Tác giả:

Tôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm.  Nhưng CMN, tôi có thai rồi!!  Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai. Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn. Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta. Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên. “Ba đứa nhỏ đâu rồi?” “…Chết rồi.” “Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.” “Vậy thì bây giờ con là của tôi.” Tôi: Hả? 1 Tôi bồn chồn bất an, nhìn Giang Khâm bất ngờ xuất hiện. Một thị trấn nghèo nàn, xa xôi ở Quảng Thị. Tôi không tin việc anh ta xuất hiện ở đây là tình cờ. Ngón tay Giang Khâm gõ hai cái lên mặt bàn. “‘Chết’ được năm năm, con thì bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Dao, em nói xem, con là của ai?” “…Thật ra lúc đó em cắm sừng anh rồi.” Giang Khâm tức đến bật cười: “Ai cắm sừng tôi?” “…Anh ta chết rồi.” “…Tốt, chết hay lắm.” Giang Khâm ngửa cổ uống hai ngụm cà phê. “Không phải em cũng đã ‘chết’ rồi sao? Chết vì tai nạn, lao xe xuống vực, không tìm thấy xác…

Chương 4

Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổiTác giả: A Kỳ 30 tuổiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm.  Nhưng CMN, tôi có thai rồi!!  Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai. Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn. Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta. Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên. “Ba đứa nhỏ đâu rồi?” “…Chết rồi.” “Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.” “Vậy thì bây giờ con là của tôi.” Tôi: Hả? 1 Tôi bồn chồn bất an, nhìn Giang Khâm bất ngờ xuất hiện. Một thị trấn nghèo nàn, xa xôi ở Quảng Thị. Tôi không tin việc anh ta xuất hiện ở đây là tình cờ. Ngón tay Giang Khâm gõ hai cái lên mặt bàn. “‘Chết’ được năm năm, con thì bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Dao, em nói xem, con là của ai?” “…Thật ra lúc đó em cắm sừng anh rồi.” Giang Khâm tức đến bật cười: “Ai cắm sừng tôi?” “…Anh ta chết rồi.” “…Tốt, chết hay lắm.” Giang Khâm ngửa cổ uống hai ngụm cà phê. “Không phải em cũng đã ‘chết’ rồi sao? Chết vì tai nạn, lao xe xuống vực, không tìm thấy xác… mẹ nó, đó là mấy bộ truyện ngôn tình lố lăng tôi viết mà!!“Giang Khâm!!”Tôi tức điên, nhảy dựng lên định giật điện thoại.Anh cười tới mức mắt cong tít.Điện thoại không lấy được, tôi lại ngã vào lòng anh.Anh liền thuận tay ôm eo tôi, siết chặt, không cho tôi giãy.Mùi tuyết tùng nam tính nhè nhẹ phả vào mũi, khiến tôi cay sống mũi.Cũng không phải là… chưa từng nhớ cái ôm này.Anh ôm chặt tôi,hơi thở nóng hổi phả sau tai tôi.Tôi ngẩng đầu giận dữ:“Anh buông ra!”Anh nhướng mày: “Đừng làm nũng.”Tôi nổi đóa: “Anh buông ra không!”“Em hôn một cái là anh buông.”“Anh buông không buông!”Anh bị tôi chọc cười, lồng ngực run run.“Em đáng yêu quá.”“Không buông đâu.”Tôi sắp tức đến khóc: “Anh sao lại thế này!”Anh ngày xưa cũng từng dỗ tôi,nhưng luôn giữ thể diện,chứ không trơ mặt ra như bây giờ.“Em viết hay lắm, ngại cái gì?”Giọng anh trầm thấp vang lên:“Bộ này là viết hay nhất.”