Mạnh Du Du tỉnh dậy, trước mắt là một bức tường vôi xám trắng, vài chỗ đã hơi ố vàng, thậm chí nơi góc tường còn có thể thấy được vài vết nứt nhỏ. Trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn dây tóc đơn sơ, ánh sáng tỏa ra mờ mờ vàng vọt. Mạnh Du Du nằm trên một chiếc giường gỗ đơn, ván giường có phần cứng cáp quá mức, chăn màn màu xanh bộ đội chà xát lên làn da mịn màng của cô khiến cô cảm thấy có chút thô ráp. Bên cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc cốc men màu xanh bộ đội và một quyển Ngữ lục Mao Trạch Đông bìa đỏ chói. Mạnh Du Du không dám tin vào mắt mình. Cô dụi mắt liên tục, xác nhận cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thay đổi. Cô xỏ đôi giày vải đen đặt bên giường, hai bàn chân chạm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, rồi bước tới bên cửa sổ của căn phòng. Đập vào mắt cô là một bãi huấn luyện rộng lớn, góc sân chất đống vài chiếc lốp xe cũ kỹ. Không xa là những dãy doanh trại thẳng tắp, tường ngoài sơn màu xám đơn điệu. Một vài ô cửa sổ sáng đèn,…
Chương 126: Có Gì Đó Không Ổn?
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên TrờiTác giả: Bước Tẩy VũTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMạnh Du Du tỉnh dậy, trước mắt là một bức tường vôi xám trắng, vài chỗ đã hơi ố vàng, thậm chí nơi góc tường còn có thể thấy được vài vết nứt nhỏ. Trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn dây tóc đơn sơ, ánh sáng tỏa ra mờ mờ vàng vọt. Mạnh Du Du nằm trên một chiếc giường gỗ đơn, ván giường có phần cứng cáp quá mức, chăn màn màu xanh bộ đội chà xát lên làn da mịn màng của cô khiến cô cảm thấy có chút thô ráp. Bên cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc cốc men màu xanh bộ đội và một quyển Ngữ lục Mao Trạch Đông bìa đỏ chói. Mạnh Du Du không dám tin vào mắt mình. Cô dụi mắt liên tục, xác nhận cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thay đổi. Cô xỏ đôi giày vải đen đặt bên giường, hai bàn chân chạm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, rồi bước tới bên cửa sổ của căn phòng. Đập vào mắt cô là một bãi huấn luyện rộng lớn, góc sân chất đống vài chiếc lốp xe cũ kỹ. Không xa là những dãy doanh trại thẳng tắp, tường ngoài sơn màu xám đơn điệu. Một vài ô cửa sổ sáng đèn,… Xe chạy vào doanh trại, Mạnh Du Du liền xuống xe.Vô thức quay đầu nhìn về phía chốt gác, nơi có một chàng trai trẻ đang đứng đợi — trông có chút quen mắt.Vừa dời ánh nhìn sang hướng khác, liền trông thấy Sở Dao đang xách một túi hành lý nhỏ, từ cuối trục đường chính vội vã đi về phía này.Lúc đi ngang qua, Sở Dao khẽ gật đầu chào, nét mặt có phần gấp gáp khó giấu.Mạnh Du Du cất tiếng gọi cô:“Sở Dao, có chuyện gì xảy ra à?”Nghe tiếng gọi, Sở Dao dừng chân, quay người lại, nói gọn lỏn:“Bà nội tôi sắp không qua khỏi, tôi phải về nhà một chuyến.”Dứt lời cũng không chờ Mạnh Du Du kịp phản ứng, bước chân càng lúc càng vội vã.Mạnh Du Du dõi theo cô bước đến gặp Sở Diệu Tổ, sau đó leo lên ngồi sau cậu ta trên chiếc mô-tô, rồi nhanh chóng rời đi trong khói bụi tung mù mịt.Cô thu ánh mắt lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ được là không ổn ở đâu.