Tôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm. Nhưng CMN, tôi có thai rồi!! Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai. Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn. Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta. Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên. “Ba đứa nhỏ đâu rồi?” “…Chết rồi.” “Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.” “Vậy thì bây giờ con là của tôi.” Tôi: Hả? 1 Tôi bồn chồn bất an, nhìn Giang Khâm bất ngờ xuất hiện. Một thị trấn nghèo nàn, xa xôi ở Quảng Thị. Tôi không tin việc anh ta xuất hiện ở đây là tình cờ. Ngón tay Giang Khâm gõ hai cái lên mặt bàn. “‘Chết’ được năm năm, con thì bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Dao, em nói xem, con là của ai?” “…Thật ra lúc đó em cắm sừng anh rồi.” Giang Khâm tức đến bật cười: “Ai cắm sừng tôi?” “…Anh ta chết rồi.” “…Tốt, chết hay lắm.” Giang Khâm ngửa cổ uống hai ngụm cà phê. “Không phải em cũng đã ‘chết’ rồi sao? Chết vì tai nạn, lao xe xuống vực, không tìm thấy xác…
Chương 2
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổiTác giả: A Kỳ 30 tuổiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm. Nhưng CMN, tôi có thai rồi!! Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai. Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn. Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta. Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên. “Ba đứa nhỏ đâu rồi?” “…Chết rồi.” “Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.” “Vậy thì bây giờ con là của tôi.” Tôi: Hả? 1 Tôi bồn chồn bất an, nhìn Giang Khâm bất ngờ xuất hiện. Một thị trấn nghèo nàn, xa xôi ở Quảng Thị. Tôi không tin việc anh ta xuất hiện ở đây là tình cờ. Ngón tay Giang Khâm gõ hai cái lên mặt bàn. “‘Chết’ được năm năm, con thì bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Dao, em nói xem, con là của ai?” “…Thật ra lúc đó em cắm sừng anh rồi.” Giang Khâm tức đến bật cười: “Ai cắm sừng tôi?” “…Anh ta chết rồi.” “…Tốt, chết hay lắm.” Giang Khâm ngửa cổ uống hai ngụm cà phê. “Không phải em cũng đã ‘chết’ rồi sao? Chết vì tai nạn, lao xe xuống vực, không tìm thấy xác… Niên Niên rùng mình, bẻ lái gấp: “Khi nào… cũng đều ngủ với mẹ hết ạ.”Nhóc con, biết điều đấy. 3Giang Khâm nhường phòng ngủ chính cho tôi và Niên Niên.Còn anh thì ngủ ở phòng trẻ con của Niên Niên.“Nhiều phòng không ngủ, lại chui vào phòng con nít, trẻ con thật.”“Ừ, trẻ con đấy.” Anh tiện tay bóc con tôm thả vào bát tôi, “Ngủ ở phòng Niên Niên, mở mắt ra là thấy mình có con trai rồi. Vui.”Tôi định phản bác, thì nghe thấy Niên Niên nhỏ giọng hỏi:“Ma mi, chú ấy thật sự là ba con hả?”Lời định nói nghẹn trong cổ.Từ nhỏ tôi luôn nói với Niên Niên rằng, ba nó rất bận công việc, không có thời gian ở bên hai mẹ con, nhưng là người rất yêu thương tụi tôi.Dù sao thì Giang Khâm cũng là cha ruột của Niên Niên.Lỡ một ngày con lớn, hiểu chuyện, vẫn muốn nhận ba…Tôi không thể tước đoạt quyền đó của nó.Tôi không thể vì hờn giận của mình mà cứ khăng khăng nói Giang Khâm không phải ba nó.Giang Khâm nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dài hẹp đầy mong đợi.Nhưng thấy tôi không đáp, tia sáng đó trong mắt anh lại tối sầm.Anh buồn gì chứ?Rõ ràng năm xưa là anh khiến tôi tuyệt vọng.Tôi chưa từng muốn làm anh khó xử.Hôm sau, Giang Khâm không ở nhà.Tôi định ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cân nhắc đường lui.Thì bị dì Trương tươi cười chặn ở cửa.