Lúc rời khỏi giường của Kỷ Minh, tôi sững người lại: "Anh lại không dùng à?" Hắn thờ ơ đáp: "Đeo vào không thoải mái, em uống thuốc tránh thai là được rồi." "…Bác sĩ nói uống thuốc thường xuyên không tốt cho cơ thể." Hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Làm gì nghiêm trọng thế, con gái gì mà yếu ớt vậy." Tôi từng nghĩ hắn vốn dĩ là kiểu người như thế, trời sinh đã không biết quan tâm. Cho đến sau này, tôi tận mắt thấy cô gái mà hắn thích chỉ hắt hơi một cái. Hắn lập tức đi mua thuốc, nhíu mày lo lắng dặn dò cô ấy: "Con gái phải biết tự chăm sóc bản thân." "Em phải học cách biết tự thương mình." 01 Thùng rác trống rỗng. Tôi khẽ nhíu mày: "…Anh lại không dùng à?" Kỷ Minh kéo dài giọng, lười biếng đáp "Ừ". Ánh nắng rọi lên phần cơ bắp săn chắc màu mật ong trên lưng hắn, những dải cơ nghiêng bên hông kéo xuống tạo thành bóng râm sâu dưới ánh sáng. Hắn ngồi tựa vào đầu giường, rút một điếu thuốc từ hộp, nhíu mày rít một hơi thật sâu rồi châm lửa. Làn khói trắng bay lượn dưới nắng, ánh lên những tia…
Chương 22
Lời Yêu Muộn MàngTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLúc rời khỏi giường của Kỷ Minh, tôi sững người lại: "Anh lại không dùng à?" Hắn thờ ơ đáp: "Đeo vào không thoải mái, em uống thuốc tránh thai là được rồi." "…Bác sĩ nói uống thuốc thường xuyên không tốt cho cơ thể." Hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Làm gì nghiêm trọng thế, con gái gì mà yếu ớt vậy." Tôi từng nghĩ hắn vốn dĩ là kiểu người như thế, trời sinh đã không biết quan tâm. Cho đến sau này, tôi tận mắt thấy cô gái mà hắn thích chỉ hắt hơi một cái. Hắn lập tức đi mua thuốc, nhíu mày lo lắng dặn dò cô ấy: "Con gái phải biết tự chăm sóc bản thân." "Em phải học cách biết tự thương mình." 01 Thùng rác trống rỗng. Tôi khẽ nhíu mày: "…Anh lại không dùng à?" Kỷ Minh kéo dài giọng, lười biếng đáp "Ừ". Ánh nắng rọi lên phần cơ bắp săn chắc màu mật ong trên lưng hắn, những dải cơ nghiêng bên hông kéo xuống tạo thành bóng râm sâu dưới ánh sáng. Hắn ngồi tựa vào đầu giường, rút một điếu thuốc từ hộp, nhíu mày rít một hơi thật sâu rồi châm lửa. Làn khói trắng bay lượn dưới nắng, ánh lên những tia… Anh mở cuốn truyện, lại kể cho tôi nghe câu chuyện "Cô Bé Tí Hon", không biết là lần thứ bao nhiêu.Đó là câu chuyện tôi thích nhất.Tôi nhắm mắt lại.Trong mơ, không còn Kỷ Minh, cũng không còn tuổi mười bảy.Chỉ còn một chú chim én, chở tôi bay trên trời.Ánh sao rơi xuống trên đôi cánh nó.Sau mùa đông, cô bé tí hon cuối cùng cũng đón được mùa xuân của mình.21 - Lá thư của Kỷ Minh.Phùng Nam, đã lâu không gặp.Khi anh viết những dòng này, em đang ngủ bên cạnh anh, cau mày, ngay cả trong mơ cũng không yên ổn.Hôm nay em không ăn gì cả, anh phải ép em truyền nước, bị em giật mạnh vứt đi, chảy rất nhiều máu.Thì ra khi em giận dữ lại dữ dội như vậy, anh suýt nữa bật cười, nhưng vừa cười lại vừa cảm thấy đau nhói trong tim.Trước mặt anh, em lúc nào cũng dè dặt. Anh luôn nhớ lúc em nói chuyện với anh, em hay lén liếc nhìn, như thể đang thấp thỏm đợi phản ứng của anh.Còn bây giờ, em ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, chẳng buồn quan tâm anh có giận không.Trước đây anh cứ tự lừa mình, người đã yêu anh nhiều năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa chứ?Mãi đến khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra… hình như em thật sự đã hết yêu anh rồi.Khi yêu một người, ta sẽ trở nên dè dặt. Mà bây giờ, người dè dặt lại là anh.Anh biết mình không thể giữ em mãi bên mình, sớm muộn gì cũng phải thả em ra.Nhưng chỉ cần em có thể ở bên anh thêm một chút, một chút thôi, cũng đã là tốt rồi.Anh không nhịn được lại nhìn em.Trước đây em cũng thường ngủ cạnh anh như thế, nhưng lúc đó anh chẳng để tâm, thậm chí còn thấy phiền vì em cứ ôm lấy anh.Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn được em ôm một cái, cũng không được nữa rồi.Thật ra lúc em nói chia tay, nói thật lòng, anh không thấy có gì đáng kể. Suốt một tháng sau đó, anh hầu như không nghĩ đến em, chỉ là đôi lúc thấy trong nhà quá yên tĩnh.Cho đến khi anh bắt đầu mất ngủ.Anh không ngủ được nữa.Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt em.Em hỏi: Kỷ Minh, tối nay anh muốn ăn gì?Em nói: Kỷ Minh, anh chưa ngâm chân đâu.Em bảo: Kỷ Minh, anh lại mất ngủ à? Lần này em tìm được ông thầy thuốc giỏi lắm đấy, em đã sắc thuốc rồi, anh mau uống khi còn nóng!Em nói rất nhiều, khiến anh thấy phiền, anh muốn làm trống đầu óc. Nhưng chỉ một giây sau, em lại hiện lên, cứ lặp đi lặp lại gọi tên anh: "Kỷ Minh, Kỷ Minh, Kỷ Minh."Anh không thể kiểm soát nổi tâm trí mình nữa, em giống như một con virus không ngừng nhân bản trong não anh, dẫu anh có dọn dẹp bao nhiêu cũng không thể xóa sạch được.Đến lúc anh hoàn hồn, trời đã sáng.Từ ngày hôm đó, anh không thể ngủ nổi nữa.Từng chút từng chút những điều anh chưa bao giờ để ý ở em bắt đầu phản công ngược lại, đêm này qua đêm khác anh bị buộc phải hồi tưởng lại những điều tưởng chừng đã quên. Bộ não anh như có ý chí riêng, nó đang cưỡng chế bắt anh phải nhớ em.Nhớ dáng em mặc tạp dề nấu ăn, nhớ ánh mắt buồn khi em cắn môi, nhớ lúc em dè dặt năn nỉ anh đi mua sắm cùng, nhớ cả lúc em bị anh từ chối, buồn đến mức không dám thể hiện ra.Tim anh đau thắt, nhưng không phải vì thức khuya.Anh chậm rãi nhận ra, thì ra chia tay thật sự là chuyện khiến người ta đau buồn đến vậy.Em đi rồi, không còn ai quản anh nữa.Anh lại bắt đầu uống thuốc ngủ, uống quá liều khiến cả ngày lơ mơ mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế sofa, cuối cùng cũng nhận ra, căn nhà này yên tĩnh đến đáng sợ.Bình thường giờ này, trong bếp sẽ vang lên tiếng em nấu ăn, vừa nấu vừa luyên thuyên kể anh nghe hôm nay em làm gì.Giờ anh lại thấy nhớ cái sự ồn ào ấy, còn hơn là cái im lặng chết chóc hiện tại, khiến anh cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi.Có một giây, trong đầu anh bỗng vang lên một ý nghĩ vượt ngoài ý chí của bản thân.Giá như em có thể quay về thì tốt biết bao.Khi anh đưa ra quyết định đó, lần đầu tiên sau rất lâu anh thấy nhẹ nhõm.Em từng yêu anh đến thế, chỉ cần anh giữ em lại một chút, chắc chắn em sẽ quay về.Sau đó lại yêu anh như trước, đối xử tốt với anh như trước.Anh đã nghĩ như vậy.Nhưng anh không ngờ em lại dứt khoát từ chối anh như vậy. Anh cảm thấy như đang mơ, hoặc là mình đã tìm nhầm người.Sao em có thể đối xử với anh như thế chứ?Rõ ràng em từng yêu anh như vậy mà.Anh bắt đầu tức giận, nghĩ rằng em đúng là không biết điều. Phùng Nam em rốt cuộc có gì tốt? Loại phụ nữ như em, anh muốn bao nhiêu chẳng có! Em ở bên anh là may mắn của em! Tại sao không chịu quay lại? Dựa vào đâu mà không quay lại?!Rõ ràng người yêu trước là em!
Anh mở cuốn truyện, lại kể cho tôi nghe câu chuyện "Cô Bé Tí Hon", không biết là lần thứ bao nhiêu.