“《Những năm tháng có liên quan đến anh》.”Nghe tới cái tên truyện bình thường này, tôi khựng lại, không nhúc nhích nữa.Giang Khâm nhẹ nhàng hỏi:“Nhân vật chính, là chúng ta đúng không?Chỉ cần em nói đúng, thì những gì em muốn biết, anh sẽ nói cho em hết.”Cửa sổ biệt thự chưa đóng.Giữa mùa hè, gió thổi lùa hương hoa đầy vườn.Hương thơm kéo theo ký ức ùa về—Trong khoảnh khắc đó, tôi như trở lại nhiều năm về trước.6Tôi quen biết Giang Khâm là vào tám năm trước.Tôi sinh ra ở một huyện nhỏ thuộc Quảng Thị, nơi người ta sống bằng nghề phơi rong biển.Trong một gia đình trọng nam khinh nữ.Thật ra tên tôi không phải là “Nguyễn Dao”, mà là “Nguyễn Yểu”.Yểu trong “yểu mệnh” – chết yểu.Còn cậu em trai sinh sau tôi một năm, lại được đặt tên là “Nguyễn Tông Diệu” – ánh sáng rạng danh tổ tông.Tôi vô tình nghe mấy bà trong thôn ngồi tám chuyện, nhắc tới ý nghĩa cái tên, lúc đó mới hiểu.Hóa ra là cha mẹ ruột của tôi, nhưng họ lại căm ghét tôi đến thế.Về sau tôi mới dần hiểu ra – sự ngu muội là tội nguyên thủy.Những cái tên như Yểu Mai, Dẫn Đệ, Vọng Đinh…Con gái vừa sinh ra đã bị đóng dấu là một công cụ.Từ nhỏ tôi đã cảm nhận rõ rệt sự ghét bỏ và thiên vị của cha mẹ.Tôi chưa từng có nổi một bộ quần áo mới – đều là đồ mẹ tôi mặc rách rồi sửa lại cho tôi.Những miếng vá cứ chồng lên miếng vá.Còn em trai thì mỗi mùa đều có quần áo mới.Cha mẹ tôi làm công nhân, lương cộng lại chưa tới hai ngàn tệ mỗi tháng.Vậy mà mua cho em tôi đôi giày ba bốn trăm tệ, chưa bao giờ tiếc tay.Tôi thì mùa đông cũng phải mang dép lê, tay chân nứt nẻ vì lạnh.Em tôi ăn gà rán, miệng dính đầy dầu mỡ,Còn tôi chỉ có cháo loãng dưa muối, thèm quá lắm mới dám lén lấy miếng da gà thì bị chửi là “mặt dày”.Họ nói con gái mà béo thì không ai lấy, nuôi cũng chỉ tốn của.Ở ngôi trường làng tiểu học đó, con gái được kỳ vọng rất ít.Bọn họ dần dà cũng cam chịu số phận, cho rằng con gái chẳng cần học nhiều –Tới tuổi thì gả đi, đời người chỉ loanh quanh ở mảnh đất này, không có con đường nào khác.Nhưng cũng có người không cam lòng từ bỏ.Từ nhỏ tôi chỉ có một mục tiêu – bước lên trên.Bước ra ngoài.Thế giới rộng lớn này, không lẽ chỉ có mỗi con đường bị người ta ngã giá, lấy chồng sinh con thôi sao?Sau này, tôi vô tình đọc được một câu nói:*“Bước đầu tiên để trở thành nhà văn là gì?”“Là phải có một gia đình nguyên sinh không hoàn hảo.”Lên cấp hai, tôi tình cờ đọc mấy cuốn tiểu thuyết, rồi nảy ra suy nghĩ muốn viết nên một câu chuyện.Tôi đem gia đình, trải nghiệm, và lý tưởng của mình, viết hết vào trong cuốn nhật ký.Tôi muốn trở thành một nhà văn.Rồi một ngày, cuốn nhật ký của tôi bị cô giáo phát hiện.7Sau khi cô Chu tịch thu cuốn nhật ký của tôi, cô gọi tôi lên văn phòng.Tôi có chút sợ hãi.Trong đó viết đầy những bí mật mà tôi không thể nói thành lời, và cả những ước mơ hoang đường mà khi ấy tôi còn thấy xấu hổ.Thế nhưng, sự lo lắng của tôi nhanh chóng tan biến bởi nụ cười dịu dàng của cô.Cô trả lại cuốn sổ:“Tiết đó là tiết vật lý, em không nên làm chuyện khác trong giờ học.”Rồi cô ngừng lại một chút, mỉm cười:“Cô chỉ xem một trang thôi, em viết rất tốt, có năng khiếu lắm.”“Nhớ nhé, lần sau viết vào tiết đọc sách nha.”

mẹ nó, đó là mấy bộ truyện ngôn tình lố lăng tôi viết mà!!

“Giang Khâm!!”

Tôi tức điên, nhảy dựng lên định giật điện thoại.

Anh cười tới mức mắt cong tít.

Điện thoại không lấy được, tôi lại ngã vào lòng anh.

Anh liền thuận tay ôm eo tôi, siết chặt, không cho tôi giãy.

