Ta bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa. Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia. Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng. Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp. Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta, hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị. "Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy? Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống. Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên." Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra. Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng. Có thể nói là lòng dạ từ bi! Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được. Không may là kì thi Hương lại sắp đến. Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này…
Chương 23
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ ĐỗTác giả: Đỗ ĐỗTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện SủngTa bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa. Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia. Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng. Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp. Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta, hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị. "Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy? Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống. Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên." Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra. Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng. Có thể nói là lòng dạ từ bi! Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được. Không may là kì thi Hương lại sắp đến. Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này… Thậm chí đôi khi thật giả cũng không quá quan trọng, từ đầu đến cuối, lập trường của hoàng thượng mới là điểm tựa khiến ta dám giả mạo cáo trạng.Có lẽ ông trời cũng thiên vị người hiền, nên đã cho ta một sự trợ giúp cuối cùng.Thái giám bên cạnh hoàng thượng vội vàng chạy vào.“Bẩm hoàng thượng, Việt đại nhân đã trở về, đang chờ ngoài cửa.”Lời khai của ta không đáng tin, lời khai của người lính kia cũng không đáng tin, nhưng lời khai của khâm sai đại thần thì sao?Việt Đạc chậm rãi bước vào, mặt mày tái nhợt, yếu ớt không chịu nổi, đầu và vai còn rỉ máu.Trong lúc ấy, ta thực sự không phân biệt được ai trong chúng ta trông thảm hơn.Nhưng không sao, chỉ cần hắn sống, dù có bị thương thế nào đi nữa ta cũng chấp nhận.Sự xuất hiện của Việt Đạc không chỉ là nhân chứng mạnh mẽ nhất, mà còn mang đến những chứng cứ mới.Đó là những cuốn sổ sách của Dương gia ở Giang Bắc trong nhiều năm qua, tổng số tiền lớn đến mức, có lẽ lương bổng của Thuần Quốc công trong hàng chục ngàn năm cũng không đủ bù đắp.Từng đồng tiền đó đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân, là lương thực của nạn dân, là lương bổng của quân nhân…Đến đây, tội chứng của phủ Thuần Quốc công đã rất chắc chắn, không còn gì để biện minh.Ta đã nói từ trước, việc nào ra việc nấy.Giải quyết xong hắn, giờ đến lượt xét xử ta.Dân thường chặn ngự giá, từ xưa đến nay chỉ có con đường chết.Dù hoàng thượng có ý muốn làm ngơ, nhưng luật pháp đã đặt ra, Hứa ngự sử đứng ở đó, vẫn chủ động nhắc đến chuyện này.Trong lòng ta không khỏi trách móc, nếu Việt Đạc có thể về sớm một ngày, ta đã không phải mạo hiểm thế này.Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hắn cũng khốn đốn như vậy, ta liền tha thứ cho hắn.Chúng ta quỳ song song, Việt Đạc dập đầu mạnh xuống đất.“Nội tử phạm tội, pháp luật không thể thay đổi, thần không dám trái, nhưng xin chịu tội cùng nàng!”Ta nghe lời này thì trong lòng chửi rủa hắn mười tám lần.Nếu biết hắn có ý định c.h.ế.t theo ta như vậy, thà rằng chúng ta cùng nhận tội giả mạo cáo trạng, chắc chắn tội lừa dối vua cũng dễ chịu hơn.Chỉ cần nắm bắt tốt, chắc cũng có thể tru di tam tộc.Vừa vặn có thể khiến Việt lão gia thiên vị đó cùng bị liên lụy!Hắn đã dâng cả mạng sống, nhưng sự chú ý của hoàng thượng lại có phần lệch lạc, như thể cuối cùng đã nắm bắt được điều gì đó quan trọng, lời nói cũng vui vẻ hơn vài phần.“Nội tử?Ái khanh khi nào thì thành gia vậy?Có bằng chứng không?”Việt Đạc nghiêng mình nắm lấy tay ta, thành thật lắc đầu.“Tình ý này, chỉ ở trong tâm.”Lời này vừa dứt, ta dường như thấy hoàng thượng khẽ nhếch miệng, có vẻ hơi chán ghét.Hoàng thượng đúng là coi trọng sự không biết linh hoạt của hắn, nhưng không phải là sự không biết sống c.h.ế.t của hắn!Ta đã nói đầu hắn không biết linh hoạt mà, lúc này nói về tình cảm có ích lợi gì?Ta nhạy bén phát giác một cơ hội, quỳ gối tiến lên một bước, đẩy Việt Đạc sang một bên, giơ tay trái lên.“Ngọc trạc gia truyền làm chứng, Thiên địa làm mối.Hiện tại dù chưa lễ thành, nhưng đã có hôn thư hợp pháp.”Việt Đạc nhìn ta với vẻ kinh ngạc, vì ngọc trạc là mua tháng trước, còn hôn thư là ta vừa bịa ra, hoàn toàn không có chuyện đó.Lừa dối thiên tử, một lần hay hai lần đều là tội chết, dù sao mạng cũng chỉ có một, còn sợ gì chứ?Hoàng thượng ngược lại hài lòng gật đầu, có lẽ nghĩ rằng ít nhất trong hai người chúng ta cũng có một người hiểu được ý của hắn.