Đó là câu chuyện tôi thích nhất.
Tôi nhắm mắt lại.
Trong mơ, không còn Kỷ Minh, cũng không còn tuổi mười bảy.
Chỉ còn một chú chim én, chở tôi bay trên trời.
Ánh sao rơi xuống trên đôi cánh nó.
Sau mùa đông, cô bé tí hon cuối cùng cũng đón được mùa xuân của mình.
21 - Lá thư của Kỷ Minh.
Phùng Nam, đã lâu không gặp.
Khi anh viết những dòng này, em đang ngủ bên cạnh anh, cau mày, ngay cả trong mơ cũng không yên ổn.
Hôm nay em không ăn gì cả, anh phải ép em truyền nước, bị em giật mạnh vứt đi, chảy rất nhiều máu.
Thì ra khi em giận dữ lại dữ dội như vậy, anh suýt nữa bật cười, nhưng vừa cười lại vừa cảm thấy đau nhói trong tim.
Trước mặt anh, em lúc nào cũng dè dặt. Anh luôn nhớ lúc em nói chuyện với anh, em hay lén liếc nhìn, như thể đang thấp thỏm đợi phản ứng của anh.
Còn bây giờ, em ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, chẳng buồn quan tâm anh có giận không.
Trước đây anh cứ tự lừa mình, người đã yêu anh nhiều năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa chứ?
Mãi đến khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra… hình như em thật sự đã hết yêu anh rồi.
Khi yêu một người, ta sẽ trở nên dè dặt. Mà bây giờ, người dè dặt lại là anh.
Anh biết mình không thể giữ em mãi bên mình, sớm muộn gì cũng phải thả em ra.
Nhưng chỉ cần em có thể ở bên anh thêm một chút, một chút thôi, cũng đã là tốt rồi.
Anh không nhịn được lại nhìn em.
Trước đây em cũng thường ngủ cạnh anh như thế, nhưng lúc đó anh chẳng để tâm, thậm chí còn thấy phiền vì em cứ ôm lấy anh.
Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn được em ôm một cái, cũng không được nữa rồi.
Thật ra lúc em nói chia tay, nói thật lòng, anh không thấy có gì đáng kể. Suốt một tháng sau đó, anh hầu như không nghĩ đến em, chỉ là đôi lúc thấy trong nhà quá yên tĩnh.
Cho đến khi anh bắt đầu mất ngủ.
Anh không ngủ được nữa.
Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt em.
Em hỏi: Kỷ Minh, tối nay anh muốn ăn gì?
Em nói: Kỷ Minh, anh chưa ngâm chân đâu.
Em bảo: Kỷ Minh, anh lại mất ngủ à? Lần này em tìm được ông thầy thuốc giỏi lắm đấy, em đã sắc thuốc rồi, anh mau uống khi còn nóng!
Em nói rất nhiều, khiến anh thấy phiền, anh muốn làm trống đầu óc. Nhưng chỉ một giây sau, em lại hiện lên, cứ lặp đi lặp lại gọi tên anh: "Kỷ Minh, Kỷ Minh, Kỷ Minh."
Anh không thể kiểm soát nổi tâm trí mình nữa, em giống như một con virus không ngừng nhân bản trong não anh, dẫu anh có dọn dẹp bao nhiêu cũng không thể xóa sạch được.
Đến lúc anh hoàn hồn, trời đã sáng.
Từ ngày hôm đó, anh không thể ngủ nổi nữa.
Từng chút từng chút những điều anh chưa bao giờ để ý ở em bắt đầu phản công ngược lại, đêm này qua đêm khác anh bị buộc phải hồi tưởng lại những điều tưởng chừng đã quên. Bộ não anh như có ý chí riêng, nó đang cưỡng chế bắt anh phải nhớ em.
Nhớ dáng em mặc tạp dề nấu ăn, nhớ ánh mắt buồn khi em cắn môi, nhớ lúc em dè dặt năn nỉ anh đi mua sắm cùng, nhớ cả lúc em bị anh từ chối, buồn đến mức không dám thể hiện ra.
Tim anh đau thắt, nhưng không phải vì thức khuya.
Anh chậm rãi nhận ra, thì ra chia tay thật sự là chuyện khiến người ta đau buồn đến vậy.
Em đi rồi, không còn ai quản anh nữa.
Anh lại bắt đầu uống thuốc ngủ, uống quá liều khiến cả ngày lơ mơ mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế sofa, cuối cùng cũng nhận ra, căn nhà này yên tĩnh đến đáng sợ.
