Mạnh Du Du tỉnh dậy, trước mắt là một bức tường vôi xám trắng, vài chỗ đã hơi ố vàng, thậm chí nơi góc tường còn có thể thấy được vài vết nứt nhỏ. Trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn dây tóc đơn sơ, ánh sáng tỏa ra mờ mờ vàng vọt. Mạnh Du Du nằm trên một chiếc giường gỗ đơn, ván giường có phần cứng cáp quá mức, chăn màn màu xanh bộ đội chà xát lên làn da mịn màng của cô khiến cô cảm thấy có chút thô ráp. Bên cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc cốc men màu xanh bộ đội và một quyển Ngữ lục Mao Trạch Đông bìa đỏ chói. Mạnh Du Du không dám tin vào mắt mình. Cô dụi mắt liên tục, xác nhận cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thay đổi. Cô xỏ đôi giày vải đen đặt bên giường, hai bàn chân chạm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, rồi bước tới bên cửa sổ của căn phòng. Đập vào mắt cô là một bãi huấn luyện rộng lớn, góc sân chất đống vài chiếc lốp xe cũ kỹ. Không xa là những dãy doanh trại thẳng tắp, tường ngoài sơn màu xám đơn điệu. Một vài ô cửa sổ sáng đèn,…
Chương 111: Hứng khởi bất chợt
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên TrờiTác giả: Bước Tẩy VũTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMạnh Du Du tỉnh dậy, trước mắt là một bức tường vôi xám trắng, vài chỗ đã hơi ố vàng, thậm chí nơi góc tường còn có thể thấy được vài vết nứt nhỏ. Trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn dây tóc đơn sơ, ánh sáng tỏa ra mờ mờ vàng vọt. Mạnh Du Du nằm trên một chiếc giường gỗ đơn, ván giường có phần cứng cáp quá mức, chăn màn màu xanh bộ đội chà xát lên làn da mịn màng của cô khiến cô cảm thấy có chút thô ráp. Bên cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc cốc men màu xanh bộ đội và một quyển Ngữ lục Mao Trạch Đông bìa đỏ chói. Mạnh Du Du không dám tin vào mắt mình. Cô dụi mắt liên tục, xác nhận cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thay đổi. Cô xỏ đôi giày vải đen đặt bên giường, hai bàn chân chạm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, rồi bước tới bên cửa sổ của căn phòng. Đập vào mắt cô là một bãi huấn luyện rộng lớn, góc sân chất đống vài chiếc lốp xe cũ kỹ. Không xa là những dãy doanh trại thẳng tắp, tường ngoài sơn màu xám đơn điệu. Một vài ô cửa sổ sáng đèn,… Mạnh Du Du bất chợt nhào lên, nằm sấp trên ngực người đàn ông, bàn tay chống cằm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng:“Hách Thanh Sơn, anh cởi áo ra đi, em cũng muốn xem thử của anh thế nào.”Người đàn ông mở mắt, vừa vặn đối diện với ánh nhìn tràn đầy mong chờ trong mắt cô:“Chẳng phải em đã xem rồi sao?”Cô gái thoáng ngẩn người, vẻ mặt đầy nghi hoặc.Hách Thanh Sơn nhắc khéo: “Trong hang núi ấy, em còn sờ nữa kia mà.” Anh giúp cô nhớ lại.Mạnh Du Du trườn lên thêm chút nữa, bĩu môi:“Lúc đó em nhắm mắt giúp anh thay đồ, em mới không có hạ lưu như vậy đâu.”