Tác giả:

- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. 1 giọng nói trầm trầm vang lên. Không phản ứng. . . . E hèm, 1 tiếng hắng giọng. - hửm, gì thế? 1 cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ . - đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa. - ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện. 1 anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy. - Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói. - tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang 1 chút ghen tị. bệ hạ… - hửm. ta vừa ăn vừa trả lời. - ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng c** q**n áo nho nhỏ). - tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh. Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình. - bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên. Đứng hình a. - lương tử à, cái…

Chương 21: ân ân ái ái, cuộc đời thiệt là hạnh phúc a…(1)

Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Minh MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. 1 giọng nói trầm trầm vang lên. Không phản ứng. . . . E hèm, 1 tiếng hắng giọng. - hửm, gì thế? 1 cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ . - đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa. - ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện. 1 anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy. - Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói. - tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang 1 chút ghen tị. bệ hạ… - hửm. ta vừa ăn vừa trả lời. - ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng c** q**n áo nho nhỏ). - tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh. Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình. - bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên. Đứng hình a. - lương tử à, cái… 2 mỹ nhân thẹn thùng đỏ ửng cả mặt khi ai đó cứ nhìn chầm chầm 2 nàng mà ch** n**c miếng.2 người cùng nghĩ: aida, nhìn nửa ngày rồi à nha, sao không nói gì hết vậy, thiệt là, có người ngoài mà cứ nhìn như thế đâu có được, phải lựa lúc chỉ có 2 người mới nhìn chứ.(ửng hồng)Sau một màn chào hỏi qua loa với các phi tần với nhau. Chờ một lúc lâu, chịu không nổi, 2 người liếc nhìn nhau, đạt được thỏa thuận ngầm rồi uyển phi ngọt ngào mở miệng trước :- ừm…bệ hạ sao không… nói gì hết vậy a, sao lại ngắm tụi thần thiếp hoài thế.- ?...à ừ, quên, khà khà… nàng mặt không biết thẹn, miệng cười không nhìn thấy tổ quốc, gãi gãi đầu thu hồi ánh mắt nhìn 2 người rồi trả lời.- vâng ạ…Sau khi nói xong 3 người lại tiếp tục im thin thít, tình hình hơi chút căng thẳng do không tìm được đề tài để nói, trong khi đó, dung phi ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn 3 người cười đểu với biểu tình xem kịch vui.Nhưng nhìn lâu lại càng chán, nên nàng vỗ vỗ vai của song đình rồi nói :- thôi, lão tử đi đây, không làm phiền 3 người nữa.Nàng cầm áo ngoài màu vàng nhạt thêu phượng mặc vào, rồi bước ra khỏi lương đình, 6 tỳ nữ bước theo sau nàng.Bóng đèn vừa đi, 3 người liền thấy thoải mái, thục phi cùng uyển phi cùng thở phào nhẹ nhỏm, xong liếc ánh mắt e thẹn tình tứ nhìn ta, đúng lúc ta cũng nhìn sang, đôi mắt chạm nhau, ta mặt dày vẫn nhìn chăm chú, còn thục phi đỏ mặt cúi đầu liếc khẽ nhìn ta, uyển phi tuy cũng đỏ mặt nhưng dày dặn hơn, phóng mị nhãn với ta, ta cũng đáp trả bằng động tác l**m nhẹ lên môi bản thân…trải qua một cuộc giao tranh đẫm nước miếng, uyển phi nũng nịu quyến rũ nói :- bệ hạ, sao 4 bữa nay người lại không đến tẩm cung của bọn thiếp a, bọn thiếp hảo nhớ người a…- hề hề, dạo này chính sự bận rộn quá, nên trẫm không đến thăm 2 nàng được, nhớ trẫm lắm à… đôi tay nghịch ngợm vươn lên sờ cặp má của uyển phi , aizz, thiệt là mềm mại à nha.

2 mỹ nhân thẹn thùng đỏ ửng cả mặt khi ai đó cứ nhìn chầm chầm 2 nàng mà ch** n**c miếng.

2 người cùng nghĩ: aida, nhìn nửa ngày rồi à nha, sao không nói gì hết vậy, thiệt là, có người ngoài mà cứ nhìn như thế đâu có được, phải lựa lúc chỉ có 2 người mới nhìn chứ.(ửng hồng)

Sau một màn chào hỏi qua loa với các phi tần với nhau. Chờ một lúc lâu, chịu không nổi, 2 người liếc nhìn nhau, đạt được thỏa thuận ngầm rồi uyển phi ngọt ngào mở miệng trước :

- ừm…bệ hạ sao không… nói gì hết vậy a, sao lại ngắm tụi thần thiếp hoài thế.

- ?...à ừ, quên, khà khà… nàng mặt không biết thẹn, miệng cười không nhìn thấy tổ quốc, gãi gãi đầu thu hồi ánh mắt nhìn 2 người rồi trả lời.