Bình thường giờ này, trong bếp sẽ vang lên tiếng em nấu ăn, vừa nấu vừa luyên thuyên kể anh nghe hôm nay em làm gì.
Giờ anh lại thấy nhớ cái sự ồn ào ấy, còn hơn là cái im lặng chết chóc hiện tại, khiến anh cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi.
Có một giây, trong đầu anh bỗng vang lên một ý nghĩ vượt ngoài ý chí của bản thân.
Giá như em có thể quay về thì tốt biết bao.
Khi anh đưa ra quyết định đó, lần đầu tiên sau rất lâu anh thấy nhẹ nhõm.
Em từng yêu anh đến thế, chỉ cần anh giữ em lại một chút, chắc chắn em sẽ quay về.
Sau đó lại yêu anh như trước, đối xử tốt với anh như trước.
Anh đã nghĩ như vậy.
Nhưng anh không ngờ em lại dứt khoát từ chối anh như vậy. Anh cảm thấy như đang mơ, hoặc là mình đã tìm nhầm người.
Sao em có thể đối xử với anh như thế chứ?
Rõ ràng em từng yêu anh như vậy mà.
Anh bắt đầu tức giận, nghĩ rằng em đúng là không biết điều. Phùng Nam em rốt cuộc có gì tốt? Loại phụ nữ như em, anh muốn bao nhiêu chẳng có! Em ở bên anh là may mắn của em! Tại sao không chịu quay lại? Dựa vào đâu mà không quay lại?!
Rõ ràng người yêu trước là em!
Lời Yêu Muộn MàngTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLúc rời khỏi giường của Kỷ Minh, tôi sững người lại: "Anh lại không dùng à?" Hắn thờ ơ đáp: "Đeo vào không thoải mái, em uống thuốc tránh thai là được rồi." "…Bác sĩ nói uống thuốc thường xuyên không tốt cho cơ thể." Hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Làm gì nghiêm trọng thế, con gái gì mà yếu ớt vậy." Tôi từng nghĩ hắn vốn dĩ là kiểu người như thế, trời sinh đã không biết quan tâm. Cho đến sau này, tôi tận mắt thấy cô gái mà hắn thích chỉ hắt hơi một cái. Hắn lập tức đi mua thuốc, nhíu mày lo lắng dặn dò cô ấy: "Con gái phải biết tự chăm sóc bản thân." "Em phải học cách biết tự thương mình." 01 Thùng rác trống rỗng. Tôi khẽ nhíu mày: "…Anh lại không dùng à?" Kỷ Minh kéo dài giọng, lười biếng đáp "Ừ". Ánh nắng rọi lên phần cơ bắp săn chắc màu mật ong trên lưng hắn, những dải cơ nghiêng bên hông kéo xuống tạo thành bóng râm sâu dưới ánh sáng. Hắn ngồi tựa vào đầu giường, rút một điếu thuốc từ hộp, nhíu mày rít một hơi thật sâu rồi châm lửa. Làn khói trắng bay lượn dưới nắng, ánh lên những tia… Anh mở cuốn truyện, lại kể cho tôi nghe câu chuyện "Cô Bé Tí Hon", không biết là lần thứ bao nhiêu.Đó là câu chuyện tôi thích nhất.Tôi nhắm mắt lại.Trong mơ, không còn Kỷ Minh, cũng không còn tuổi mười bảy.Chỉ còn một chú chim én, chở tôi bay trên trời.Ánh sao rơi xuống trên đôi cánh nó.Sau mùa đông, cô bé tí hon cuối cùng cũng đón được mùa xuân của mình.21 - Lá thư của Kỷ Minh.Phùng Nam, đã lâu không gặp.Khi anh viết những dòng này, em đang ngủ bên cạnh anh, cau mày, ngay cả trong mơ cũng không yên ổn.Hôm nay em không ăn gì cả, anh phải ép em truyền nước, bị em giật mạnh vứt đi, chảy rất nhiều máu.Thì ra khi em giận dữ lại dữ dội như vậy, anh suýt nữa bật cười, nhưng vừa cười lại vừa cảm thấy đau nhói trong tim.Trước mặt anh, em lúc nào cũng dè dặt. Anh luôn nhớ lúc em nói chuyện với anh, em hay lén liếc nhìn, như thể đang thấp thỏm đợi phản ứng của anh.Còn bây giờ, em ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, chẳng buồn quan tâm anh có giận không.Trước đây anh cứ tự lừa mình, người đã yêu anh nhiều năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa chứ?Mãi đến khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra… hình như em thật sự đã hết yêu anh rồi.Khi yêu một người, ta sẽ trở nên dè dặt. Mà bây giờ, người dè dặt lại là anh.Anh biết mình không thể giữ em mãi bên mình, sớm muộn gì cũng phải thả em ra.Nhưng chỉ cần em có thể ở bên anh thêm một chút, một chút thôi, cũng đã là tốt rồi.Anh không nhịn được lại nhìn em.Trước đây em cũng thường ngủ cạnh anh như thế, nhưng lúc đó anh chẳng để tâm, thậm chí còn thấy phiền vì em cứ ôm lấy anh.Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn được em ôm một cái, cũng không được nữa rồi.Thật ra lúc em nói chia tay, nói thật lòng, anh không thấy có gì đáng kể. Suốt một tháng sau đó, anh hầu như không nghĩ đến em, chỉ là đôi lúc thấy trong nhà quá yên tĩnh.Cho đến khi anh bắt đầu mất ngủ.Anh không ngủ được nữa.Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt em.Em hỏi: Kỷ Minh, tối nay anh muốn ăn gì?Em nói: Kỷ Minh, anh chưa ngâm chân đâu.Em bảo: Kỷ Minh, anh lại mất ngủ à? Lần này em tìm được ông thầy thuốc giỏi lắm đấy, em đã sắc thuốc rồi, anh mau uống khi còn nóng!Em nói rất nhiều, khiến anh thấy phiền, anh muốn làm trống đầu óc. Nhưng chỉ một giây sau, em lại hiện lên, cứ lặp đi lặp lại gọi tên anh: "Kỷ Minh, Kỷ Minh, Kỷ Minh."Anh không thể kiểm soát nổi tâm trí mình nữa, em giống như một con virus không ngừng nhân bản trong não anh, dẫu anh có dọn dẹp bao nhiêu cũng không thể xóa sạch được.Đến lúc anh hoàn hồn, trời đã sáng.Từ ngày hôm đó, anh không thể ngủ nổi nữa.Từng chút từng chút những điều anh chưa bao giờ để ý ở em bắt đầu phản công ngược lại, đêm này qua đêm khác anh bị buộc phải hồi tưởng lại những điều tưởng chừng đã quên. Bộ não anh như có ý chí riêng, nó đang cưỡng chế bắt anh phải nhớ em.Nhớ dáng em mặc tạp dề nấu ăn, nhớ ánh mắt buồn khi em cắn môi, nhớ lúc em dè dặt năn nỉ anh đi mua sắm cùng, nhớ cả lúc em bị anh từ chối, buồn đến mức không dám thể hiện ra.Tim anh đau thắt, nhưng không phải vì thức khuya.Anh chậm rãi nhận ra, thì ra chia tay thật sự là chuyện khiến người ta đau buồn đến vậy.Em đi rồi, không còn ai quản anh nữa.Anh lại bắt đầu uống thuốc ngủ, uống quá liều khiến cả ngày lơ mơ mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế sofa, cuối cùng cũng nhận ra, căn nhà này yên tĩnh đến đáng sợ.Bình thường giờ này, trong bếp sẽ vang lên tiếng em nấu ăn, vừa nấu vừa luyên thuyên kể anh nghe hôm nay em làm gì.Giờ anh lại thấy nhớ cái sự ồn ào ấy, còn hơn là cái im lặng chết chóc hiện tại, khiến anh cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi.Có một giây, trong đầu anh bỗng vang lên một ý nghĩ vượt ngoài ý chí của bản thân.Giá như em có thể quay về thì tốt biết bao.Khi anh đưa ra quyết định đó, lần đầu tiên sau rất lâu anh thấy nhẹ nhõm.Em từng yêu anh đến thế, chỉ cần anh giữ em lại một chút, chắc chắn em sẽ quay về.Sau đó lại yêu anh như trước, đối xử tốt với anh như trước.Anh đã nghĩ như vậy.Nhưng anh không ngờ em lại dứt khoát từ chối anh như vậy. Anh cảm thấy như đang mơ, hoặc là mình đã tìm nhầm người.Sao em có thể đối xử với anh như thế chứ?Rõ ràng em từng yêu anh như vậy mà.Anh bắt đầu tức giận, nghĩ rằng em đúng là không biết điều. Phùng Nam em rốt cuộc có gì tốt? Loại phụ nữ như em, anh muốn bao nhiêu chẳng có! Em ở bên anh là may mắn của em! Tại sao không chịu quay lại? Dựa vào đâu mà không quay lại?!Rõ ràng người yêu trước là em!