…“Bộp!” — Lục Phong đập một tập hồ sơ xuống trước mặt Hách Thanh Sơn.Hách Thanh Sơn tiện tay cầm lấy, thái độ ung dung lật xem, nét mặt không hề có chút ngạc nhiên nào, như thể tất cả những thông tin trước mắt đều nằm trong dự liệu, chẳng gợn lên chút sóng gió nào trong lòng anh ta.Lục Phong cầm ly nước trên bàn, ngửa đầu uống một hơi mấy ngụm lớn, sau đó mới thở hắt ra một cái, cất tiếng:“Quả nhiên đúng như cậu đoán, trên danh nghĩa thì sạch như lau — cha mẹ mất sớm, xuất thân mồ côi. Tra đi tra lại cũng chỉ có bấy nhiêu, không có tí đầu mối nào dùng được.Gã này năng lực phản điều tra rất cao, có một tài xế riêng, nhưng bọn tôi không dám theo quá sát. Mấy ngày rồi vẫn không lần ra được ngoài ký túc xá trường thì gã thực sự ở đâu. Nói chung là chẳng moi ra được thông tin gì giá trị.”Nói đến đây, Lục Phong tháo mũ, có phần bực bội vò mái tóc rối bời trên đầu.Như chợt nhớ ra điều gì, anh ta hỏi tiếp:“Phải rồi, lúc trước tại sao cậu không cho tôi dẫn người đột nhập phòng thí nghiệm của gã vào ban đêm?”Hách Thanh Sơn không buồn ngẩng đầu, đáp hờ hững:“Gặp loại người cáo già như vậy, chỉ cần anh từng vào, hắn nhất định sẽ biết. Làm vậy chỉ tổ đánh rắn động cỏ, lợi bất cập hại.” Lục Phong đảo mắt một vòng, nhớ đến mấy ngày nay họ phục ở trường quan sát được một số tình hình, liền dè dặt lên tiếng:“Thực ra… tôi nghĩ ra một cách, có thể tìm được điểm đột phá. Có điều… không biết cậu có nỡ hay không thôi.”Hai ngón tay đang lật tài liệu của Hách Thanh Sơn khựng lại, giọng anh ta vang lên lạnh lùng:“Anh đừng có mơ.”Thái độ rõ ràng không thể thương lượng.Thấy vậy, Lục Phong há miệng, rồi lại ngậm lại, nuốt luôn câu định nói vào trong.…Nhà ăn giảng viên.Mạnh Du Du vừa cúi đầu xúc cơm trong khay, vừa liếc sang giáo trình ngoại ngữ đặt bên cạnh.Ôn Sầm Khanh bê khay cơm đi tới, đứng chắn một phần ánh sáng, bóng của anh ta in dài lên trang sách.Mạnh Du Du ngẩng đầu nhìn lên, liền chạm phải ánh mắt vừa ôn hòa vừa mang ý cười. Đôi mắt của Ôn Sầm Khanh đẹp một cách tinh tế, đường nét mềm mại, con ngươi lại là màu nâu hổ phách rất đặc biệt. Dù có nhìn bao nhiêu lần, chỉ riêng đôi mắt này cũng khiến người ta tin rằng chủ nhân của nó hẳn là một người dịu dàng và ấm áp.“Cô Mạnh chăm thật đấy, đến giờ ăn mà vẫn tranh thủ chuẩn bị bài giảng. Tinh thần chuyên nghiệp này chúng tôi phải học tập thôi, e là mấy thầy cô Phàm Đại bọn tôi sắp có áp lực rồi.” — Ôn Sầm Khanh vừa cười vừa đùa nhẹ một câu.Mạnh Du Du kéo cuốn sách ra sau một chút để chừa chỗ trống, miệng vẫn còn ngậm đầy cơm, nói lúng búng:“Anh ngồi đi.”Ôn Sầm Khanh cúi đầu thấy cảnh tượng ấy — cô gái má phồng lên như con sóc nhỏ, vừa lanh lợi vừa vụng về — hai nét đối lập này lại hòa quyện trên người cô một cách lạ kỳ mà dễ thương đến không thể tả.Không nghi ngờ gì, sự sống động và đáng yêu của cô khiến người ta muốn tiến lại gần hơn một chút, để có thể nhìn rõ hơn chút nữa.Anh ta bật cười khẽ, rồi đặt khay cơm xuống ngồi vào chỗ.Mạnh Du Du nuốt miếng cơm, uống thêm một ngụm canh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, giải thích:“Tôi không rành tiếng Mang lắm, học cũng không chắc, giờ lên lớp giảng bài có phần chột dạ nên phải tranh thủ lúc rảnh tự ôn lại thôi.”
Xe chạy vào doanh trại, Mạnh Du Du liền xuống xe.
Vô thức quay đầu nhìn về phía chốt gác, nơi có một chàng trai trẻ đang đứng đợi — trông có chút quen mắt.
