Tác giả:

Mạnh Du Du tỉnh dậy, trước mắt là một bức tường vôi xám trắng, vài chỗ đã hơi ố vàng, thậm chí nơi góc tường còn có thể thấy được vài vết nứt nhỏ. Trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn dây tóc đơn sơ, ánh sáng tỏa ra mờ mờ vàng vọt. Mạnh Du Du nằm trên một chiếc giường gỗ đơn, ván giường có phần cứng cáp quá mức, chăn màn màu xanh bộ đội chà xát lên làn da mịn màng của cô khiến cô cảm thấy có chút thô ráp. Bên cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc cốc men màu xanh bộ đội và một quyển Ngữ lục Mao Trạch Đông bìa đỏ chói. Mạnh Du Du không dám tin vào mắt mình. Cô dụi mắt liên tục, xác nhận cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thay đổi. Cô xỏ đôi giày vải đen đặt bên giường, hai bàn chân chạm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, rồi bước tới bên cửa sổ của căn phòng. Đập vào mắt cô là một bãi huấn luyện rộng lớn, góc sân chất đống vài chiếc lốp xe cũ kỹ. Không xa là những dãy doanh trại thẳng tắp, tường ngoài sơn màu xám đơn điệu. Một vài ô cửa sổ sáng đèn,…

Chương 114: Bức ảnh (Hạ)

Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên TrờiTác giả: Bước Tẩy VũTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMạnh Du Du tỉnh dậy, trước mắt là một bức tường vôi xám trắng, vài chỗ đã hơi ố vàng, thậm chí nơi góc tường còn có thể thấy được vài vết nứt nhỏ. Trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn dây tóc đơn sơ, ánh sáng tỏa ra mờ mờ vàng vọt. Mạnh Du Du nằm trên một chiếc giường gỗ đơn, ván giường có phần cứng cáp quá mức, chăn màn màu xanh bộ đội chà xát lên làn da mịn màng của cô khiến cô cảm thấy có chút thô ráp. Bên cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc cốc men màu xanh bộ đội và một quyển Ngữ lục Mao Trạch Đông bìa đỏ chói. Mạnh Du Du không dám tin vào mắt mình. Cô dụi mắt liên tục, xác nhận cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thay đổi. Cô xỏ đôi giày vải đen đặt bên giường, hai bàn chân chạm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, rồi bước tới bên cửa sổ của căn phòng. Đập vào mắt cô là một bãi huấn luyện rộng lớn, góc sân chất đống vài chiếc lốp xe cũ kỹ. Không xa là những dãy doanh trại thẳng tắp, tường ngoài sơn màu xám đơn điệu. Một vài ô cửa sổ sáng đèn,… Họ trả thêm phí lấy gấp, nên không phải đợi lâu đã cầm được ảnh.Mạnh Du Du cầm trên tay một xấp ảnh cỡ 5 inch, viền ren trắng, cúi đầu từng tấm từng tấm lật xem. Xem xong, cô hơi nghiêng đầu ngẩng lên nói:“Em thấy anh cười lên vẫn là đẹp nhất.”Xem đã đời rồi, cô gom cả xấp ảnh nhét hết vào chiếc túi đeo chéo nhỏ xinh của mình.Hách Thanh Sơn lên tiếng rất đúng lúc:“Không có tấm nào cho anh sao?”Mạnh Du Du chớp mắt, không hề giấu giếm:“Có mấy tấm em chụp không được đẹp lắm, em định chọn lại rồi đưa cho anh.”Cô cúi đầu không nhìn anh nữa, trong giọng nói lộ ra chút ngượng ngùng khó nhận.Anh khẽ nắm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:“Nhưng anh thấy tấm nào cũng đẹp cả.”“Ờ… cũng đúng,” cô thuận miệng đáp.Nghe thế, Hách Thanh Sơn bật cười khẽ, trầm thấp mà vui vẻ.Ra khỏi tiệm ảnh, trời đã dần sẫm tối. Mùa đông phương Bắc, ban ngày luôn ngắn ngủi như vậy—rõ ràng mới hơn năm giờ.Đèn đường đã bật sáng, ánh sáng xuyên qua sương lạnh trông mờ ảo. Những cửa tiệm ven phố sáng đèn rực rỡ, lớp sương đọng trên cửa kính phản chiếu ánh sáng ấm áp từ bên trong.Phía xa chân trời còn sót lại chút ánh cam nhạt.Tuyết rơi dày đặc.Từng đôi dấu chân một lớn một nhỏ in trên mặt tuyết, tuyết dưới chân dày đến mức vẫn chưa thấy được lớp gạch lát bê tông bên dưới, chỉ khiến nền tuyết bị nén lại, trở nên cứng và chắc hơn.Hách Thanh Sơn cúi đầu nhìn đôi giày da mũi tròn của cô gái đang lún trong tuyết, không nhịn được nhắc:“Trước khi ra khỏi cửa, anh đã bảo chiều nay sẽ có tuyết mà.”Trong phòng khách sạn, cô đã chỉ tay vào đôi ủng cao su đỏ chót, tuyên bố đầy khí thế—“Em thà bị cóng chết cũng không đi đôi này.”Vậy mà giờ đây, đôi giày da xinh xắn của cô đã bị tuyết phủ trắng xóa, từng lớp tuyết len qua khe hở giữa giày và tất, làm ướt đôi tất bông bên trong. Mạnh Du Du dậm dậm chân, cố gắng giũ bớt tuyết khỏi mũi giày như để tự trấn an, ngước mắt lên cười lấy lòng:“Giờ thì sao đây?”Cô lè lưỡi một cái, vẻ mặt vô cùng lém lỉnh, giọng điệu đầy tinh ranh:“Dù gì cũng lỡ rồi, nếu giờ anh còn trách mắng nữa thì không chỉ giày em ướt đâu, mà cả tâm trạng tuyệt vời của em cũng sẽ bị dội lạnh đấy.”Nói đoạn, cô lập tức đứng nhón chân, ghé sát mặt vào anh cười tươi rói:“Hay là anh cõng em đi?”Hơi thở ấm nóng của cô phả vào làn da giữa cằm và cổ anh.Cô nói đùa thôi. Dù gì đường này cũng là phố chính trung tâm thành phố, người qua lại không nhiều nhưng vẫn có thể chạm mặt người quen bất cứ lúc nào.Thế nhưng, người đàn ông trước mặt cô lại đột nhiên cúi người xuống, ngồi thụp xuống.Mạnh Du Du sững người:“Anh nghiêm túc đấy à?”Từ bên dưới vang lên giọng nói trầm thấp đầy từ tính:“Lên đi.”Mạnh Du Du không chần chừ nữa, nhào lên. Cô nghĩ với cú nhảy bất ngờ của mình, người đang cúi chắc sẽ khựng lại một chút—nhưng không, anh vững như núi, không hề lay chuyển.Anh cõng cô bước đi vững vàng, bước chân đều đặn đạp lên mặt tuyết phát ra tiếng “kẽo kẹt” dễ nghe.Gió đông thổi tới, Mạnh Du Du theo bản năng rúc mặt vào hõm cổ anh để tìm hơi ấm.Cô cảm nhận rõ người đàn ông cứng người lại trong thoáng chốc, vậy là bản tính nghịch ngợm nổi lên. Đôi môi mềm mại dán lên làn da nơi cổ anh, khẽ m*t nhẹ phần da non mềm duy nhất trên cơ thể rắn rỏi này.Hách Thanh Sơn lập tức dừng bước.Mạnh Du Du nhận ra, nhưng cô lại không hề dừng lại—ngược lại còn tỉ mỉ lần xuống theo đường nét đó…

