Tác giả:

- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. 1 giọng nói trầm trầm vang lên. Không phản ứng. . . . E hèm, 1 tiếng hắng giọng. - hửm, gì thế? 1 cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ . - đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa. - ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện. 1 anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy. - Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói. - tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang 1 chút ghen tị. bệ hạ… - hửm. ta vừa ăn vừa trả lời. - ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng c** q**n áo nho nhỏ). - tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh. Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình. - bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên. Đứng hình a. - lương tử à, cái…

Chương 7: nữ đế ngược đời.

Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Minh MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. 1 giọng nói trầm trầm vang lên. Không phản ứng. . . . E hèm, 1 tiếng hắng giọng. - hửm, gì thế? 1 cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ . - đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa. - ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện. 1 anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy. - Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói. - tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang 1 chút ghen tị. bệ hạ… - hửm. ta vừa ăn vừa trả lời. - ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng c** q**n áo nho nhỏ). - tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh. Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình. - bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên. Đứng hình a. - lương tử à, cái… Nàng rất có tài trị quốc, tiếng thơm vang xa, là một tài nữ có tiếng, … nói chung những cái tốt đẹp đều thuộc về nàng, và không biết có phải chính cái nuông chiều của ông trời giành cho nàng hay không, mà biến nàng trở nên tính cách quái dị, mặt thiên thần lòng ác quỷ….Cái đó nghe còn đỡ, còn nhịn được đi, thế mà nàng còn chuyển sang thay đổi giới tính .Diệp đế quốc lấy mẫu hệ làm chủ , mỗi đời đế vương đều là nữ giới, cai trị đất nước yên bình, thịnh vượng . Trong hậu cung của họ đều có rất nhiều nam phi trong cung và 1 nam hậu chính thất.Nhưng đến đời song đình lại thích chọn nữ nhân làm phi, và đó là lý do hắn thấy rất hài lòng vì ít ra nàng thích nữ nhân chứ nếu mà nàng có nam phi chắc hắn đã ghen tị đến hộc máu rồi.Nàng là một người con gái ngốc nghếch, vô tâm vô phế, luôn không hiểu lòng hắn mặc cho bản thân luôn cố biểu hiện ra bên ngoài.Nàng vô tâm, hắn biết.Nàng yêu nữ nhân, hắn nhịn .Nàng nói xấu hắn, hắn… đánh mông nàng.Nàng rên la khóc lóc, hắn “càng” đánh mạnh hơn.Nàng im lặng cam chịu, hắn nhéo má, chọc ghẹo nàng.Nàng lên án tội ác của hắn “ đánh kẻ chạy đi, không đánh kẻ quay đầu”, hắn nói rằng “ bắt nạt kẻ quay đầu là một thú vui thanh nhã của hắn”.(mm:thanh nhã o,0 !!!???)Nàng im luôn… hắn mỉm cười…(cười đểu a…)Mỗi lần thấy nàng như thế hắn lại thấy trong lòng rất khuây khỏa, sung sướng (TT,TT) mong nàng cứ nói xấu hắn hoài cũng được, để có cớ mà xxoo, ăn h**p nàng.Nhiều lúc hắn thấy mình làm vậy cũng không đúng, nhưng thôi, ai kêu đó là sở thích của hắn làm gì, aizzz…( mm:thiệt là dã man.Hàn kỳ: lại đây nào , tiểu minh tử.mm: ??ai cơ? ( nhìn xung quanh, rồi chỉ vào mặt), tôi.Hàn kỳ (nở 1 cười hiền lành): J tiểu minh tử à, ngại sống lâu thì cứ nói thẳng, giấu trong lòng dễ đau bụng lắm.mm: :] vâng…vâng…vâng ạ, e xin đi wc chút ạ ( bỏ chạy)gào thét trong lòng: chị thật tội đình tỷ ,huhu…Đình tỷ ( xé giấy, chen vào): mi là tác giả đấymm: cái…cái này…Hàn kỳ: làm tốt lắm, e yêu.Đình tỷ: không có gì… mà ai là e yêu hả?Hàn kỳ : sớm muộn thôi, đúng không? tiểu minh tử( quay sang nhìn mm, nở một nụ cười vô tội vạ, nhưng khuôn mặt in chữ chình ình “ thử nói sai xem nào, để xem còn sống đến ngày mai hay không?”)mm(dứt khoát, còn thiếu chút nữa là vươn tay chào cấp trên): vâng ạ !Đình tỷ: ngươi…Hàn kỳ: tiểu đình à, đừng giận anh nữa, anh biết em đang làm nũng với anh, anh rất thích nhưng mà đừng làm như thế trong khi đang có người ngoài (e thẹn), vô trong tẩm cung của em rồi nằm trên giường tâm sự nào, cứ coi củ cà rốt của anh rồi nhai nuốt sao cũng được, nào vô đây…( nói xong, lôi kéo đình tỷ đang tức đến hộc máu hướng đến tẩm phòng).Mm: tội nghiệp tỷ, anh ấy mặt dày không gì phá nổi rồi … à mà thôi, có liên quan gì mình đâu, vẫn tiếp tục viết thôi, let’s go, let’s go…)

