- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. 1 giọng nói trầm trầm vang lên. Không phản ứng. . . . E hèm, 1 tiếng hắng giọng. - hửm, gì thế? 1 cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ . - đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa. - ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện. 1 anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy. - Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói. - tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang 1 chút ghen tị. bệ hạ… - hửm. ta vừa ăn vừa trả lời. - ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng c** q**n áo nho nhỏ). - tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh. Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình. - bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên. Đứng hình a. - lương tử à, cái…
Chương 36: ấn tượng ban đầu.
Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Minh MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. 1 giọng nói trầm trầm vang lên. Không phản ứng. . . . E hèm, 1 tiếng hắng giọng. - hửm, gì thế? 1 cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ . - đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa. - ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện. 1 anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy. - Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói. - tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang 1 chút ghen tị. bệ hạ… - hửm. ta vừa ăn vừa trả lời. - ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng c** q**n áo nho nhỏ). - tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh. Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình. - bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên. Đứng hình a. - lương tử à, cái… Hoàng thành diệp quốc…Nhân lúc thái tử của thất tinh quốc qua thăm nên nàng tuyên bố hạ chiếu chỉ tổ chức một tuần lễ hội ở hoàng thành.Đương nhiên sự việc không chỉ đơn giản như thế.Đối với nàng, một người tham chơi, thì không sai chính là thiên đường.Đối với dân chúng, đó là việc khá được hoan nghêng vì lâu lâu hoàng thành mới có một dịp náo nhiệt như vậy.Đối với thái hậu, thì đó là một dịp tốt để cho thái tử thất tinh quốc thấy được sự giàu có của thất tinh quốc và lẻn cải trang dẫn theo dàn tam đại mỹ nam đi rong chơi.Đối với thái thượng hoàng và nhị vị thái phi, thì đó là dịp thấy được nụ cười rạng rỡ của thái hậu, an nhàn ung dung.Còn đối với hắn, Ngạo Thiên Cuồng, chính là … nhàm chán.ờ, hắn chẳng có chút thích thú, quan tâm gì mấy hoạt động này cả, nếu có đi thì cũng là hắn được phụ hoàng làm chủ trì khai mạc mà thôi.…Vốn không muốn đi, nhưng thuộc hạ nói hoàng thượng ra chỉ thị đây là một dịp tốt để tự ngài học tập cách chăm sóc, cai quản quốc gia sau này.Xì, lý do nhảm nhí.Tuy nói thế nhưng hắn vẫn tham gia lễ hội, dù sao hắn cũng nổi giận chuyện sáng nay.Lúc sáng hắn vừa vào thành thì được quan phủ đón tiếp, đứng đầu là lễ bộ thượng thư dẫn vào hoàng cung để tiếp kiến long nhan- vị hôn phu của hắn.Nhưng lúc đến nơi thì chỉ thấy tể tướng ra tiếp đón hắn, cười cười xấu hổ giải thích với hắn, nàng ta bận công vụ, phía nam có lũ lụt phá thành dân chúng chết rất nhiều nên phải vội đi giải quyết. (tể tướng chảy mồ hôi lạnh trong lòng: xin lỗi dân chúng phía nam a ,thật sự không thể nói là vì nàng ta làm biếng tiếp đãi, tìm phi tần khác thị tẩm, thậm chí còn chu chu môi nói với ông rằng hắn ta chỉ được cái mã bên ngoài, còn chân còn đi càm nhàm chậm chạp như nữ nhân, coi chừng hắn là gay đó! )Dù sao thiên cuồng khá không vui nhưng rốt cuộc vẫn là một người sắc bén, thoáng thấy ánh mắt ông ta hơi tránh đi, chột dạ nói, nên liền nghi ngờ.Sau khi quay về dịch quán, kêu thủ hạ điều tra việc này.Hừ, coi ả làm cái quái gì nào?Sau khi thủ hạ về thông báo thì chỉ thấy khuôn mặt hắn hằm hằm ức chế, người run cả lên vì tức giậnBây giờ điều hắn muốn làm là bổ đao cô ả kia ra xem trong đầu ả có bao nhiêu đen tối.