Họ trả thêm phí lấy gấp, nên không phải đợi lâu đã cầm được ảnh.

Mạnh Du Du cầm trên tay một xấp ảnh cỡ 5 inch, viền ren trắng, cúi đầu từng tấm từng tấm lật xem. Xem xong, cô hơi nghiêng đầu ngẩng lên nói:

“Em thấy anh cười lên vẫn là đẹp nhất.”

Xem đã đời rồi, cô gom cả xấp ảnh nhét hết vào chiếc túi đeo chéo nhỏ xinh của mình.

Hách Thanh Sơn lên tiếng rất đúng lúc:

“Không có tấm nào cho anh sao?”

Mạnh Du Du chớp mắt, không hề giấu giếm:

“Có mấy tấm em chụp không được đẹp lắm, em định chọn lại rồi đưa cho anh.”

Cô cúi đầu không nhìn anh nữa, trong giọng nói lộ ra chút ngượng ngùng khó nhận.

Anh khẽ nắm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Nhưng anh thấy tấm nào cũng đẹp cả.”

“Ờ… cũng đúng,” cô thuận miệng đáp.

Nghe thế, Hách Thanh Sơn bật cười khẽ, trầm thấp mà vui vẻ.

Ra khỏi tiệm ảnh, trời đã dần sẫm tối. Mùa đông phương Bắc, ban ngày luôn ngắn ngủi như vậy—rõ ràng mới hơn năm giờ.

Đèn đường đã bật sáng, ánh sáng xuyên qua sương lạnh trông mờ ảo. Những cửa tiệm ven phố sáng đèn rực rỡ, lớp sương đọng trên cửa kính phản chiếu ánh sáng ấm áp từ bên trong.

Phía xa chân trời còn sót lại chút ánh cam nhạt.

Tuyết rơi dày đặc.