Vừa dời ánh nhìn sang hướng khác, liền trông thấy Sở Dao đang xách một túi hành lý nhỏ, từ cuối trục đường chính vội vã đi về phía này.
Lúc đi ngang qua, Sở Dao khẽ gật đầu chào, nét mặt có phần gấp gáp khó giấu.
Mạnh Du Du cất tiếng gọi cô:
“Sở Dao, có chuyện gì xảy ra à?”
Nghe tiếng gọi, Sở Dao dừng chân, quay người lại, nói gọn lỏn:
“Bà nội tôi sắp không qua khỏi, tôi phải về nhà một chuyến.”
Dứt lời cũng không chờ Mạnh Du Du kịp phản ứng, bước chân càng lúc càng vội vã.
Mạnh Du Du dõi theo cô bước đến gặp Sở Diệu Tổ, sau đó leo lên ngồi sau cậu ta trên chiếc mô-tô, rồi nhanh chóng rời đi trong khói bụi tung mù mịt.
Cô thu ánh mắt lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ được là không ổn ở đâu.
…
“Bộp!” — Lục Phong đập một tập hồ sơ xuống trước mặt Hách Thanh Sơn.
Hách Thanh Sơn tiện tay cầm lấy, thái độ ung dung lật xem, nét mặt không hề có chút ngạc nhiên nào, như thể tất cả những thông tin trước mắt đều nằm trong dự liệu, chẳng gợn lên chút sóng gió nào trong lòng anh ta.
Lục Phong cầm ly nước trên bàn, ngửa đầu uống một hơi mấy ngụm lớn, sau đó mới thở hắt ra một cái, cất tiếng:
“Quả nhiên đúng như cậu đoán, trên danh nghĩa thì sạch như lau — cha mẹ mất sớm, xuất thân mồ côi. Tra đi tra lại cũng chỉ có bấy nhiêu, không có tí đầu mối nào dùng được.
Gã này năng lực phản điều tra rất cao, có một tài xế riêng, nhưng bọn tôi không dám theo quá sát. Mấy ngày rồi vẫn không lần ra được ngoài ký túc xá trường thì gã thực sự ở đâu. Nói chung là chẳng moi ra được thông tin gì giá trị.”
Nói đến đây, Lục Phong tháo mũ, có phần bực bội vò mái tóc rối bời trên đầu.
Như chợt nhớ ra điều gì, anh ta hỏi tiếp:
“Phải rồi, lúc trước tại sao cậu không cho tôi dẫn người đột nhập phòng thí nghiệm của gã vào ban đêm?”
Hách Thanh Sơn không buồn ngẩng đầu, đáp hờ hững:
“Gặp loại người cáo già như vậy, chỉ cần anh từng vào, hắn nhất định sẽ biết. Làm vậy chỉ tổ đánh rắn động cỏ, lợi bất cập hại.”
Lục Phong đảo mắt một vòng, nhớ đến mấy ngày nay họ phục ở trường quan sát được một số tình hình, liền dè dặt lên tiếng:
“Thực ra… tôi nghĩ ra một cách, có thể tìm được điểm đột phá. Có điều… không biết cậu có nỡ hay không thôi.”
Hai ngón tay đang lật tài liệu của Hách Thanh Sơn khựng lại, giọng anh ta vang lên lạnh lùng:
“Anh đừng có mơ.”
Thái độ rõ ràng không thể thương lượng.
Thấy vậy, Lục Phong há miệng, rồi lại ngậm lại, nuốt luôn câu định nói vào trong.
…
Nhà ăn giảng viên.
Mạnh Du Du vừa cúi đầu xúc cơm trong khay, vừa liếc sang giáo trình ngoại ngữ đặt bên cạnh.
Ôn Sầm Khanh bê khay cơm đi tới, đứng chắn một phần ánh sáng, bóng của anh ta in dài lên trang sách.
Mạnh Du Du ngẩng đầu nhìn lên, liền chạm phải ánh mắt vừa ôn hòa vừa mang ý cười. Đôi mắt của Ôn Sầm Khanh đẹp một cách tinh tế, đường nét mềm mại, con ngươi lại là màu nâu hổ phách rất đặc biệt. Dù có nhìn bao nhiêu lần, chỉ riêng đôi mắt này cũng khiến người ta tin rằng chủ nhân của nó hẳn là một người dịu dàng và ấm áp.