Nàng rất có tài trị quốc, tiếng thơm vang xa, là một tài nữ có tiếng, … nói chung những cái tốt đẹp đều thuộc về nàng, và không biết có phải chính cái nuông chiều của ông trời giành cho nàng hay không, mà biến nàng trở nên tính cách quái dị, mặt thiên thần lòng ác quỷ….

Cái đó nghe còn đỡ, còn nhịn được đi, thế mà nàng còn chuyển sang thay đổi giới tính .

Diệp đế quốc lấy mẫu hệ làm chủ , mỗi đời đế vương đều là nữ giới, cai trị đất nước yên bình, thịnh vượng . Trong hậu cung của họ đều có rất nhiều nam phi trong cung và 1 nam hậu chính thất.

Nhưng đến đời song đình lại thích chọn nữ nhân làm phi, và đó là lý do hắn thấy rất hài lòng vì ít ra nàng thích nữ nhân chứ nếu mà nàng có nam phi chắc hắn đã ghen tị đến hộc máu rồi.

Nàng là một người con gái ngốc nghếch, vô tâm vô phế, luôn không hiểu lòng hắn mặc cho bản thân luôn cố biểu hiện ra bên ngoài.

Nàng vô tâm, hắn biết.

Nàng yêu nữ nhân, hắn nhịn .

Nàng nói xấu hắn, hắn… đánh mông nàng.

Nàng rên la khóc lóc, hắn “càng” đánh mạnh hơn.

Nàng im lặng cam chịu, hắn nhéo má, chọc ghẹo nàng.

Nàng lên án tội ác của hắn “ đánh kẻ chạy đi, không đánh kẻ quay đầu”, hắn nói rằng “ bắt nạt kẻ quay đầu là một thú vui thanh nhã của hắn”.(mm:thanh nhã o,0 !!!???)

Nàng im luôn… hắn mỉm cười…(cười đểu a…)

Mỗi lần thấy nàng như thế hắn lại thấy trong lòng rất khuây khỏa, sung sướng (TT,TT) mong nàng cứ nói xấu hắn hoài cũng được, để có cớ mà xxoo, ăn h**p nàng.

Nhiều lúc hắn thấy mình làm vậy cũng không đúng, nhưng thôi, ai kêu đó là sở thích của hắn làm gì, aizzz…

( mm:thiệt là dã man.

Hàn kỳ: lại đây nào , tiểu minh tử.

mm: ??ai cơ? ( nhìn xung quanh, rồi chỉ vào mặt), tôi.

Hàn kỳ (nở 1 cười hiền lành): J tiểu minh tử à, ngại sống lâu thì cứ nói thẳng, giấu trong lòng dễ đau bụng lắm.

mm: :] vâng…vâng…vâng ạ, e xin đi wc chút ạ ( bỏ chạy)

gào thét trong lòng: chị thật tội đình tỷ ,huhu…

Đình tỷ ( xé giấy, chen vào): mi là tác giả đấy

mm: cái…cái này…

Hàn kỳ: làm tốt lắm, e yêu.

Đình tỷ: không có gì… mà ai là e yêu hả?

Hàn kỳ : sớm muộn thôi, đúng không? tiểu minh tử( quay sang nhìn mm, nở một nụ cười vô tội vạ, nhưng khuôn mặt in chữ chình ình “ thử nói sai xem nào, để xem còn sống đến ngày mai hay không?”)

mm(dứt khoát, còn thiếu chút nữa là vươn tay chào cấp trên): vâng ạ !

Đình tỷ: ngươi…

Hàn kỳ: tiểu đình à, đừng giận anh nữa, anh biết em đang làm nũng với anh, anh rất thích nhưng mà đừng làm như thế trong khi đang có người ngoài (e thẹn), vô trong tẩm cung của em rồi nằm trên giường tâm sự nào, cứ coi củ cà rốt của anh rồi nhai nuốt sao cũng được, nào vô đây…( nói xong, lôi kéo đình tỷ đang tức đến hộc máu hướng đến tẩm phòng).