Từng đôi dấu chân một lớn một nhỏ in trên mặt tuyết, tuyết dưới chân dày đến mức vẫn chưa thấy được lớp gạch lát bê tông bên dưới, chỉ khiến nền tuyết bị nén lại, trở nên cứng và chắc hơn.

Hách Thanh Sơn cúi đầu nhìn đôi giày da mũi tròn của cô gái đang lún trong tuyết, không nhịn được nhắc:

“Trước khi ra khỏi cửa, anh đã bảo chiều nay sẽ có tuyết mà.”

Trong phòng khách sạn, cô đã chỉ tay vào đôi ủng cao su đỏ chót, tuyên bố đầy khí thế—“Em thà bị cóng chết cũng không đi đôi này.”

Vậy mà giờ đây, đôi giày da xinh xắn của cô đã bị tuyết phủ trắng xóa, từng lớp tuyết len qua khe hở giữa giày và tất, làm ướt đôi tất bông bên trong.

 

Mạnh Du Du dậm dậm chân, cố gắng giũ bớt tuyết khỏi mũi giày như để tự trấn an, ngước mắt lên cười lấy lòng:

“Giờ thì sao đây?”

Cô lè lưỡi một cái, vẻ mặt vô cùng lém lỉnh, giọng điệu đầy tinh ranh:

“Dù gì cũng lỡ rồi, nếu giờ anh còn trách mắng nữa thì không chỉ giày em ướt đâu, mà cả tâm trạng tuyệt vời của em cũng sẽ bị dội lạnh đấy.”

Nói đoạn, cô lập tức đứng nhón chân, ghé sát mặt vào anh cười tươi rói:

“Hay là anh cõng em đi?”

Hơi thở ấm nóng của cô phả vào làn da giữa cằm và cổ anh.

Cô nói đùa thôi. Dù gì đường này cũng là phố chính trung tâm thành phố, người qua lại không nhiều nhưng vẫn có thể chạm mặt người quen bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, người đàn ông trước mặt cô lại đột nhiên cúi người xuống, ngồi thụp xuống.

Mạnh Du Du sững người:

“Anh nghiêm túc đấy à?”

Từ bên dưới vang lên giọng nói trầm thấp đầy từ tính:

“Lên đi.”

Mạnh Du Du không chần chừ nữa, nhào lên. Cô nghĩ với cú nhảy bất ngờ của mình, người đang cúi chắc sẽ khựng lại một chút—nhưng không, anh vững như núi, không hề lay chuyển.

Anh cõng cô bước đi vững vàng, bước chân đều đặn đạp lên mặt tuyết phát ra tiếng “kẽo kẹt” dễ nghe.

Gió đông thổi tới, Mạnh Du Du theo bản năng rúc mặt vào hõm cổ anh để tìm hơi ấm.

Cô cảm nhận rõ người đàn ông cứng người lại trong thoáng chốc, vậy là bản tính nghịch ngợm nổi lên. Đôi môi mềm mại dán lên làn da nơi cổ anh, khẽ m*t nhẹ phần da non mềm duy nhất trên cơ thể rắn rỏi này.

Hách Thanh Sơn lập tức dừng bước.

Mạnh Du Du nhận ra, nhưng cô lại không hề dừng lại—ngược lại còn tỉ mỉ lần xuống theo đường nét đó…

Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên TrờiTác giả: Bước Tẩy VũTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMạnh Du Du tỉnh dậy, trước mắt là một bức tường vôi xám trắng, vài chỗ đã hơi ố vàng, thậm chí nơi góc tường còn có thể thấy được vài vết nứt nhỏ. Trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn dây tóc đơn sơ, ánh sáng tỏa ra mờ mờ vàng vọt. Mạnh Du Du nằm trên một chiếc giường gỗ đơn, ván giường có phần cứng cáp quá mức, chăn màn màu xanh bộ đội chà xát lên làn da mịn màng của cô khiến cô cảm thấy có chút thô ráp. Bên cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc cốc men màu xanh bộ đội và một quyển Ngữ lục Mao Trạch Đông bìa đỏ chói. Mạnh Du Du không dám tin vào mắt mình. Cô dụi mắt liên tục, xác nhận cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thay đổi. Cô xỏ đôi giày vải đen đặt bên giường, hai bàn chân chạm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, rồi bước tới bên cửa sổ của căn phòng. Đập vào mắt cô là một bãi huấn luyện rộng lớn, góc sân chất đống vài chiếc lốp xe cũ kỹ. Không xa là những dãy doanh trại thẳng tắp, tường ngoài sơn màu xám đơn điệu. Một vài ô cửa sổ sáng đèn,… Họ trả thêm phí lấy gấp, nên không phải đợi lâu đã cầm được ảnh.Mạnh Du Du cầm trên tay một xấp ảnh cỡ 5 inch, viền ren trắng, cúi đầu từng tấm từng tấm lật xem. Xem xong, cô hơi nghiêng đầu ngẩng lên nói:“Em thấy anh cười lên vẫn là đẹp nhất.”Xem đã đời rồi, cô gom cả xấp ảnh nhét hết vào chiếc túi đeo chéo nhỏ xinh của mình.Hách Thanh Sơn lên tiếng rất đúng lúc:“Không có tấm nào cho anh sao?”Mạnh Du Du chớp mắt, không hề giấu giếm:“Có mấy tấm em chụp không được đẹp lắm, em định chọn lại rồi đưa cho anh.”Cô cúi đầu không nhìn anh nữa, trong giọng nói lộ ra chút ngượng ngùng khó nhận.Anh khẽ nắm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:“Nhưng anh thấy tấm nào cũng đẹp cả.”“Ờ… cũng đúng,” cô thuận miệng đáp.Nghe thế, Hách Thanh Sơn bật cười khẽ, trầm thấp mà vui vẻ.Ra khỏi tiệm ảnh, trời đã dần sẫm tối. Mùa đông phương Bắc, ban ngày luôn ngắn ngủi như vậy—rõ ràng mới hơn năm giờ.Đèn đường đã bật sáng, ánh sáng xuyên qua sương lạnh trông mờ ảo. Những cửa tiệm ven phố sáng đèn rực rỡ, lớp sương đọng trên cửa kính phản chiếu ánh sáng ấm áp từ bên trong.Phía xa chân trời còn sót lại chút ánh cam nhạt.Tuyết rơi dày đặc.Từng đôi dấu chân một lớn một nhỏ in trên mặt tuyết, tuyết dưới chân dày đến mức vẫn chưa thấy được lớp gạch lát bê tông bên dưới, chỉ khiến nền tuyết bị nén lại, trở nên cứng và chắc hơn.Hách Thanh Sơn cúi đầu nhìn đôi giày da mũi tròn của cô gái đang lún trong tuyết, không nhịn được nhắc:“Trước khi ra khỏi cửa, anh đã bảo chiều nay sẽ có tuyết mà.”Trong phòng khách sạn, cô đã chỉ tay vào đôi ủng cao su đỏ chót, tuyên bố đầy khí thế—“Em thà bị cóng chết cũng không đi đôi này.”Vậy mà giờ đây, đôi giày da xinh xắn của cô đã bị tuyết phủ trắng xóa, từng lớp tuyết len qua khe hở giữa giày và tất, làm ướt đôi tất bông bên trong. Mạnh Du Du dậm dậm chân, cố gắng giũ bớt tuyết khỏi mũi giày như để tự trấn an, ngước mắt lên cười lấy lòng:“Giờ thì sao đây?”Cô lè lưỡi một cái, vẻ mặt vô cùng lém lỉnh, giọng điệu đầy tinh ranh:“Dù gì cũng lỡ rồi, nếu giờ anh còn trách mắng nữa thì không chỉ giày em ướt đâu, mà cả tâm trạng tuyệt vời của em cũng sẽ bị dội lạnh đấy.”Nói đoạn, cô lập tức đứng nhón chân, ghé sát mặt vào anh cười tươi rói:“Hay là anh cõng em đi?”Hơi thở ấm nóng của cô phả vào làn da giữa cằm và cổ anh.Cô nói đùa thôi. Dù gì đường này cũng là phố chính trung tâm thành phố, người qua lại không nhiều nhưng vẫn có thể chạm mặt người quen bất cứ lúc nào.Thế nhưng, người đàn ông trước mặt cô lại đột nhiên cúi người xuống, ngồi thụp xuống.Mạnh Du Du sững người:“Anh nghiêm túc đấy à?”Từ bên dưới vang lên giọng nói trầm thấp đầy từ tính:“Lên đi.”Mạnh Du Du không chần chừ nữa, nhào lên. Cô nghĩ với cú nhảy bất ngờ của mình, người đang cúi chắc sẽ khựng lại một chút—nhưng không, anh vững như núi, không hề lay chuyển.Anh cõng cô bước đi vững vàng, bước chân đều đặn đạp lên mặt tuyết phát ra tiếng “kẽo kẹt” dễ nghe.Gió đông thổi tới, Mạnh Du Du theo bản năng rúc mặt vào hõm cổ anh để tìm hơi ấm.Cô cảm nhận rõ người đàn ông cứng người lại trong thoáng chốc, vậy là bản tính nghịch ngợm nổi lên. Đôi môi mềm mại dán lên làn da nơi cổ anh, khẽ m*t nhẹ phần da non mềm duy nhất trên cơ thể rắn rỏi này.Hách Thanh Sơn lập tức dừng bước.Mạnh Du Du nhận ra, nhưng cô lại không hề dừng lại—ngược lại còn tỉ mỉ lần xuống theo đường nét đó…

Chương 114: Bức ảnh (Hạ)