Một ngày yên bình trong Thành Phố Saragon của Vùng Đất Mantieve, có một thanh niên khá chán nản về cuộc sống của mình hiện tại, cậu đã 19 tuổi rồi nhưng chẳng biết mục đích về tương lai của cậu là gì cả! Cậu thầm nghĩ : "Chắc những người bạn học thời trước của mình cũng đã có mục tiêu và chắp cánh bay xa rồi, còn mình thì chỉ biết dặm chân tại chỗ mà thôi! " Cậu thanh niên trẻ tuổi tên là Grakeleat, cậu hiện tại đang ở nhà cùng cha mẹ và người anh trai của cậu, nhưng có vẻ hai anh em cậu chẳng bao giờ hoà thuận được, hai anh em suốt ngày cãi nhau và anh cậu luôn trút hết mọi sự tức giận lên đầu cậu mỗi lần có áp lực công việc. Còn công việc của ba cậu thì chẳng được bao nhiêu, tiền lương cũng chỉ đủ cho cả nhà sống qua ngày, còn mẹ cậu thì bị bệnh nên không thể làm được gì nặng nhọc được. Vậy còn Grakeleat? Quá khứ của cậu quá nhiều thứ đau buồn nên chẳng muốn tin tưởng bất kỳ ai, cậu chẳng còn bạn bè ở bên hay cũng chẳng muốn người khác xía mũi vào chuyện của cậu trừ khi cần họ giúp…
Chương 31: Lời khuyên của Famder.
Pokémon Mystery Dungeon - A New Life BeyondTác giả: NightGrakeleatTruyện Dị GiớiMột ngày yên bình trong Thành Phố Saragon của Vùng Đất Mantieve, có một thanh niên khá chán nản về cuộc sống của mình hiện tại, cậu đã 19 tuổi rồi nhưng chẳng biết mục đích về tương lai của cậu là gì cả! Cậu thầm nghĩ : "Chắc những người bạn học thời trước của mình cũng đã có mục tiêu và chắp cánh bay xa rồi, còn mình thì chỉ biết dặm chân tại chỗ mà thôi! " Cậu thanh niên trẻ tuổi tên là Grakeleat, cậu hiện tại đang ở nhà cùng cha mẹ và người anh trai của cậu, nhưng có vẻ hai anh em cậu chẳng bao giờ hoà thuận được, hai anh em suốt ngày cãi nhau và anh cậu luôn trút hết mọi sự tức giận lên đầu cậu mỗi lần có áp lực công việc. Còn công việc của ba cậu thì chẳng được bao nhiêu, tiền lương cũng chỉ đủ cho cả nhà sống qua ngày, còn mẹ cậu thì bị bệnh nên không thể làm được gì nặng nhọc được. Vậy còn Grakeleat? Quá khứ của cậu quá nhiều thứ đau buồn nên chẳng muốn tin tưởng bất kỳ ai, cậu chẳng còn bạn bè ở bên hay cũng chẳng muốn người khác xía mũi vào chuyện của cậu trừ khi cần họ giúp… Giữa nửa đêm thanh vắng tại phòng khách nhà Famder, Hoàng Tử Ryon đang nằm trên ghế Sofa dưỡng thương. Anh trằn trọc suy nghĩ cả đêm sau cú tát của Seranona: "Mình thực sự hèn nhát như cô ấy nói?"Bỗng có tiếng bước chân nhẹ phát ra từ tiền sảnh, Famder ngó vào phòng khách qua cánh cửa khép hờ. Thấy Ryon vẫn chưa ngủ, anh chàng Turtwig bước đến hỏi thăm Hoàng Tử."Anh bị mất ngủ à, Hoàng Tử?" - Famder hỏi."À... ừm, phải rồi cậu Famder..." - Ryon ngập ngừng trả lời."Tôi tìm nước uống thì nhân tiện ghé qua xem anh ra sao.""Cậu đúng là có tâm, cảm ơn nhiều!""Tại sao anh không ngủ được? Có thể tâm sự với tôi nếu anh cần!"- Ryon hít một hơi dài, anh nghiêm mặt hỏi Famder:"Tôi có thực sự là kẻ hèn nhát không?"- Famder đứng ngây ra vì không hiểu Ryon đang nói gì.- Ryon tiếp lời: "Trong khi cả hai Vương Quốc đang chống chọi để bảo vệ các viên Bảo Thạch thì tôi lại phải chạy trốn, tuy đó là lệnh của Phụ Hoàng, nhưng khi bị Công Chúa chỉ trích, tôi thấy mình thật hèn nhát!"- Famder đến bên cái lò sưởi, cậu lấy chân với tới những thanh củi nhỏ rơi vãi dưới sàn."Nếu Vương Quốc của anh là đống củi đang bị lửa đốt cháy trong lò sưởi kia, anh sẽ như thanh củi nhỏ này. Vậy anh sẽ làm gì? Cứ ở yên đó trốn tránh rồi để bị bắt cùng chung số phận, hay tìm đến trợ giúp để cứu họ?""...Ừm... Chắc là tìm người giúp..."- Famder nổi cáu: "Không phải chỉ là 'chắc', mà anh nên làm điều đó! Anh không nên chần chừ nếu không phải kẻ hèn nhát!"- Ryon lo lắng: "Nhưng nếu chỉ có tôi và Công Chúa, thì thế nào cũng không đọ nổi..."- Famder đáp: " Sẽ không chỉ có anh sẽ quay về, mà mọi người ở đây sẽ cùng anh giải cứu hai Vương Quốc!"Ryon tròn xoe mắt khi nghe được những lời động viên của Famder, mắt anh bất ngờ rơi lệ khiến Famder cảm thấy khó xử. Famder trèo lên ghế Sofa, lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt tràn khắp mặt Hoàng Tử."Xin lỗi vì đã làm anh hoảng sợ!" - Famder trấn an."Không, tôi không hề sợ, mà tôi đang cảm kích trước sự giúp sức của mọi người! Cảm ơn cậu đã động viên tôi trong lúc khó khăn thế này, Famder!" - Ryon ôm chầm lấy người Famder, cả hai đều đỏ mặt.Hai Pokémon ôm nhau ngủ thiếp đi trong phòng khách, tuy ánh lửa hồng của lò sưởi đã tắt, Famder và Ryon vẫn ngủ ngon cho đến lúc trời sáng. Không phải vì chiếc chăn bông cả hai đã cùng đắp, nói đúng hơn là không khí lạnh mùa đông được xua tan đi bởi sự ấm áp của họ dành cho nhau.