Mùi tuyết tùng nam tính nhè nhẹ phả vào mũi, khiến tôi cay sống mũi.

Cũng không phải là… chưa từng nhớ cái ôm này.

Anh ôm chặt tôi,

hơi thở nóng hổi phả sau tai tôi.

Tôi ngẩng đầu giận dữ:

“Anh buông ra!”

Anh nhướng mày: “Đừng làm nũng.”

Tôi nổi đóa: “Anh buông ra không!”

“Em hôn một cái là anh buông.”

“Anh buông không buông!”

Anh bị tôi chọc cười, lồng ngực run run.

“Em đáng yêu quá.”

“Không buông đâu.”

Tôi sắp tức đến khóc: “Anh sao lại thế này!”

Anh ngày xưa cũng từng dỗ tôi,

nhưng luôn giữ thể diện,

chứ không trơ mặt ra như bây giờ.

“Em viết hay lắm, ngại cái gì?”

Giọng anh trầm thấp vang lên:

“Bộ này là viết hay nhất.”

“《Những năm tháng có liên quan đến anh》.”

Nghe tới cái tên truyện bình thường này, tôi khựng lại, không nhúc nhích nữa.

Giang Khâm nhẹ nhàng hỏi:

“Nhân vật chính, là chúng ta đúng không?

Chỉ cần em nói đúng, thì những gì em muốn biết, anh sẽ nói cho em hết.”

Cửa sổ biệt thự chưa đóng.

Giữa mùa hè, gió thổi lùa hương hoa đầy vườn.

Hương thơm kéo theo ký ức ùa về—

Trong khoảnh khắc đó, tôi như trở lại nhiều năm về trước.

6

Tôi quen biết Giang Khâm là vào tám năm trước.

Tôi sinh ra ở một huyện nhỏ thuộc Quảng Thị, nơi người ta sống bằng nghề phơi rong biển.

Trong một gia đình trọng nam khinh nữ.

Thật ra tên tôi không phải là “Nguyễn Dao”, mà là “Nguyễn Yểu”.

Yểu trong “yểu mệnh” – chết yểu.

Còn cậu em trai sinh sau tôi một năm, lại được đặt tên là “Nguyễn Tông Diệu” – ánh sáng rạng danh tổ tông.

Tôi vô tình nghe mấy bà trong thôn ngồi tám chuyện, nhắc tới ý nghĩa cái tên, lúc đó mới hiểu.

Hóa ra là cha mẹ ruột của tôi, nhưng họ lại căm ghét tôi đến thế.

Về sau tôi mới dần hiểu ra – sự ngu muội là tội nguyên thủy.

Những cái tên như Yểu Mai, Dẫn Đệ, Vọng Đinh…

Con gái vừa sinh ra đã bị đóng dấu là một công cụ.

Từ nhỏ tôi đã cảm nhận rõ rệt sự ghét bỏ và thiên vị của cha mẹ.

Tôi chưa từng có nổi một bộ quần áo mới – đều là đồ mẹ tôi mặc rách rồi sửa lại cho tôi.

Những miếng vá cứ chồng lên miếng vá.

Còn em trai thì mỗi mùa đều có quần áo mới.

Cha mẹ tôi làm công nhân, lương cộng lại chưa tới hai ngàn tệ mỗi tháng.

Vậy mà mua cho em tôi đôi giày ba bốn trăm tệ, chưa bao giờ tiếc tay.

Tôi thì mùa đông cũng phải mang dép lê, tay chân nứt nẻ vì lạnh.

Em tôi ăn gà rán, miệng dính đầy dầu mỡ,

Còn tôi chỉ có cháo loãng dưa muối, thèm quá lắm mới dám lén lấy miếng da gà thì bị chửi là “mặt dày”.

Họ nói con gái mà béo thì không ai lấy, nuôi cũng chỉ tốn của.

Ở ngôi trường làng tiểu học đó, con gái được kỳ vọng rất ít.

Bọn họ dần dà cũng cam chịu số phận, cho rằng con gái chẳng cần học nhiều –

Tới tuổi thì gả đi, đời người chỉ loanh quanh ở mảnh đất này, không có con đường nào khác.

Nhưng cũng có người không cam lòng từ bỏ.

Từ nhỏ tôi chỉ có một mục tiêu – bước lên trên.

Bước ra ngoài.