“Cô Nguyễn, cô thật sự trở về rồi! Tôi còn tưởng ông chủ gạt tôi chứ.Không ngờ con trai đã lớn thế này rồi, giống y đúc lúc tổng giám đốc Giang còn nhỏ.”Tôi: “…”Buổi trưa, dì Trương nấu cơm cho chúng tôi.Niên Niên ăn rất vui, còn khen hết mức:“Dì Trương nấu ăn ngon quá mẹ ơi, ngon như đồ ăn trong căng tin mẫu giáo của con vậy!”Khóe miệng tôi co giật.Dì Trương là đầu bếp Quảng Đông, lương theo giờ tính đến hàng chục nghìn tệ đấy.Đừng để dì nghe thấy câu đó…Hồi trước tôi bị đau dạ dày, hay ăn đồ dì nấu.Vậy nên Giang Khâm mới trả tiền cao mời dì về ở luôn.Gần đây tôi trở về, dì cũng trở lại làm việc.Giang Khâm về rất trễ.Sau khi sinh con, tôi bị mất ngủ.Nên khi cửa phòng ngủ bị mở, tôi lập tức nghe thấy.Chết tiệt!Quên khoá cửa!Tôi nín thở giả vờ ngủ, cảm nhận được người đó bước nhẹ tới giường Niên Niên đứng một lát, rồi lại tới bên tôi.Lâu lắm rồi, anh vẫn chưa đi.Bất ngờ, Giang Khâm ngồi xổm xuống.Hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi rượu áp sát.Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi.Tôi tức điên, mở mắt định tát anh—Thì bị Giang Khâm nhanh tay bắt được.Bàn tay khô ráo của anh đan chặt lấy tay tôi.Mắt đã quen với bóng tối, anh bật cười, hôn lên khóe môi tôi:“Không giả vờ ngủ nữa à? Đừng đánh thức Niên Niên.”Nói rồi, lại hôn thêm mấy cái.Tôi không dám giãy mạnh, nghiến răng:“Anh say rồi, mùi rượu khó chịu chết đi được!”Giang Khâm trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo.Chưa từng thế này—ngồi bệt dưới đất, còn kéo tay tôi dụi vào cằm mình đầy râu.“Ừm… em định bao giờ mới nói cho Niên Niên anh là ba nó?”“Anh không phải.”“Chết rồi miệng vẫn còn cứng. Em giấu được nhất thời, không giấu được cả đời đâu.”Tôi thật sự nổi giận:“Anh không sợ vợ anh biết à?”“Anh chưa kết hôn… Em đi thật triệt để, đến mức không hề quan tâm anh sống chết ra sao.”Tôi ngẩn ra.Nhưng hôm tôi bỏ đi, rõ ràng là tiệc mừng thọ của ông nội vị hôn thê anh mà?Tôi đổi giọng: “Vị hôn thê của anh…”“Anh không có vị hôn thê.”“Sao có thể, anh…”Giang Khâm nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng, không rõ là do men rượu hay thật lòng:“Anh chỉ có em.”Chiếc giường rung lên.Nhưng Giang Khâm không động đậy.Tôi nhìn theo ánh mắt anh.Lặng lẽ quay đầu.
Niên Niên rùng mình, bẻ lái gấp: “Khi nào… cũng đều ngủ với mẹ hết ạ.”
Nhóc con, biết điều đấy.
3
Giang Khâm nhường phòng ngủ chính cho tôi và Niên Niên.
Còn anh thì ngủ ở phòng trẻ con của Niên Niên.
“Nhiều phòng không ngủ, lại chui vào phòng con nít, trẻ con thật.”
“Ừ, trẻ con đấy.” Anh tiện tay bóc con tôm thả vào bát tôi, “Ngủ ở phòng Niên Niên, mở mắt ra là thấy mình có con trai rồi. Vui.”
Tôi định phản bác, thì nghe thấy Niên Niên nhỏ giọng hỏi:
“Ma mi, chú ấy thật sự là ba con hả?”
Lời định nói nghẹn trong cổ.
Từ nhỏ tôi luôn nói với Niên Niên rằng, ba nó rất bận công việc, không có thời gian ở bên hai mẹ con, nhưng là người rất yêu thương tụi tôi.
Dù sao thì Giang Khâm cũng là cha ruột của Niên Niên.
Lỡ một ngày con lớn, hiểu chuyện, vẫn muốn nhận ba…
Tôi không thể tước đoạt quyền đó của nó.
Tôi không thể vì hờn giận của mình mà cứ khăng khăng nói Giang Khâm không phải ba nó.
Giang Khâm nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dài hẹp đầy mong đợi.
Nhưng thấy tôi không đáp, tia sáng đó trong mắt anh lại tối sầm.
Anh buồn gì chứ?
Rõ ràng năm xưa là anh khiến tôi tuyệt vọng.
Tôi chưa từng muốn làm anh khó xử.
Hôm sau, Giang Khâm không ở nhà.
Tôi định ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cân nhắc đường lui.
Thì bị dì Trương tươi cười chặn ở cửa.
“Cô Nguyễn, cô thật sự trở về rồi! Tôi còn tưởng ông chủ gạt tôi chứ.