Thậm chí đôi khi thật giả cũng không quá quan trọng, từ đầu đến cuối, lập trường của hoàng thượng mới là điểm tựa khiến ta dám giả mạo cáo trạng.
Có lẽ ông trời cũng thiên vị người hiền, nên đã cho ta một sự trợ giúp cuối cùng.
Thái giám bên cạnh hoàng thượng vội vàng chạy vào.
“Bẩm hoàng thượng, Việt đại nhân đã trở về, đang chờ ngoài cửa.”
Lời khai của ta không đáng tin, lời khai của người lính kia cũng không đáng tin, nhưng lời khai của khâm sai đại thần thì sao?
Việt Đạc chậm rãi bước vào, mặt mày tái nhợt, yếu ớt không chịu nổi, đầu và vai còn rỉ máu.
Trong lúc ấy, ta thực sự không phân biệt được ai trong chúng ta trông thảm hơn.
Nhưng không sao, chỉ cần hắn sống, dù có bị thương thế nào đi nữa ta cũng chấp nhận.
Sự xuất hiện của Việt Đạc không chỉ là nhân chứng mạnh mẽ nhất, mà còn mang đến những chứng cứ mới.
Đó là những cuốn sổ sách của Dương gia ở Giang Bắc trong nhiều năm qua, tổng số tiền lớn đến mức, có lẽ lương bổng của Thuần Quốc công trong hàng chục ngàn năm cũng không đủ bù đắp.
Từng đồng tiền đó đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân, là lương thực của nạn dân, là lương bổng của quân nhân…
Đến đây, tội chứng của phủ Thuần Quốc công đã rất chắc chắn, không còn gì để biện minh.
Ta đã nói từ trước, việc nào ra việc nấy.
Giải quyết xong hắn, giờ đến lượt xét xử ta.
Dân thường chặn ngự giá, từ xưa đến nay chỉ có con đường chết.
Dù hoàng thượng có ý muốn làm ngơ, nhưng luật pháp đã đặt ra, Hứa ngự sử đứng ở đó, vẫn chủ động nhắc đến chuyện này.
Trong lòng ta không khỏi trách móc, nếu Việt Đạc có thể về sớm một ngày, ta đã không phải mạo hiểm thế này.
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hắn cũng khốn đốn như vậy, ta liền tha thứ cho hắn.
Chúng ta quỳ song song, Việt Đạc dập đầu mạnh xuống đất.
“Nội tử phạm tội, pháp luật không thể thay đổi, thần không dám trái, nhưng xin chịu tội cùng nàng!”
Ta nghe lời này thì trong lòng chửi rủa hắn mười tám lần.
Nếu biết hắn có ý định c.h.ế.t theo ta như vậy, thà rằng chúng ta cùng nhận tội giả mạo cáo trạng, chắc chắn tội lừa dối vua cũng dễ chịu hơn.
Chỉ cần nắm bắt tốt, chắc cũng có thể tru di tam tộc.
Vừa vặn có thể khiến Việt lão gia thiên vị đó cùng bị liên lụy!
Hắn đã dâng cả mạng sống, nhưng sự chú ý của hoàng thượng lại có phần lệch lạc, như thể cuối cùng đã nắm bắt được điều gì đó quan trọng, lời nói cũng vui vẻ hơn vài phần.
“Nội tử?
Ái khanh khi nào thì thành gia vậy?
Có bằng chứng không?”
Việt Đạc nghiêng mình nắm lấy tay ta, thành thật lắc đầu.
“Tình ý này, chỉ ở trong tâm.”
Lời này vừa dứt, ta dường như thấy hoàng thượng khẽ nhếch miệng, có vẻ hơi chán ghét.
Hoàng thượng đúng là coi trọng sự không biết linh hoạt của hắn, nhưng không phải là sự không biết sống c.h.ế.t của hắn!
Ta đã nói đầu hắn không biết linh hoạt mà, lúc này nói về tình cảm có ích lợi gì?
Ta nhạy bén phát giác một cơ hội, quỳ gối tiến lên một bước, đẩy Việt Đạc sang một bên, giơ tay trái lên.
“Ngọc trạc gia truyền làm chứng, Thiên địa làm mối.
Hiện tại dù chưa lễ thành, nhưng đã có hôn thư hợp pháp.”
Việt Đạc nhìn ta với vẻ kinh ngạc, vì ngọc trạc là mua tháng trước, còn hôn thư là ta vừa bịa ra, hoàn toàn không có chuyện đó.
Lừa dối thiên tử, một lần hay hai lần đều là tội chết, dù sao mạng cũng chỉ có một, còn sợ gì chứ?
Hoàng thượng ngược lại hài lòng gật đầu, có lẽ nghĩ rằng ít nhất trong hai người chúng ta cũng có một người hiểu được ý của hắn.