Thế giới rộng lớn này, không lẽ chỉ có mỗi con đường bị người ta ngã giá, lấy chồng sinh con thôi sao?

Sau này, tôi vô tình đọc được một câu nói:

*“Bước đầu tiên để trở thành nhà văn là gì?”

“Là phải có một gia đình nguyên sinh không hoàn hảo.”

Lên cấp hai, tôi tình cờ đọc mấy cuốn tiểu thuyết, rồi nảy ra suy nghĩ muốn viết nên một câu chuyện.

Tôi đem gia đình, trải nghiệm, và lý tưởng của mình, viết hết vào trong cuốn nhật ký.

Tôi muốn trở thành một nhà văn.

Rồi một ngày, cuốn nhật ký của tôi bị cô giáo phát hiện.

7

Sau khi cô Chu tịch thu cuốn nhật ký của tôi, cô gọi tôi lên văn phòng.

Tôi có chút sợ hãi.

Trong đó viết đầy những bí mật mà tôi không thể nói thành lời, và cả những ước mơ hoang đường mà khi ấy tôi còn thấy xấu hổ.

Thế nhưng, sự lo lắng của tôi nhanh chóng tan biến bởi nụ cười dịu dàng của cô.

Cô trả lại cuốn sổ:

“Tiết đó là tiết vật lý, em không nên làm chuyện khác trong giờ học.”

Rồi cô ngừng lại một chút, mỉm cười:

“Cô chỉ xem một trang thôi, em viết rất tốt, có năng khiếu lắm.”

“Nhớ nhé, lần sau viết vào tiết đọc sách nha.”

Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổiTác giả: A Kỳ 30 tuổiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm.  Nhưng CMN, tôi có thai rồi!!  Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai. Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn. Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta. Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên. “Ba đứa nhỏ đâu rồi?” “…Chết rồi.” “Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.” “Vậy thì bây giờ con là của tôi.” Tôi: Hả? 1 Tôi bồn chồn bất an, nhìn Giang Khâm bất ngờ xuất hiện. Một thị trấn nghèo nàn, xa xôi ở Quảng Thị. Tôi không tin việc anh ta xuất hiện ở đây là tình cờ. Ngón tay Giang Khâm gõ hai cái lên mặt bàn. “‘Chết’ được năm năm, con thì bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Dao, em nói xem, con là của ai?” “…Thật ra lúc đó em cắm sừng anh rồi.” Giang Khâm tức đến bật cười: “Ai cắm sừng tôi?” “…Anh ta chết rồi.” “…Tốt, chết hay lắm.” Giang Khâm ngửa cổ uống hai ngụm cà phê. “Không phải em cũng đã ‘chết’ rồi sao? Chết vì tai nạn, lao xe xuống vực, không tìm thấy xác… mẹ nó, đó là mấy bộ truyện ngôn tình lố lăng tôi viết mà!!“Giang Khâm!!”Tôi tức điên, nhảy dựng lên định giật điện thoại.Anh cười tới mức mắt cong tít.Điện thoại không lấy được, tôi lại ngã vào lòng anh.Anh liền thuận tay ôm eo tôi, siết chặt, không cho tôi giãy.Mùi tuyết tùng nam tính nhè nhẹ phả vào mũi, khiến tôi cay sống mũi.Cũng không phải là… chưa từng nhớ cái ôm này.Anh ôm chặt tôi,hơi thở nóng hổi phả sau tai tôi.Tôi ngẩng đầu giận dữ:“Anh buông ra!”Anh nhướng mày: “Đừng làm nũng.”Tôi nổi đóa: “Anh buông ra không!”“Em hôn một cái là anh buông.”“Anh buông không buông!”Anh bị tôi chọc cười, lồng ngực run run.“Em đáng yêu quá.”“Không buông đâu.”Tôi sắp tức đến khóc: “Anh sao lại thế này!”Anh ngày xưa cũng từng dỗ tôi,nhưng luôn giữ thể diện,chứ không trơ mặt ra như bây giờ.“Em viết hay lắm, ngại cái gì?”Giọng anh trầm thấp vang lên:“Bộ này là viết hay nhất.”“《Những năm tháng có liên quan đến anh》.”Nghe tới cái tên truyện bình thường này, tôi khựng lại, không nhúc nhích nữa.Giang Khâm nhẹ nhàng hỏi:“Nhân vật chính, là chúng ta đúng không?Chỉ cần em nói đúng, thì những gì em muốn biết, anh sẽ nói cho em hết.”Cửa sổ biệt thự chưa đóng.Giữa mùa hè, gió thổi lùa hương hoa đầy vườn.Hương thơm kéo theo ký ức ùa về—Trong khoảnh khắc đó, tôi như trở lại nhiều năm về trước.6Tôi quen biết Giang Khâm là vào tám năm trước.Tôi sinh ra ở một huyện nhỏ thuộc Quảng Thị, nơi người ta sống bằng nghề phơi rong biển.Trong một gia đình trọng nam khinh nữ.Thật ra tên tôi không phải là “Nguyễn Dao”, mà là “Nguyễn Yểu”.Yểu trong “yểu mệnh” – chết yểu.Còn cậu em trai sinh sau tôi một năm, lại được đặt tên là “Nguyễn Tông Diệu” – ánh sáng rạng danh tổ tông.Tôi vô tình nghe mấy bà trong thôn ngồi tám chuyện, nhắc tới ý nghĩa cái tên, lúc đó mới hiểu.Hóa ra là cha mẹ ruột của tôi, nhưng họ lại căm ghét tôi đến thế.Về sau tôi mới dần hiểu ra – sự ngu muội là tội nguyên thủy.Những cái tên như Yểu Mai, Dẫn Đệ, Vọng Đinh…Con gái vừa sinh ra đã bị đóng dấu là một công cụ.Từ nhỏ tôi đã cảm nhận rõ rệt sự ghét bỏ và thiên vị của cha mẹ.Tôi chưa từng có nổi một bộ quần áo mới – đều là đồ mẹ tôi mặc rách rồi sửa lại cho tôi.Những miếng vá cứ chồng lên miếng vá.Còn em trai thì mỗi mùa đều có quần áo mới.Cha mẹ tôi làm công nhân, lương cộng lại chưa tới hai ngàn tệ mỗi tháng.Vậy mà mua cho em tôi đôi giày ba bốn trăm tệ, chưa bao giờ tiếc tay.Tôi thì mùa đông cũng phải mang dép lê, tay chân nứt nẻ vì lạnh.Em tôi ăn gà rán, miệng dính đầy dầu mỡ,Còn tôi chỉ có cháo loãng dưa muối, thèm quá lắm mới dám lén lấy miếng da gà thì bị chửi là “mặt dày”.Họ nói con gái mà béo thì không ai lấy, nuôi cũng chỉ tốn của.Ở ngôi trường làng tiểu học đó, con gái được kỳ vọng rất ít.Bọn họ dần dà cũng cam chịu số phận, cho rằng con gái chẳng cần học nhiều –Tới tuổi thì gả đi, đời người chỉ loanh quanh ở mảnh đất này, không có con đường nào khác.Nhưng cũng có người không cam lòng từ bỏ.Từ nhỏ tôi chỉ có một mục tiêu – bước lên trên.Bước ra ngoài.Thế giới rộng lớn này, không lẽ chỉ có mỗi con đường bị người ta ngã giá, lấy chồng sinh con thôi sao?Sau này, tôi vô tình đọc được một câu nói:*“Bước đầu tiên để trở thành nhà văn là gì?”“Là phải có một gia đình nguyên sinh không hoàn hảo.”Lên cấp hai, tôi tình cờ đọc mấy cuốn tiểu thuyết, rồi nảy ra suy nghĩ muốn viết nên một câu chuyện.Tôi đem gia đình, trải nghiệm, và lý tưởng của mình, viết hết vào trong cuốn nhật ký.Tôi muốn trở thành một nhà văn.Rồi một ngày, cuốn nhật ký của tôi bị cô giáo phát hiện.7Sau khi cô Chu tịch thu cuốn nhật ký của tôi, cô gọi tôi lên văn phòng.Tôi có chút sợ hãi.Trong đó viết đầy những bí mật mà tôi không thể nói thành lời, và cả những ước mơ hoang đường mà khi ấy tôi còn thấy xấu hổ.Thế nhưng, sự lo lắng của tôi nhanh chóng tan biến bởi nụ cười dịu dàng của cô.Cô trả lại cuốn sổ:“Tiết đó là tiết vật lý, em không nên làm chuyện khác trong giờ học.”Rồi cô ngừng lại một chút, mỉm cười:“Cô chỉ xem một trang thôi, em viết rất tốt, có năng khiếu lắm.”“Nhớ nhé, lần sau viết vào tiết đọc sách nha.”

Chương 4