“Huống chi khi đó trên người anh toàn là máu, em thì nhìn thấy được gì chứ?”, cô nói rất có lý.Dưới mắt cô vướng một sợi lông mi vừa rụng, Hách Thanh Sơn đưa tay nhẹ nhàng gạt đi, giọng anh dịu dàng:“Toàn là sẹo, chẳng đẹp gì đâu.”“Đẹp hay không đâu phải anh nói là được, phải để em xem rồi mới biết được.”Nói xong, cô chẳng thèm hỏi ý kiến, trực tiếp đưa tay ra định cởi áo anh.Hách Thanh Sơn đưa tay ngăn lại, chỉ buông một câu:“Không được sợ đấy,” rồi ngồi dậy.Anh khoanh tay, nắm lấy vạt áo len đen, kéo mạnh lên. Cơ bắp nơi cánh tay theo động tác mà nổi rõ từng đường nét. Trước tiên là phần bụng săn chắc lộ ra, từng khối cơ bụng rõ ràng đập thẳng vào mắt Mạnh Du Du.Ngay sau đó, anh dứt khoát cởi phăng chiếc áo qua đầu.Không hề có báo trước, khoảng cách lại gần đến vậy—vai rộng eo thon, cơ ngực cơ bụng rắn chắc mà gợi cảm, bắp tay cường tráng hữu lực, xen lẫn đó là những vết sẹo đủ hình dáng phân bố lẻ tẻ, không những không phá đi vẻ đẹp nam tính mà còn khiến anh mang một vẻ hoang dã đầy mê hoặc.Mạnh Du Du thoáng lặng người, chỉ thấy thái dương mình đang giật liên hồi.Để che đi sự bối rối và lúng túng, đầu óc cô nóng lên, không biết nghĩ sao lại… huýt một tiếng sáo trêu ghẹo, ngả ngớn hết sức. Hách Thanh Sơn: “…”“Khụ khụ…”, Mạnh Du Du vội ho khan hai tiếng, ánh mắt bắt đầu liếc loạn khắp phòng:“Cơ bản là… em thấy hình thể của anh ổn đấy, đạt yêu cầu rồi, giờ có thể mặc lại đồ được rồi.”Cô cười gượng, bất giác thấy hối hận vì phút chốc bốc đồng vừa rồi.Về mặt này, Mạnh Du Du đúng là con hổ giấy chính hiệu—Hách Thanh Sơn thừa hiểu—luôn bày ra vẻ oai phong hùng hổ, nhưng đến khi đối diện thật sự thì chưa gì đã lộ nguyên hình thỏ non.Thành ra lúc này lại đến lượt Hách Thanh Sơn trở nên bạo dạn. Anh bắt đầu trêu chọc:“Em có muốn sờ thử không?”“Hả?” Mạnh Du Du sơ ý rồi—về khoản ‘mặt dày’, đàn ông quả thực có ưu thế bẩm sinh.“Lúc nãy anh đối với em như thế…”, lời anh úp mở mà đầy ẩn ý, “nên nếu em chỉ nhìn thôi… liệu có hơi bất công với em không?”“Thì… thì sờ thì sờ.” Mạnh Du Du lầm bầm, chậm chạp vươn tay ra.Càng đến gần lại càng chậm, Hách Thanh Sơn thấy vậy chỉ cảm thấy buồn cười, trực tiếp kéo tay cô đặt lên bụng mình.Chỉ thấy gương mặt cô gái trước mặt trong nháy mắt ửng lên màu đỏ, nhưng… Hách Thanh Sơn đã đánh giá thấp khả năng thích nghi của Mạnh Du Du.Chỉ vài giây sau, cô đã như tìm được món đồ chơi mới—vừa chọc, vừa sờ, lại còn dùng cả hai tay, vui vẻ vô cùng.Thậm chí còn có xu hướng… đi xuống tiếp theo hướng đường nhân ngư… Ờ, không phải xu hướng—cô thật sự đang…Hách Thanh Sơn chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, một luồng khí nóng dâng trào không thể khống chế tràn xuống bụng dưới. Anh lập tức giữ tay cô lại, ngăn chặn hành vi ngông cuồng kia.Khi cúi đầu nhìn vào đôi mắt hồ ly lấp lánh đầy gian xảo kia, anh mới nhận ra—Anh bị cô lừa rồi.