Mm: tội nghiệp tỷ, anh ấy mặt dày không gì phá nổi rồi … à mà thôi, có liên quan gì mình đâu, vẫn tiếp tục viết thôi, let’s go, let’s go…)

Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Minh MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. 1 giọng nói trầm trầm vang lên. Không phản ứng. . . . E hèm, 1 tiếng hắng giọng. - hửm, gì thế? 1 cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ . - đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa. - ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện. 1 anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy. - Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói. - tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang 1 chút ghen tị. bệ hạ… - hửm. ta vừa ăn vừa trả lời. - ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng c** q**n áo nho nhỏ). - tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh. Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình. - bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên. Đứng hình a. - lương tử à, cái… Nàng rất có tài trị quốc, tiếng thơm vang xa, là một tài nữ có tiếng, … nói chung những cái tốt đẹp đều thuộc về nàng, và không biết có phải chính cái nuông chiều của ông trời giành cho nàng hay không, mà biến nàng trở nên tính cách quái dị, mặt thiên thần lòng ác quỷ….Cái đó nghe còn đỡ, còn nhịn được đi, thế mà nàng còn chuyển sang thay đổi giới tính .Diệp đế quốc lấy mẫu hệ làm chủ , mỗi đời đế vương đều là nữ giới, cai trị đất nước yên bình, thịnh vượng . Trong hậu cung của họ đều có rất nhiều nam phi trong cung và 1 nam hậu chính thất.Nhưng đến đời song đình lại thích chọn nữ nhân làm phi, và đó là lý do hắn thấy rất hài lòng vì ít ra nàng thích nữ nhân chứ nếu mà nàng có nam phi chắc hắn đã ghen tị đến hộc máu rồi.Nàng là một người con gái ngốc nghếch, vô tâm vô phế, luôn không hiểu lòng hắn mặc cho bản thân luôn cố biểu hiện ra bên ngoài.Nàng vô tâm, hắn biết.Nàng yêu nữ nhân, hắn nhịn .Nàng nói xấu hắn, hắn… đánh mông nàng.Nàng rên la khóc lóc, hắn “càng” đánh mạnh hơn.Nàng im lặng cam chịu, hắn nhéo má, chọc ghẹo nàng.Nàng lên án tội ác của hắn “ đánh kẻ chạy đi, không đánh kẻ quay đầu”, hắn nói rằng “ bắt nạt kẻ quay đầu là một thú vui thanh nhã của hắn”.(mm:thanh nhã o,0 !!!???)Nàng im luôn… hắn mỉm cười…(cười đểu a…)Mỗi lần thấy nàng như thế hắn lại thấy trong lòng rất khuây khỏa, sung sướng (TT,TT) mong nàng cứ nói xấu hắn hoài cũng được, để có cớ mà xxoo, ăn h**p nàng.Nhiều lúc hắn thấy mình làm vậy cũng không đúng, nhưng thôi, ai kêu đó là sở thích của hắn làm gì, aizzz…( mm:thiệt là dã man.Hàn kỳ: lại đây nào , tiểu minh tử.mm: ??ai cơ? ( nhìn xung quanh, rồi chỉ vào mặt), tôi.Hàn kỳ (nở 1 cười hiền lành): J tiểu minh tử à, ngại sống lâu thì cứ nói thẳng, giấu trong lòng dễ đau bụng lắm.mm: :] vâng…vâng…vâng ạ, e xin đi wc chút ạ ( bỏ chạy)gào thét trong lòng: chị thật tội đình tỷ ,huhu…Đình tỷ ( xé giấy, chen vào): mi là tác giả đấymm: cái…cái này…Hàn kỳ: làm tốt lắm, e yêu.Đình tỷ: không có gì… mà ai là e yêu hả?Hàn kỳ : sớm muộn thôi, đúng không? tiểu minh tử( quay sang nhìn mm, nở một nụ cười vô tội vạ, nhưng khuôn mặt in chữ chình ình “ thử nói sai xem nào, để xem còn sống đến ngày mai hay không?”)mm(dứt khoát, còn thiếu chút nữa là vươn tay chào cấp trên): vâng ạ !Đình tỷ: ngươi…Hàn kỳ: tiểu đình à, đừng giận anh nữa, anh biết em đang làm nũng với anh, anh rất thích nhưng mà đừng làm như thế trong khi đang có người ngoài (e thẹn), vô trong tẩm cung của em rồi nằm trên giường tâm sự nào, cứ coi củ cà rốt của anh rồi nhai nuốt sao cũng được, nào vô đây…( nói xong, lôi kéo đình tỷ đang tức đến hộc máu hướng đến tẩm phòng).Mm: tội nghiệp tỷ, anh ấy mặt dày không gì phá nổi rồi … à mà thôi, có liên quan gì mình đâu, vẫn tiếp tục viết thôi, let’s go, let’s go…)

Chương 7: nữ đế ngược đời.