Không ngờ con trai đã lớn thế này rồi, giống y đúc lúc tổng giám đốc Giang còn nhỏ.”
Tôi: “…”
Buổi trưa, dì Trương nấu cơm cho chúng tôi.
Niên Niên ăn rất vui, còn khen hết mức:
“Dì Trương nấu ăn ngon quá mẹ ơi, ngon như đồ ăn trong căng tin mẫu giáo của con vậy!”
Khóe miệng tôi co giật.
Dì Trương là đầu bếp Quảng Đông, lương theo giờ tính đến hàng chục nghìn tệ đấy.
Đừng để dì nghe thấy câu đó…
Hồi trước tôi bị đau dạ dày, hay ăn đồ dì nấu.
Vậy nên Giang Khâm mới trả tiền cao mời dì về ở luôn.
Gần đây tôi trở về, dì cũng trở lại làm việc.
Giang Khâm về rất trễ.
Sau khi sinh con, tôi bị mất ngủ.
Nên khi cửa phòng ngủ bị mở, tôi lập tức nghe thấy.
Chết tiệt!
Quên khoá cửa!
Tôi nín thở giả vờ ngủ, cảm nhận được người đó bước nhẹ tới giường Niên Niên đứng một lát, rồi lại tới bên tôi.
Lâu lắm rồi, anh vẫn chưa đi.
Bất ngờ, Giang Khâm ngồi xổm xuống.
Hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi rượu áp sát.
Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi.
Tôi tức điên, mở mắt định tát anh—
Thì bị Giang Khâm nhanh tay bắt được.
Bàn tay khô ráo của anh đan chặt lấy tay tôi.
Mắt đã quen với bóng tối, anh bật cười, hôn lên khóe môi tôi:
“Không giả vờ ngủ nữa à? Đừng đánh thức Niên Niên.”
Nói rồi, lại hôn thêm mấy cái.
Tôi không dám giãy mạnh, nghiến răng:
“Anh say rồi, mùi rượu khó chịu chết đi được!”
Giang Khâm trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo.
Chưa từng thế này—ngồi bệt dưới đất, còn kéo tay tôi dụi vào cằm mình đầy râu.
“Ừm… em định bao giờ mới nói cho Niên Niên anh là ba nó?”
“Anh không phải.”
“Chết rồi miệng vẫn còn cứng. Em giấu được nhất thời, không giấu được cả đời đâu.”
Tôi thật sự nổi giận:
“Anh không sợ vợ anh biết à?”
“Anh chưa kết hôn… Em đi thật triệt để, đến mức không hề quan tâm anh sống chết ra sao.”
Tôi ngẩn ra.
Nhưng hôm tôi bỏ đi, rõ ràng là tiệc mừng thọ của ông nội vị hôn thê anh mà?
Tôi đổi giọng: “Vị hôn thê của anh…”
“Anh không có vị hôn thê.”
“Sao có thể, anh…”
Giang Khâm nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng, không rõ là do men rượu hay thật lòng:
“Anh chỉ có em.”
Chiếc giường rung lên.
Nhưng Giang Khâm không động đậy.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh.
Lặng lẽ quay đầu.
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổiTác giả: A Kỳ 30 tuổiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm. Nhưng CMN, tôi có thai rồi!! Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai. Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn. Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta. Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên. “Ba đứa nhỏ đâu rồi?” “…Chết rồi.” “Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.” “Vậy thì bây giờ con là của tôi.” Tôi: Hả? 1 Tôi bồn chồn bất an, nhìn Giang Khâm bất ngờ xuất hiện. Một thị trấn nghèo nàn, xa xôi ở Quảng Thị. Tôi không tin việc anh ta xuất hiện ở đây là tình cờ. Ngón tay Giang Khâm gõ hai cái lên mặt bàn. “‘Chết’ được năm năm, con thì bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Dao, em nói xem, con là của ai?” “…Thật ra lúc đó em cắm sừng anh rồi.” Giang Khâm tức đến bật cười: “Ai cắm sừng tôi?” “…Anh ta chết rồi.” “…Tốt, chết hay lắm.” Giang Khâm ngửa cổ uống hai ngụm cà phê. “Không phải em cũng đã ‘chết’ rồi sao? Chết vì tai nạn, lao xe xuống vực, không tìm thấy xác… Niên Niên rùng mình, bẻ lái gấp: “Khi nào… cũng đều ngủ với mẹ hết ạ.”Nhóc con, biết điều đấy. 3Giang Khâm nhường phòng ngủ chính cho tôi và Niên Niên.Còn anh thì ngủ ở phòng trẻ con của Niên Niên.