Mạnh Du Du bất chợt nhào lên, nằm sấp trên ngực người đàn ông, bàn tay chống cằm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng:
“Hách Thanh Sơn, anh cởi áo ra đi, em cũng muốn xem thử của anh thế nào.”
Người đàn ông mở mắt, vừa vặn đối diện với ánh nhìn tràn đầy mong chờ trong mắt cô:
“Chẳng phải em đã xem rồi sao?”
Cô gái thoáng ngẩn người, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Hách Thanh Sơn nhắc khéo: “Trong hang núi ấy, em còn sờ nữa kia mà.” Anh giúp cô nhớ lại.
Mạnh Du Du trườn lên thêm chút nữa, bĩu môi:
“Lúc đó em nhắm mắt giúp anh thay đồ, em mới không có hạ lưu như vậy đâu.”
“Huống chi khi đó trên người anh toàn là máu, em thì nhìn thấy được gì chứ?”, cô nói rất có lý.
Dưới mắt cô vướng một sợi lông mi vừa rụng, Hách Thanh Sơn đưa tay nhẹ nhàng gạt đi, giọng anh dịu dàng:
“Toàn là sẹo, chẳng đẹp gì đâu.”
“Đẹp hay không đâu phải anh nói là được, phải để em xem rồi mới biết được.”
Nói xong, cô chẳng thèm hỏi ý kiến, trực tiếp đưa tay ra định cởi áo anh.
Hách Thanh Sơn đưa tay ngăn lại, chỉ buông một câu:
“Không được sợ đấy,” rồi ngồi dậy.
Anh khoanh tay, nắm lấy vạt áo len đen, kéo mạnh lên. Cơ bắp nơi cánh tay theo động tác mà nổi rõ từng đường nét. Trước tiên là phần bụng săn chắc lộ ra, từng khối cơ bụng rõ ràng đập thẳng vào mắt Mạnh Du Du.
Ngay sau đó, anh dứt khoát cởi phăng chiếc áo qua đầu.
Không hề có báo trước, khoảng cách lại gần đến vậy—vai rộng eo thon, cơ ngực cơ bụng rắn chắc mà gợi cảm, bắp tay cường tráng hữu lực, xen lẫn đó là những vết sẹo đủ hình dáng phân bố lẻ tẻ, không những không phá đi vẻ đẹp nam tính mà còn khiến anh mang một vẻ hoang dã đầy mê hoặc.
Mạnh Du Du thoáng lặng người, chỉ thấy thái dương mình đang giật liên hồi.
Để che đi sự bối rối và lúng túng, đầu óc cô nóng lên, không biết nghĩ sao lại… huýt một tiếng sáo trêu ghẹo, ngả ngớn hết sức.
Hách Thanh Sơn: “…”
“Khụ khụ…”, Mạnh Du Du vội ho khan hai tiếng, ánh mắt bắt đầu liếc loạn khắp phòng:
“Cơ bản là… em thấy hình thể của anh ổn đấy, đạt yêu cầu rồi, giờ có thể mặc lại đồ được rồi.”
Cô cười gượng, bất giác thấy hối hận vì phút chốc bốc đồng vừa rồi.
Về mặt này, Mạnh Du Du đúng là con hổ giấy chính hiệu—Hách Thanh Sơn thừa hiểu—luôn bày ra vẻ oai phong hùng hổ, nhưng đến khi đối diện thật sự thì chưa gì đã lộ nguyên hình thỏ non.
Thành ra lúc này lại đến lượt Hách Thanh Sơn trở nên bạo dạn. Anh bắt đầu trêu chọc:
“Em có muốn sờ thử không?”
“Hả?” Mạnh Du Du sơ ý rồi—về khoản ‘mặt dày’, đàn ông quả thực có ưu thế bẩm sinh.
“Lúc nãy anh đối với em như thế…”, lời anh úp mở mà đầy ẩn ý, “nên nếu em chỉ nhìn thôi… liệu có hơi bất công với em không?”