Hoàng thành diệp quốc…
Nhân lúc thái tử của thất tinh quốc qua thăm nên nàng tuyên bố hạ chiếu chỉ tổ chức một tuần lễ hội ở hoàng thành.
Đương nhiên sự việc không chỉ đơn giản như thế.
Đối với nàng, một người tham chơi, thì không sai chính là thiên đường.
Đối với dân chúng, đó là việc khá được hoan nghêng vì lâu lâu hoàng thành mới có một dịp náo nhiệt như vậy.
Đối với thái hậu, thì đó là một dịp tốt để cho thái tử thất tinh quốc thấy được sự giàu có của thất tinh quốc và lẻn cải trang dẫn theo dàn tam đại mỹ nam đi rong chơi.
Đối với thái thượng hoàng và nhị vị thái phi, thì đó là dịp thấy được nụ cười rạng rỡ của thái hậu, an nhàn ung dung.
Còn đối với hắn, Ngạo Thiên Cuồng, chính là … nhàm chán.
ờ, hắn chẳng có chút thích thú, quan tâm gì mấy hoạt động này cả, nếu có đi thì cũng là hắn được phụ hoàng làm chủ trì khai mạc mà thôi.
…
Vốn không muốn đi, nhưng thuộc hạ nói hoàng thượng ra chỉ thị đây là một dịp tốt để tự ngài học tập cách chăm sóc, cai quản quốc gia sau này.
Xì, lý do nhảm nhí.
Tuy nói thế nhưng hắn vẫn tham gia lễ hội, dù sao hắn cũng nổi giận chuyện sáng nay.
Lúc sáng hắn vừa vào thành thì được quan phủ đón tiếp, đứng đầu là lễ bộ thượng thư dẫn vào hoàng cung để tiếp kiến long nhan- vị hôn phu của hắn.
Nhưng lúc đến nơi thì chỉ thấy tể tướng ra tiếp đón hắn, cười cười xấu hổ giải thích với hắn, nàng ta bận công vụ, phía nam có lũ lụt phá thành dân chúng chết rất nhiều nên phải vội đi giải quyết. (tể tướng chảy mồ hôi lạnh trong lòng: xin lỗi dân chúng phía nam a ,thật sự không thể nói là vì nàng ta làm biếng tiếp đãi, tìm phi tần khác thị tẩm, thậm chí còn chu chu môi nói với ông rằng hắn ta chỉ được cái mã bên ngoài, còn chân còn đi càm nhàm chậm chạp như nữ nhân, coi chừng hắn là gay đó! )
Dù sao thiên cuồng khá không vui nhưng rốt cuộc vẫn là một người sắc bén, thoáng thấy ánh mắt ông ta hơi tránh đi, chột dạ nói, nên liền nghi ngờ.
Sau khi quay về dịch quán, kêu thủ hạ điều tra việc này.
Hừ, coi ả làm cái quái gì nào?
Sau khi thủ hạ về thông báo thì chỉ thấy khuôn mặt hắn hằm hằm ức chế, người run cả lên vì tức giận
Bây giờ điều hắn muốn làm là bổ đao cô ả kia ra xem trong đầu ả có bao nhiêu đen tối.
Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Minh MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước- hoàng thượng, đến giờ ăn tối rồi. 1 giọng nói trầm trầm vang lên. Không phản ứng. . . . E hèm, 1 tiếng hắng giọng. - hửm, gì thế? 1 cái đầu nho nhỏ ngóc lên từ đống tấu chương với cái giọng lèm nhèm do buồn ngủ . - đến giờ ăn tối rồi thưa hoàng thượng . thanh âm vang lên lần nữa. - ừ đi thôi.cố lết cái tấm thân già vừa đi vừa ngáp bước đến cái bàn ăn ở giữa điện. 1 anh chàng mặc đồ thái giám đi theo, cũng chính là chủ nhân của giọng nói mấy nãy. - Tiểu Lương Tử, báo đến Hoa Yên Cung, chút nữa trẫm ghé thăm Dung Phi. Ta vừa thưởng thức món vi cá vừa nói. - tuân lệnh. Anh chàng tên tiểu lương tử trả lời bằng giọng nói mang 1 chút ghen tị. bệ hạ… - hửm. ta vừa ăn vừa trả lời. - ngài không thể không đi sao? Thanh âm trở nên ngọt ngọt (nghe tiếng c** q**n áo nho nhỏ). - tại sao? Ta vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ đang phát sinh. Một cái ôm từ đằng sau làm ta giật nảy mình. - bệ hạ , đêm nay ,thần… muốn thị tẩm cho hoàng thượng a . thanh âm nóng bỏng vang lên. Đứng hình a. - lương tử à, cái… Hoàng thành diệp quốc…Nhân lúc thái tử của thất tinh quốc qua thăm nên nàng tuyên bố hạ chiếu chỉ tổ chức một tuần lễ hội ở hoàng thành.Đương nhiên sự việc không chỉ đơn giản như thế.Đối với nàng, một người tham chơi, thì không sai chính là thiên đường.Đối với dân chúng, đó là việc khá được hoan nghêng vì lâu lâu hoàng thành mới có một dịp náo nhiệt như vậy.Đối với thái hậu, thì đó là một dịp tốt để cho thái tử thất tinh quốc thấy được sự giàu có của thất tinh quốc và lẻn cải trang dẫn theo dàn tam đại mỹ nam đi rong chơi.Đối với thái thượng hoàng và nhị vị thái phi, thì đó là dịp thấy được nụ cười rạng rỡ của thái hậu, an nhàn ung dung.Còn đối với hắn, Ngạo Thiên Cuồng, chính là … nhàm chán.ờ, hắn chẳng có chút thích thú, quan tâm gì mấy hoạt động này cả, nếu có đi thì cũng là hắn được phụ hoàng làm chủ trì khai mạc mà thôi.…Vốn không muốn đi, nhưng thuộc hạ nói hoàng thượng ra chỉ thị đây là một dịp tốt để tự ngài học tập cách chăm sóc, cai quản quốc gia sau này.Xì, lý do nhảm nhí.Tuy nói thế nhưng hắn vẫn tham gia lễ hội, dù sao hắn cũng nổi giận chuyện sáng nay.Lúc sáng hắn vừa vào thành thì được quan phủ đón tiếp, đứng đầu là lễ bộ thượng thư dẫn vào hoàng cung để tiếp kiến long nhan- vị hôn phu của hắn.Nhưng lúc đến nơi thì chỉ thấy tể tướng ra tiếp đón hắn, cười cười xấu hổ giải thích với hắn, nàng ta bận công vụ, phía nam có lũ lụt phá thành dân chúng chết rất nhiều nên phải vội đi giải quyết. (tể tướng chảy mồ hôi lạnh trong lòng: xin lỗi dân chúng phía nam a ,thật sự không thể nói là vì nàng ta làm biếng tiếp đãi, tìm phi tần khác thị tẩm, thậm chí còn chu chu môi nói với ông rằng hắn ta chỉ được cái mã bên ngoài, còn chân còn đi càm nhàm chậm chạp như nữ nhân, coi chừng hắn là gay đó! )Dù sao thiên cuồng khá không vui nhưng rốt cuộc vẫn là một người sắc bén, thoáng thấy ánh mắt ông ta hơi tránh đi, chột dạ nói, nên liền nghi ngờ.Sau khi quay về dịch quán, kêu thủ hạ điều tra việc này.Hừ, coi ả làm cái quái gì nào?Sau khi thủ hạ về thông báo thì chỉ thấy khuôn mặt hắn hằm hằm ức chế, người run cả lên vì tức giậnBây giờ điều hắn muốn làm là bổ đao cô ả kia ra xem trong đầu ả có bao nhiêu đen tối.