Giữa nửa đêm thanh vắng tại phòng khách nhà Famder, Hoàng Tử Ryon đang nằm trên ghế Sofa dưỡng thương. Anh trằn trọc suy nghĩ cả đêm sau cú tát của Seranona: "Mình thực sự hèn nhát như cô ấy nói?"
Bỗng có tiếng bước chân nhẹ phát ra từ tiền sảnh, Famder ngó vào phòng khách qua cánh cửa khép hờ. Thấy Ryon vẫn chưa ngủ, anh chàng Turtwig bước đến hỏi thăm Hoàng Tử.
"Anh bị mất ngủ à, Hoàng Tử?" - Famder hỏi.
"À... ừm, phải rồi cậu Famder..." - Ryon ngập ngừng trả lời.
"Tôi tìm nước uống thì nhân tiện ghé qua xem anh ra sao."
"Cậu đúng là có tâm, cảm ơn nhiều!"
"Tại sao anh không ngủ được? Có thể tâm sự với tôi nếu anh cần!"
- Ryon hít một hơi dài, anh nghiêm mặt hỏi Famder:
"Tôi có thực sự là kẻ hèn nhát không?"
- Famder đứng ngây ra vì không hiểu Ryon đang nói gì.
- Ryon tiếp lời: "Trong khi cả hai Vương Quốc đang chống chọi để bảo vệ các viên Bảo Thạch thì tôi lại phải chạy trốn, tuy đó là lệnh của Phụ Hoàng, nhưng khi bị Công Chúa chỉ trích, tôi thấy mình thật hèn nhát!"
- Famder đến bên cái lò sưởi, cậu lấy chân với tới những thanh củi nhỏ rơi vãi dưới sàn.
"Nếu Vương Quốc của anh là đống củi đang bị lửa đốt cháy trong lò sưởi kia, anh sẽ như thanh củi nhỏ này. Vậy anh sẽ làm gì? Cứ ở yên đó trốn tránh rồi để bị bắt cùng chung số phận, hay tìm đến trợ giúp để cứu họ?"
"...Ừm... Chắc là tìm người giúp..."
- Famder nổi cáu: "Không phải chỉ là 'chắc', mà anh nên làm điều đó! Anh không nên chần chừ nếu không phải kẻ hèn nhát!"
- Ryon lo lắng: "Nhưng nếu chỉ có tôi và Công Chúa, thì thế nào cũng không đọ nổi..."
- Famder đáp: " Sẽ không chỉ có anh sẽ quay về, mà mọi người ở đây sẽ cùng anh giải cứu hai Vương Quốc!"
Ryon tròn xoe mắt khi nghe được những lời động viên của Famder, mắt anh bất ngờ rơi lệ khiến Famder cảm thấy khó xử. Famder trèo lên ghế Sofa, lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt tràn khắp mặt Hoàng Tử.
"Xin lỗi vì đã làm anh hoảng sợ!" - Famder trấn an.
"Không, tôi không hề sợ, mà tôi đang cảm kích trước sự giúp sức của mọi người! Cảm ơn cậu đã động viên tôi trong lúc khó khăn thế này, Famder!" - Ryon ôm chầm lấy người Famder, cả hai đều đỏ mặt.
Hai Pokémon ôm nhau ngủ thiếp đi trong phòng khách, tuy ánh lửa hồng của lò sưởi đã tắt, Famder và Ryon vẫn ngủ ngon cho đến lúc trời sáng. Không phải vì chiếc chăn bông cả hai đã cùng đắp, nói đúng hơn là không khí lạnh mùa đông được xua tan đi bởi sự ấm áp của họ dành cho nhau.