“Cô Mạnh chăm thật đấy, đến giờ ăn mà vẫn tranh thủ chuẩn bị bài giảng. Tinh thần chuyên nghiệp này chúng tôi phải học tập thôi, e là mấy thầy cô Phàm Đại bọn tôi sắp có áp lực rồi.” — Ôn Sầm Khanh vừa cười vừa đùa nhẹ một câu.
Mạnh Du Du kéo cuốn sách ra sau một chút để chừa chỗ trống, miệng vẫn còn ngậm đầy cơm, nói lúng búng:
“Anh ngồi đi.”
Ôn Sầm Khanh cúi đầu thấy cảnh tượng ấy — cô gái má phồng lên như con sóc nhỏ, vừa lanh lợi vừa vụng về — hai nét đối lập này lại hòa quyện trên người cô một cách lạ kỳ mà dễ thương đến không thể tả.
Không nghi ngờ gì, sự sống động và đáng yêu của cô khiến người ta muốn tiến lại gần hơn một chút, để có thể nhìn rõ hơn chút nữa.
Anh ta bật cười khẽ, rồi đặt khay cơm xuống ngồi vào chỗ.
Mạnh Du Du nuốt miếng cơm, uống thêm một ngụm canh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, giải thích:
“Tôi không rành tiếng Mang lắm, học cũng không chắc, giờ lên lớp giảng bài có phần chột dạ nên phải tranh thủ lúc rảnh tự ôn lại thôi.”
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên TrờiTác giả: Bước Tẩy VũTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMạnh Du Du tỉnh dậy, trước mắt là một bức tường vôi xám trắng, vài chỗ đã hơi ố vàng, thậm chí nơi góc tường còn có thể thấy được vài vết nứt nhỏ. Trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn dây tóc đơn sơ, ánh sáng tỏa ra mờ mờ vàng vọt. Mạnh Du Du nằm trên một chiếc giường gỗ đơn, ván giường có phần cứng cáp quá mức, chăn màn màu xanh bộ đội chà xát lên làn da mịn màng của cô khiến cô cảm thấy có chút thô ráp. Bên cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc cốc men màu xanh bộ đội và một quyển Ngữ lục Mao Trạch Đông bìa đỏ chói. Mạnh Du Du không dám tin vào mắt mình. Cô dụi mắt liên tục, xác nhận cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thay đổi. Cô xỏ đôi giày vải đen đặt bên giường, hai bàn chân chạm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, rồi bước tới bên cửa sổ của căn phòng. Đập vào mắt cô là một bãi huấn luyện rộng lớn, góc sân chất đống vài chiếc lốp xe cũ kỹ. Không xa là những dãy doanh trại thẳng tắp, tường ngoài sơn màu xám đơn điệu. Một vài ô cửa sổ sáng đèn,… Xe chạy vào doanh trại, Mạnh Du Du liền xuống xe.Vô thức quay đầu nhìn về phía chốt gác, nơi có một chàng trai trẻ đang đứng đợi — trông có chút quen mắt.Vừa dời ánh nhìn sang hướng khác, liền trông thấy Sở Dao đang xách một túi hành lý nhỏ, từ cuối trục đường chính vội vã đi về phía này.Lúc đi ngang qua, Sở Dao khẽ gật đầu chào, nét mặt có phần gấp gáp khó giấu.Mạnh Du Du cất tiếng gọi cô:“Sở Dao, có chuyện gì xảy ra à?”Nghe tiếng gọi, Sở Dao dừng chân, quay người lại, nói gọn lỏn:“Bà nội tôi sắp không qua khỏi, tôi phải về nhà một chuyến.”Dứt lời cũng không chờ Mạnh Du Du kịp phản ứng, bước chân càng lúc càng vội vã.Mạnh Du Du dõi theo cô bước đến gặp Sở Diệu Tổ, sau đó leo lên ngồi sau cậu ta trên chiếc mô-tô, rồi nhanh chóng rời đi trong khói bụi tung mù mịt.Cô thu ánh mắt lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ được là không ổn ở đâu.