Trường minh đăng* thắp cháyhàng ngàn năm, chiếu lên bức bích họa bảy màu hoa lệ trên tường, làm những vịtiên nhân cầm ca nhạc vũ mỹ lệ thướt tha trong biển mây thêm thánh linh phiêu dật, mang tới vẻ thần bí cùng kỳ ảo không thể nắm bắt, chào đón người hữu duyên lạc bước đến đây. (*: đèn thắp để thờ cúng, không thể thổi tắt mà qua một thời gian dài sẽ tự tắt. ) Thế mà, trong không khí nhàn nhạt mùi mục nát, vô số bộ xương khô nằm vương vãi khiến cho sự thần thánh ấy phủ lên một tầng quỷ dị cùng tĩnh mịch. Giữa phòng, một thân ảnh mặc hắc y lẳng lặng nhìn người trong quan tài: “Nhiều lần như vậy, vẫn không thể tỉnh lại?” “Trái tim thành kính cùng máu tươi của tế phẩm, rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Lần sau, đổi sang người sống đi.” ***** Muốn tìm Trần Ngọc của khoa khảo cổ, người biết nhất định sẽ nói, đến ký túc xá xem thử xem, phỏng chừng lại đang ngủ đây. Cái gì? Không có? Vậy khẳng định là đi chơi rồi. Đích xác là một sinh viên cực kỳ lười biếng như vậy đấy, nhưng cậu ta lại là học trò…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...