“Thì… thì sờ thì sờ.” Mạnh Du Du lầm bầm, chậm chạp vươn tay ra.
Càng đến gần lại càng chậm, Hách Thanh Sơn thấy vậy chỉ cảm thấy buồn cười, trực tiếp kéo tay cô đặt lên bụng mình.
Chỉ thấy gương mặt cô gái trước mặt trong nháy mắt ửng lên màu đỏ, nhưng… Hách Thanh Sơn đã đánh giá thấp khả năng thích nghi của Mạnh Du Du.
Chỉ vài giây sau, cô đã như tìm được món đồ chơi mới—vừa chọc, vừa sờ, lại còn dùng cả hai tay, vui vẻ vô cùng.
Thậm chí còn có xu hướng… đi xuống tiếp theo hướng đường nhân ngư… Ờ, không phải xu hướng—cô thật sự đang…
Hách Thanh Sơn chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, một luồng khí nóng dâng trào không thể khống chế tràn xuống bụng dưới. Anh lập tức giữ tay cô lại, ngăn chặn hành vi ngông cuồng kia.
Khi cúi đầu nhìn vào đôi mắt hồ ly lấp lánh đầy gian xảo kia, anh mới nhận ra—
Anh bị cô lừa rồi.
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên TrờiTác giả: Bước Tẩy VũTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMạnh Du Du tỉnh dậy, trước mắt là một bức tường vôi xám trắng, vài chỗ đã hơi ố vàng, thậm chí nơi góc tường còn có thể thấy được vài vết nứt nhỏ. Trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn dây tóc đơn sơ, ánh sáng tỏa ra mờ mờ vàng vọt. Mạnh Du Du nằm trên một chiếc giường gỗ đơn, ván giường có phần cứng cáp quá mức, chăn màn màu xanh bộ đội chà xát lên làn da mịn màng của cô khiến cô cảm thấy có chút thô ráp. Bên cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc cốc men màu xanh bộ đội và một quyển Ngữ lục Mao Trạch Đông bìa đỏ chói. Mạnh Du Du không dám tin vào mắt mình. Cô dụi mắt liên tục, xác nhận cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thay đổi. Cô xỏ đôi giày vải đen đặt bên giường, hai bàn chân chạm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, rồi bước tới bên cửa sổ của căn phòng. Đập vào mắt cô là một bãi huấn luyện rộng lớn, góc sân chất đống vài chiếc lốp xe cũ kỹ. Không xa là những dãy doanh trại thẳng tắp, tường ngoài sơn màu xám đơn điệu. Một vài ô cửa sổ sáng đèn,… Mạnh Du Du bất chợt nhào lên, nằm sấp trên ngực người đàn ông, bàn tay chống cằm, đôi mắt lấp lánh ánh sáng:“Hách Thanh Sơn, anh cởi áo ra đi, em cũng muốn xem thử của anh thế nào.”Người đàn ông mở mắt, vừa vặn đối diện với ánh nhìn tràn đầy mong chờ trong mắt cô:“Chẳng phải em đã xem rồi sao?”Cô gái thoáng ngẩn người, vẻ mặt đầy nghi hoặc.Hách Thanh Sơn nhắc khéo: “Trong hang núi ấy, em còn sờ nữa kia mà.” Anh giúp cô nhớ lại.Mạnh Du Du trườn lên thêm chút nữa, bĩu môi:“Lúc đó em nhắm mắt giúp anh thay đồ, em mới không có hạ lưu như vậy đâu.”“Huống chi khi đó trên người anh toàn là máu, em thì nhìn thấy được gì chứ?”, cô nói rất có lý.Dưới mắt cô vướng một sợi lông mi vừa rụng, Hách Thanh Sơn đưa tay nhẹ nhàng gạt đi, giọng anh dịu dàng:“Toàn là sẹo, chẳng đẹp gì đâu.”