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ ĐỗTác giả: Đỗ ĐỗTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện SủngTa bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa. Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia. Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng. Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp. Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta, hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị. "Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy? Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống. Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên." Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra. Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng. Có thể nói là lòng dạ từ bi! Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được. Không may là kì thi Hương lại sắp đến. Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này… Thậm chí đôi khi thật giả cũng không quá quan trọng, từ đầu đến cuối, lập trường của hoàng thượng mới là điểm tựa khiến ta dám giả mạo cáo trạng.Có lẽ ông trời cũng thiên vị người hiền, nên đã cho ta một sự trợ giúp cuối cùng.Thái giám bên cạnh hoàng thượng vội vàng chạy vào.“Bẩm hoàng thượng, Việt đại nhân đã trở về, đang chờ ngoài cửa.”Lời khai của ta không đáng tin, lời khai của người lính kia cũng không đáng tin, nhưng lời khai của khâm sai đại thần thì sao?Việt Đạc chậm rãi bước vào, mặt mày tái nhợt, yếu ớt không chịu nổi, đầu và vai còn rỉ máu.Trong lúc ấy, ta thực sự không phân biệt được ai trong chúng ta trông thảm hơn.Nhưng không sao, chỉ cần hắn sống, dù có bị thương thế nào đi nữa ta cũng chấp nhận.Sự xuất hiện của Việt Đạc không chỉ là nhân chứng mạnh mẽ nhất, mà còn mang đến những chứng cứ mới.Đó là những cuốn sổ sách của Dương gia ở Giang Bắc trong nhiều năm qua, tổng số tiền lớn đến mức, có lẽ lương bổng của Thuần Quốc công trong hàng chục ngàn năm cũng không đủ bù đắp.Từng đồng tiền đó đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân, là lương thực của nạn dân, là lương bổng của quân nhân…Đến đây, tội chứng của phủ Thuần Quốc công đã rất chắc chắn, không còn gì để biện minh.Ta đã nói từ trước, việc nào ra việc nấy.Giải quyết xong hắn, giờ đến lượt xét xử ta.Dân thường chặn ngự giá, từ xưa đến nay chỉ có con đường chết.Dù hoàng thượng có ý muốn làm ngơ, nhưng luật pháp đã đặt ra, Hứa ngự sử đứng ở đó, vẫn chủ động nhắc đến chuyện này.Trong lòng ta không khỏi trách móc, nếu Việt Đạc có thể về sớm một ngày, ta đã không phải mạo hiểm thế này.Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hắn cũng khốn đốn như vậy, ta liền tha thứ cho hắn.Chúng ta quỳ song song, Việt Đạc dập đầu mạnh xuống đất.“Nội tử phạm tội, pháp luật không thể thay đổi, thần không dám trái, nhưng xin chịu tội cùng nàng!”Ta nghe lời này thì trong lòng chửi rủa hắn mười tám lần.Nếu biết hắn có ý định c.h.ế.t theo ta như vậy, thà rằng chúng ta cùng nhận tội giả mạo cáo trạng, chắc chắn tội lừa dối vua cũng dễ chịu hơn.Chỉ cần nắm bắt tốt, chắc cũng có thể tru di tam tộc.Vừa vặn có thể khiến Việt lão gia thiên vị đó cùng bị liên lụy!Hắn đã dâng cả mạng sống, nhưng sự chú ý của hoàng thượng lại có phần lệch lạc, như thể cuối cùng đã nắm bắt được điều gì đó quan trọng, lời nói cũng vui vẻ hơn vài phần.“Nội tử?Ái khanh khi nào thì thành gia vậy?Có bằng chứng không?”Việt Đạc nghiêng mình nắm lấy tay ta, thành thật lắc đầu.“Tình ý này, chỉ ở trong tâm.”Lời này vừa dứt, ta dường như thấy hoàng thượng khẽ nhếch miệng, có vẻ hơi chán ghét.Hoàng thượng đúng là coi trọng sự không biết linh hoạt của hắn, nhưng không phải là sự không biết sống c.h.ế.t của hắn!Ta đã nói đầu hắn không biết linh hoạt mà, lúc này nói về tình cảm có ích lợi gì?Ta nhạy bén phát giác một cơ hội, quỳ gối tiến lên một bước, đẩy Việt Đạc sang một bên, giơ tay trái lên.“Ngọc trạc gia truyền làm chứng, Thiên địa làm mối.Hiện tại dù chưa lễ thành, nhưng đã có hôn thư hợp pháp.”Việt Đạc nhìn ta với vẻ kinh ngạc, vì ngọc trạc là mua tháng trước, còn hôn thư là ta vừa bịa ra, hoàn toàn không có chuyện đó.Lừa dối thiên tử, một lần hay hai lần đều là tội chết, dù sao mạng cũng chỉ có một, còn sợ gì chứ?Hoàng thượng ngược lại hài lòng gật đầu, có lẽ nghĩ rằng ít nhất trong hai người chúng ta cũng có một người hiểu được ý của hắn.