- vâng ạ…

Sau khi nói xong 3 người lại tiếp tục im thin thít, tình hình hơi chút căng thẳng do không tìm được đề tài để nói, trong khi đó, dung phi ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn 3 người cười đểu với biểu tình xem kịch vui.

Nhưng nhìn lâu lại càng chán, nên nàng vỗ vỗ vai của song đình rồi nói :

- thôi, lão tử đi đây, không làm phiền 3 người nữa.

Nàng cầm áo ngoài màu vàng nhạt thêu phượng mặc vào, rồi bước ra khỏi lương đình, 6 tỳ nữ bước theo sau nàng.

Bóng đèn vừa đi, 3 người liền thấy thoải mái, thục phi cùng uyển phi cùng thở phào nhẹ nhỏm, xong liếc ánh mắt e thẹn tình tứ nhìn ta, đúng lúc ta cũng nhìn sang, đôi mắt chạm nhau, ta mặt dày vẫn nhìn chăm chú, còn thục phi đỏ mặt cúi đầu liếc khẽ nhìn ta, uyển phi tuy cũng đỏ mặt nhưng dày dặn hơn, phóng mị nhãn với ta, ta cũng đáp trả bằng động tác l**m nhẹ lên môi bản thân…trải qua một cuộc giao tranh đẫm nước miếng, uyển phi nũng nịu quyến rũ nói :

- bệ hạ, sao 4 bữa nay người lại không đến tẩm cung của bọn thiếp a, bọn thiếp hảo nhớ người a…

- hề hề, dạo này chính sự bận rộn quá, nên trẫm không đến thăm 2 nàng được, nhớ trẫm lắm à… đôi tay nghịch ngợm vươn lên sờ cặp má của uyển phi , aizz, thiệt là mềm mại à nha.

Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Minh MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. 1 giọng nói trầm trầm vang lên. Không phản ứng. . . . E hèm, 1 tiếng hắng giọng. - hửm, gì thế? 1 cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ . - đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa. - ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện. 1 anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy. - Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói. - tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang 1 chút ghen tị. bệ hạ… - hửm. ta vừa ăn vừa trả lời. - ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng c** q**n áo nho nhỏ). - tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh. Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình. - bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên. Đứng hình a. - lương tử à, cái… 2 mỹ nhân thẹn thùng đỏ ửng cả mặt khi ai đó cứ nhìn chầm chầm 2 nàng mà ch** n**c miếng.2 người cùng nghĩ: aida, nhìn nửa ngày rồi à nha, sao không nói gì hết vậy, thiệt là, có người ngoài mà cứ nhìn như thế đâu có được, phải lựa lúc chỉ có 2 người mới nhìn chứ.(ửng hồng)Sau một màn chào hỏi qua loa với các phi tần với nhau. Chờ một lúc lâu, chịu không nổi, 2 người liếc nhìn nhau, đạt được thỏa thuận ngầm rồi uyển phi ngọt ngào mở miệng trước :- ừm…bệ hạ sao không… nói gì hết vậy a, sao lại ngắm tụi thần thiếp hoài thế.- ?...à ừ, quên, khà khà… nàng mặt không biết thẹn, miệng cười không nhìn thấy tổ quốc, gãi gãi đầu thu hồi ánh mắt nhìn 2 người rồi trả lời.- vâng ạ…Sau khi nói xong 3 người lại tiếp tục im thin thít, tình hình hơi chút căng thẳng do không tìm được đề tài để nói, trong khi đó, dung phi ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn 3 người cười đểu với biểu tình xem kịch vui.Nhưng nhìn lâu lại càng chán, nên nàng vỗ vỗ vai của song đình rồi nói :- thôi, lão tử đi đây, không làm phiền 3 người nữa.Nàng cầm áo ngoài màu vàng nhạt thêu phượng mặc vào, rồi bước ra khỏi lương đình, 6 tỳ nữ bước theo sau nàng.Bóng đèn vừa đi, 3 người liền thấy thoải mái, thục phi cùng uyển phi cùng thở phào nhẹ nhỏm, xong liếc ánh mắt e thẹn tình tứ nhìn ta, đúng lúc ta cũng nhìn sang, đôi mắt chạm nhau, ta mặt dày vẫn nhìn chăm chú, còn thục phi đỏ mặt cúi đầu liếc khẽ nhìn ta, uyển phi tuy cũng đỏ mặt nhưng dày dặn hơn, phóng mị nhãn với ta, ta cũng đáp trả bằng động tác l**m nhẹ lên môi bản thân…trải qua một cuộc giao tranh đẫm nước miếng, uyển phi nũng nịu quyến rũ nói :- bệ hạ, sao 4 bữa nay người lại không đến tẩm cung của bọn thiếp a, bọn thiếp hảo nhớ người a…- hề hề, dạo này chính sự bận rộn quá, nên trẫm không đến thăm 2 nàng được, nhớ trẫm lắm à… đôi tay nghịch ngợm vươn lên sờ cặp má của uyển phi , aizz, thiệt là mềm mại à nha.

Chương 21: ân ân ái ái, cuộc đời thiệt là hạnh phúc a…(1)