…“Bộp!” — Lục Phong đập một tập hồ sơ xuống trước mặt Hách Thanh Sơn.Hách Thanh Sơn tiện tay cầm lấy, thái độ ung dung lật xem, nét mặt không hề có chút ngạc nhiên nào, như thể tất cả những thông tin trước mắt đều nằm trong dự liệu, chẳng gợn lên chút sóng gió nào trong lòng anh ta.Lục Phong cầm ly nước trên bàn, ngửa đầu uống một hơi mấy ngụm lớn, sau đó mới thở hắt ra một cái, cất tiếng:“Quả nhiên đúng như cậu đoán, trên danh nghĩa thì sạch như lau — cha mẹ mất sớm, xuất thân mồ côi. Tra đi tra lại cũng chỉ có bấy nhiêu, không có tí đầu mối nào dùng được.Gã này năng lực phản điều tra rất cao, có một tài xế riêng, nhưng bọn tôi không dám theo quá sát. Mấy ngày rồi vẫn không lần ra được ngoài ký túc xá trường thì gã thực sự ở đâu. Nói chung là chẳng moi ra được thông tin gì giá trị.”Nói đến đây, Lục Phong tháo mũ, có phần bực bội vò mái tóc rối bời trên đầu.Như chợt nhớ ra điều gì, anh ta hỏi tiếp:“Phải rồi, lúc trước tại sao cậu không cho tôi dẫn người đột nhập phòng thí nghiệm của gã vào ban đêm?”Hách Thanh Sơn không buồn ngẩng đầu, đáp hờ hững:“Gặp loại người cáo già như vậy, chỉ cần anh từng vào, hắn nhất định sẽ biết. Làm vậy chỉ tổ đánh rắn động cỏ, lợi bất cập hại.” Lục Phong đảo mắt một vòng, nhớ đến mấy ngày nay họ phục ở trường quan sát được một số tình hình, liền dè dặt lên tiếng:“Thực ra… tôi nghĩ ra một cách, có thể tìm được điểm đột phá. Có điều… không biết cậu có nỡ hay không thôi.”Hai ngón tay đang lật tài liệu của Hách Thanh Sơn khựng lại, giọng anh ta vang lên lạnh lùng:“Anh đừng có mơ.”Thái độ rõ ràng không thể thương lượng.Thấy vậy, Lục Phong há miệng, rồi lại ngậm lại, nuốt luôn câu định nói vào trong.…Nhà ăn giảng viên.Mạnh Du Du vừa cúi đầu xúc cơm trong khay, vừa liếc sang giáo trình ngoại ngữ đặt bên cạnh.Ôn Sầm Khanh bê khay cơm đi tới, đứng chắn một phần ánh sáng, bóng của anh ta in dài lên trang sách.Mạnh Du Du ngẩng đầu nhìn lên, liền chạm phải ánh mắt vừa ôn hòa vừa mang ý cười. Đôi mắt của Ôn Sầm Khanh đẹp một cách tinh tế, đường nét mềm mại, con ngươi lại là màu nâu hổ phách rất đặc biệt. Dù có nhìn bao nhiêu lần, chỉ riêng đôi mắt này cũng khiến người ta tin rằng chủ nhân của nó hẳn là một người dịu dàng và ấm áp.“Cô Mạnh chăm thật đấy, đến giờ ăn mà vẫn tranh thủ chuẩn bị bài giảng. Tinh thần chuyên nghiệp này chúng tôi phải học tập thôi, e là mấy thầy cô Phàm Đại bọn tôi sắp có áp lực rồi.” — Ôn Sầm Khanh vừa cười vừa đùa nhẹ một câu.Mạnh Du Du kéo cuốn sách ra sau một chút để chừa chỗ trống, miệng vẫn còn ngậm đầy cơm, nói lúng búng:“Anh ngồi đi.”Ôn Sầm Khanh cúi đầu thấy cảnh tượng ấy — cô gái má phồng lên như con sóc nhỏ, vừa lanh lợi vừa vụng về — hai nét đối lập này lại hòa quyện trên người cô một cách lạ kỳ mà dễ thương đến không thể tả.Không nghi ngờ gì, sự sống động và đáng yêu của cô khiến người ta muốn tiến lại gần hơn một chút, để có thể nhìn rõ hơn chút nữa.Anh ta bật cười khẽ, rồi đặt khay cơm xuống ngồi vào chỗ.Mạnh Du Du nuốt miếng cơm, uống thêm một ngụm canh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, giải thích:“Tôi không rành tiếng Mang lắm, học cũng không chắc, giờ lên lớp giảng bài có phần chột dạ nên phải tranh thủ lúc rảnh tự ôn lại thôi.”