Pokémon Mystery Dungeon - A New Life BeyondTác giả: NightGrakeleatTruyện Dị GiớiMột ngày yên bình trong Thành Phố Saragon của Vùng Đất Mantieve, có một thanh niên khá chán nản về cuộc sống của mình hiện tại, cậu đã 19 tuổi rồi nhưng chẳng biết mục đích về tương lai của cậu là gì cả! Cậu thầm nghĩ : "Chắc những người bạn học thời trước của mình cũng đã có mục tiêu và chắp cánh bay xa rồi, còn mình thì chỉ biết dặm chân tại chỗ mà thôi! " Cậu thanh niên trẻ tuổi tên là Grakeleat, cậu hiện tại đang ở nhà cùng cha mẹ và người anh trai của cậu, nhưng có vẻ hai anh em cậu chẳng bao giờ hoà thuận được, hai anh em suốt ngày cãi nhau và anh cậu luôn trút hết mọi sự tức giận lên đầu cậu mỗi lần có áp lực công việc. Còn công việc của ba cậu thì chẳng được bao nhiêu, tiền lương cũng chỉ đủ cho cả nhà sống qua ngày, còn mẹ cậu thì bị bệnh nên không thể làm được gì nặng nhọc được. Vậy còn Grakeleat? Quá khứ của cậu quá nhiều thứ đau buồn nên chẳng muốn tin tưởng bất kỳ ai, cậu chẳng còn bạn bè ở bên hay cũng chẳng muốn người khác xía mũi vào chuyện của cậu trừ khi cần họ giúp… Giữa nửa đêm thanh vắng tại phòng khách nhà Famder, Hoàng Tử Ryon đang nằm trên ghế Sofa dưỡng thương. Anh trằn trọc suy nghĩ cả đêm sau cú tát của Seranona: "Mình thực sự hèn nhát như cô ấy nói?"Bỗng có tiếng bước chân nhẹ phát ra từ tiền sảnh, Famder ngó vào phòng khách qua cánh cửa khép hờ. Thấy Ryon vẫn chưa ngủ, anh chàng Turtwig bước đến hỏi thăm Hoàng Tử."Anh bị mất ngủ à, Hoàng Tử?" - Famder hỏi."À... ừm, phải rồi cậu Famder..." - Ryon ngập ngừng trả lời."Tôi tìm nước uống thì nhân tiện ghé qua xem anh ra sao.""Cậu đúng là có tâm, cảm ơn nhiều!""Tại sao anh không ngủ được? Có thể tâm sự với tôi nếu anh cần!"- Ryon hít một hơi dài, anh nghiêm mặt hỏi Famder:"Tôi có thực sự là kẻ hèn nhát không?"- Famder đứng ngây ra vì không hiểu Ryon đang nói gì.- Ryon tiếp lời: "Trong khi cả hai Vương Quốc đang chống chọi để bảo vệ các viên Bảo Thạch thì tôi lại phải chạy trốn, tuy đó là lệnh của Phụ Hoàng, nhưng khi bị Công Chúa chỉ trích, tôi thấy mình thật hèn nhát!"- Famder đến bên cái lò sưởi, cậu lấy chân với tới những thanh củi nhỏ rơi vãi dưới sàn."Nếu Vương Quốc của anh là đống củi đang bị lửa đốt cháy trong lò sưởi kia, anh sẽ như thanh củi nhỏ này. Vậy anh sẽ làm gì? Cứ ở yên đó trốn tránh rồi để bị bắt cùng chung số phận, hay tìm đến trợ giúp để cứu họ?""...Ừm... Chắc là tìm người giúp..."- Famder nổi cáu: "Không phải chỉ là 'chắc', mà anh nên làm điều đó! Anh không nên chần chừ nếu không phải kẻ hèn nhát!"- Ryon lo lắng: "Nhưng nếu chỉ có tôi và Công Chúa, thì thế nào cũng không đọ nổi..."- Famder đáp: " Sẽ không chỉ có anh sẽ quay về, mà mọi người ở đây sẽ cùng anh giải cứu hai Vương Quốc!"Ryon tròn xoe mắt khi nghe được những lời động viên của Famder, mắt anh bất ngờ rơi lệ khiến Famder cảm thấy khó xử. Famder trèo lên ghế Sofa, lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt tràn khắp mặt Hoàng Tử."Xin lỗi vì đã làm anh hoảng sợ!" - Famder trấn an."Không, tôi không hề sợ, mà tôi đang cảm kích trước sự giúp sức của mọi người! Cảm ơn cậu đã động viên tôi trong lúc khó khăn thế này, Famder!" - Ryon ôm chầm lấy người Famder, cả hai đều đỏ mặt.Hai Pokémon ôm nhau ngủ thiếp đi trong phòng khách, tuy ánh lửa hồng của lò sưởi đã tắt, Famder và Ryon vẫn ngủ ngon cho đến lúc trời sáng. Không phải vì chiếc chăn bông cả hai đã cùng đắp, nói đúng hơn là không khí lạnh mùa đông được xua tan đi bởi sự ấm áp của họ dành cho nhau.