“Đẹp hay không đâu phải anh nói là được, phải để em xem rồi mới biết được.”Nói xong, cô chẳng thèm hỏi ý kiến, trực tiếp đưa tay ra định cởi áo anh.Hách Thanh Sơn đưa tay ngăn lại, chỉ buông một câu:“Không được sợ đấy,” rồi ngồi dậy.Anh khoanh tay, nắm lấy vạt áo len đen, kéo mạnh lên. Cơ bắp nơi cánh tay theo động tác mà nổi rõ từng đường nét. Trước tiên là phần bụng săn chắc lộ ra, từng khối cơ bụng rõ ràng đập thẳng vào mắt Mạnh Du Du.Ngay sau đó, anh dứt khoát cởi phăng chiếc áo qua đầu.Không hề có báo trước, khoảng cách lại gần đến vậy—vai rộng eo thon, cơ ngực cơ bụng rắn chắc mà gợi cảm, bắp tay cường tráng hữu lực, xen lẫn đó là những vết sẹo đủ hình dáng phân bố lẻ tẻ, không những không phá đi vẻ đẹp nam tính mà còn khiến anh mang một vẻ hoang dã đầy mê hoặc.Mạnh Du Du thoáng lặng người, chỉ thấy thái dương mình đang giật liên hồi.Để che đi sự bối rối và lúng túng, đầu óc cô nóng lên, không biết nghĩ sao lại… huýt một tiếng sáo trêu ghẹo, ngả ngớn hết sức. Hách Thanh Sơn: “…”“Khụ khụ…”, Mạnh Du Du vội ho khan hai tiếng, ánh mắt bắt đầu liếc loạn khắp phòng:“Cơ bản là… em thấy hình thể của anh ổn đấy, đạt yêu cầu rồi, giờ có thể mặc lại đồ được rồi.”Cô cười gượng, bất giác thấy hối hận vì phút chốc bốc đồng vừa rồi.Về mặt này, Mạnh Du Du đúng là con hổ giấy chính hiệu—Hách Thanh Sơn thừa hiểu—luôn bày ra vẻ oai phong hùng hổ, nhưng đến khi đối diện thật sự thì chưa gì đã lộ nguyên hình thỏ non.Thành ra lúc này lại đến lượt Hách Thanh Sơn trở nên bạo dạn. Anh bắt đầu trêu chọc:“Em có muốn sờ thử không?”“Hả?” Mạnh Du Du sơ ý rồi—về khoản ‘mặt dày’, đàn ông quả thực có ưu thế bẩm sinh.“Lúc nãy anh đối với em như thế…”, lời anh úp mở mà đầy ẩn ý, “nên nếu em chỉ nhìn thôi… liệu có hơi bất công với em không?”“Thì… thì sờ thì sờ.” Mạnh Du Du lầm bầm, chậm chạp vươn tay ra.Càng đến gần lại càng chậm, Hách Thanh Sơn thấy vậy chỉ cảm thấy buồn cười, trực tiếp kéo tay cô đặt lên bụng mình.Chỉ thấy gương mặt cô gái trước mặt trong nháy mắt ửng lên màu đỏ, nhưng… Hách Thanh Sơn đã đánh giá thấp khả năng thích nghi của Mạnh Du Du.Chỉ vài giây sau, cô đã như tìm được món đồ chơi mới—vừa chọc, vừa sờ, lại còn dùng cả hai tay, vui vẻ vô cùng.Thậm chí còn có xu hướng… đi xuống tiếp theo hướng đường nhân ngư… Ờ, không phải xu hướng—cô thật sự đang…Hách Thanh Sơn chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, một luồng khí nóng dâng trào không thể khống chế tràn xuống bụng dưới. Anh lập tức giữ tay cô lại, ngăn chặn hành vi ngông cuồng kia.Khi cúi đầu nhìn vào đôi mắt hồ ly lấp lánh đầy gian xảo kia, anh mới nhận ra—Anh bị cô lừa rồi.