Những con số chạy liên tục và dừng lại ở số 43, thang máy mở ra, chàng trai sải bước dọc hành lang vắng tanh, Nơi này luôn thiếu hơi người, nhưng anh đã quen khi trở về đây sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ. Là người châu Á, anh có một vóc dáng cao, cân đối, mái tóc đen dày, đôi mắt sắc sảo và luôn nhìn mọi thứ khá nhanh và linh hoạt. Anh mang dáng dấp của một anh chàng công tử phong lưu hơn là một người luôn gần gũi với súng đạn. Và quả thật, nếu không phải là một Interpol, chắc giờ này anh đang ngồi vắt chân lên ghế, sống cuộc sống xa hoa của đại thiếu gia tập đoàn Uy Vũ. KyO khẽ cười khi nghĩ đến cô nàng tóc vàng ban nãy anh gặp trên xe điện ngầm. Cô ả cứ nhìn anh cười và đá đưa suốt trên xe với anh. Anh cũng nhìn lại với đôi mắt tán tỉnh, rồi mặc cô nàng nhìn theo tẽn tò khi anh thản nhiên cười đùa theo một cô nàng khác. Đôi khi anh thích đùa giỡn như vậy để thoát khỏi những căng thẳng và áp lực trong công việc. Cánh cửa nặng nề mở ra khi anh áp bàn tay trái vào hộp điện tử xác nhận…
Chương 20: Chương 20
Interpol Phần 2 – Tam Giác Bí ẨnTác giả: Muội MuộiNhững con số chạy liên tục và dừng lại ở số 43, thang máy mở ra, chàng trai sải bước dọc hành lang vắng tanh, Nơi này luôn thiếu hơi người, nhưng anh đã quen khi trở về đây sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ. Là người châu Á, anh có một vóc dáng cao, cân đối, mái tóc đen dày, đôi mắt sắc sảo và luôn nhìn mọi thứ khá nhanh và linh hoạt. Anh mang dáng dấp của một anh chàng công tử phong lưu hơn là một người luôn gần gũi với súng đạn. Và quả thật, nếu không phải là một Interpol, chắc giờ này anh đang ngồi vắt chân lên ghế, sống cuộc sống xa hoa của đại thiếu gia tập đoàn Uy Vũ. KyO khẽ cười khi nghĩ đến cô nàng tóc vàng ban nãy anh gặp trên xe điện ngầm. Cô ả cứ nhìn anh cười và đá đưa suốt trên xe với anh. Anh cũng nhìn lại với đôi mắt tán tỉnh, rồi mặc cô nàng nhìn theo tẽn tò khi anh thản nhiên cười đùa theo một cô nàng khác. Đôi khi anh thích đùa giỡn như vậy để thoát khỏi những căng thẳng và áp lực trong công việc. Cánh cửa nặng nề mở ra khi anh áp bàn tay trái vào hộp điện tử xác nhận… Cái này hỏi Commet là biết ngay.- KyO bật máy tính lên và xin tín hiệu kết nối với trung tâm, phòng điều hành G6.«Chuyện gì thế KyO?»- Commet đáp lại bằng giọng ngái ngủ, anh ta cũng vất vả nhiều ngày nay rồi. «A xin chào cô, Apple.»«Lampard, giúp chúng tôi chuyện này…»- Anh nói- «Hãy xác định giúp tôi xem Monster Sea có phải là một tàu có khả năng tàng hình trước SIS hay không?»«Ừm»- Commet tỉnh ngủ hẳn.Chỉ một phút sau, anh ta quay lại với màn hình, giọng hơi băn khoăn:- Cậu đúng, KyO.- Thế nào.- Bộ nhớ của SIS không có kí ức về sự tồn tại của Monster Sea.- Cám ơn.- Anh gật đầu- Ngủ ngon.- Ngủ ngon.Màn hình tắt phụt. KyO quay vào nhìn gương mặt tươi rạng rỡ của Collin, anh nói với cô ta:- Ngày hôm nay vậy là đủ rồi. Cô về phòng ngủ đi, sáng mai tôi sẽ cho cô câu trả lời của tôi.