“Nhiều phòng không ngủ, lại chui vào phòng con nít, trẻ con thật.”“Ừ, trẻ con đấy.” Anh tiện tay bóc con tôm thả vào bát tôi, “Ngủ ở phòng Niên Niên, mở mắt ra là thấy mình có con trai rồi. Vui.”Tôi định phản bác, thì nghe thấy Niên Niên nhỏ giọng hỏi:“Ma mi, chú ấy thật sự là ba con hả?”Lời định nói nghẹn trong cổ.Từ nhỏ tôi luôn nói với Niên Niên rằng, ba nó rất bận công việc, không có thời gian ở bên hai mẹ con, nhưng là người rất yêu thương tụi tôi.Dù sao thì Giang Khâm cũng là cha ruột của Niên Niên.Lỡ một ngày con lớn, hiểu chuyện, vẫn muốn nhận ba…Tôi không thể tước đoạt quyền đó của nó.Tôi không thể vì hờn giận của mình mà cứ khăng khăng nói Giang Khâm không phải ba nó.Giang Khâm nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dài hẹp đầy mong đợi.Nhưng thấy tôi không đáp, tia sáng đó trong mắt anh lại tối sầm.Anh buồn gì chứ?Rõ ràng năm xưa là anh khiến tôi tuyệt vọng.Tôi chưa từng muốn làm anh khó xử.Hôm sau, Giang Khâm không ở nhà.Tôi định ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cân nhắc đường lui.Thì bị dì Trương tươi cười chặn ở cửa.“Cô Nguyễn, cô thật sự trở về rồi! Tôi còn tưởng ông chủ gạt tôi chứ.Không ngờ con trai đã lớn thế này rồi, giống y đúc lúc tổng giám đốc Giang còn nhỏ.”Tôi: “…”Buổi trưa, dì Trương nấu cơm cho chúng tôi.Niên Niên ăn rất vui, còn khen hết mức:“Dì Trương nấu ăn ngon quá mẹ ơi, ngon như đồ ăn trong căng tin mẫu giáo của con vậy!”Khóe miệng tôi co giật.Dì Trương là đầu bếp Quảng Đông, lương theo giờ tính đến hàng chục nghìn tệ đấy.Đừng để dì nghe thấy câu đó…Hồi trước tôi bị đau dạ dày, hay ăn đồ dì nấu.Vậy nên Giang Khâm mới trả tiền cao mời dì về ở luôn.Gần đây tôi trở về, dì cũng trở lại làm việc.Giang Khâm về rất trễ.Sau khi sinh con, tôi bị mất ngủ.Nên khi cửa phòng ngủ bị mở, tôi lập tức nghe thấy.Chết tiệt!Quên khoá cửa!Tôi nín thở giả vờ ngủ, cảm nhận được người đó bước nhẹ tới giường Niên Niên đứng một lát, rồi lại tới bên tôi.Lâu lắm rồi, anh vẫn chưa đi.Bất ngờ, Giang Khâm ngồi xổm xuống.Hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi rượu áp sát.Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi.Tôi tức điên, mở mắt định tát anh—Thì bị Giang Khâm nhanh tay bắt được.Bàn tay khô ráo của anh đan chặt lấy tay tôi.Mắt đã quen với bóng tối, anh bật cười, hôn lên khóe môi tôi:“Không giả vờ ngủ nữa à? Đừng đánh thức Niên Niên.”Nói rồi, lại hôn thêm mấy cái.Tôi không dám giãy mạnh, nghiến răng:“Anh say rồi, mùi rượu khó chịu chết đi được!”Giang Khâm trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo.Chưa từng thế này—ngồi bệt dưới đất, còn kéo tay tôi dụi vào cằm mình đầy râu.“Ừm… em định bao giờ mới nói cho Niên Niên anh là ba nó?”“Anh không phải.”“Chết rồi miệng vẫn còn cứng. Em giấu được nhất thời, không giấu được cả đời đâu.”Tôi thật sự nổi giận:“Anh không sợ vợ anh biết à?”“Anh chưa kết hôn… Em đi thật triệt để, đến mức không hề quan tâm anh sống chết ra sao.”Tôi ngẩn ra.Nhưng hôm tôi bỏ đi, rõ ràng là tiệc mừng thọ của ông nội vị hôn thê anh mà?Tôi đổi giọng: “Vị hôn thê của anh…”“Anh không có vị hôn thê.”“Sao có thể, anh…”Giang Khâm nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng, không rõ là do men rượu hay thật lòng:“Anh chỉ có em.”Chiếc giường rung lên.Nhưng Giang Khâm không động đậy.Tôi nhìn theo ánh mắt anh.Lặng lẽ quay đầu.