- Ơ… ừm… vậy anh cũng ngủ sớm đi nhé! Chúc ngủ ngon.- Goodnight.KyO nhìn cuốn sổ tay trên giường vẫn đang mở ra, anh gọi cho Shin rồi mới tiếp tục công việc của mình.Sự mệt mỏi của việc không ngủ cả đêm không làm anh mất đi sự phấn khích vì có thêm một khám phá mới, khám phá mấu chốt của toàn bộ câu chuyện này.Gọi ình món soup đặc biệt của nhà hàng, anh ăn một cách ngon lành trước con mắt hồi hộp vì chờ đợi của Collin.- Anh đã có thêm điều gì rồi à?- Phải, cô ăn cho no đi nhé! Sáng nay chúng ta sẽ sang Mỹ. Trên máy bay tôi sẽ nói cho cô nghe. Tôi đã giải mã được toàn bộ thông điệp của N.R rồi.KyO không ngờ mình có thể đi được xa đến thế chỉ trong một đêm. Chỉ còn chờ câu trả lời của Shin là sẽ rõ tất cả mọi chuyện. Bella đã để lại một thông điệp quá ngắn gọn ột nội dung quá dài mà cô thậm chí còn đoán được trước khi chính thức tham gia vụ này. Nếu như Tổng tư lệnh không điều động cô đến giúp anh thì chắc chắn cô cũng sẽ trợ giúp cho anh.- Này KyO- Collin sốt ruột lay tay anh khi thấy anh cứ ngủ suốt trên máy bay mà không buồn giải thích cho cô hiểu mọi chuyện như đã hứa.- Sao anh cứ ngủ suốt thế?- Cô yên lặng chút đi. Tôi đã không được ngủ gần 50 tiếng đồng hồ rồi đấy. Chừng nào còn 30 phút hạ cánh thì gọi tôi dậy, tôi nói à nghe. Thế nhé!Và thế là KyO lại ngủ ngon lành. Collin nhìn vẻ mặt mệt mỏi do thiếu ngủ trầm trọng của anh mà thầm thương cảm. Anh ta làm việc như để chết vậy? Vì anh ta muốn nhanh chóng giải quyết vụ này hay vì không muốn có một chút rảnh rỗi nào để nhớ đến ai đó?- Này, sắp hạ cánh rồi, dậy đi.- 8 tiếng sau, cô lay gọi anh ta.- Ôi trời, tôi tưởng đâu mới chợp mắt được chút xíu mà…- KyO dụi mắt, cơn thèm ngủ vẫn thường trực trên mặt anh.
Cái này hỏi Commet là biết ngay.- KyO bật máy tính lên và xin tín hiệu kết nối với trung tâm, phòng điều hành G6.
«Chuyện gì thế KyO?»- Commet đáp lại bằng giọng ngái ngủ, anh ta cũng vất vả nhiều ngày nay rồi. «A xin chào cô, Apple.»
«Lampard, giúp chúng tôi chuyện này…»- Anh nói- «Hãy xác định giúp tôi xem Monster Sea có phải là một tàu có khả năng tàng hình trước SIS hay không?»
«Ừm»- Commet tỉnh ngủ hẳn.
Chỉ một phút sau, anh ta quay lại với màn hình, giọng hơi băn khoăn:
- Cậu đúng, KyO.
- Thế nào.
- Bộ nhớ của SIS không có kí ức về sự tồn tại của Monster Sea.
- Cám ơn.- Anh gật đầu- Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Màn hình tắt phụt. KyO quay vào nhìn gương mặt tươi rạng rỡ của Collin, anh nói với cô ta:
- Ngày hôm nay vậy là đủ rồi. Cô về phòng ngủ đi, sáng mai tôi sẽ cho cô câu trả lời của tôi.
- Ơ… ừm… vậy anh cũng ngủ sớm đi nhé! Chúc ngủ ngon.
- Goodnight.
KyO nhìn cuốn sổ tay trên giường vẫn đang mở ra, anh gọi cho Shin rồi mới tiếp tục công việc của mình.
Sự mệt mỏi của việc không ngủ cả đêm không làm anh mất đi sự phấn khích vì có thêm một khám phá mới, khám phá mấu chốt của toàn bộ câu chuyện này.
Gọi ình món soup đặc biệt của nhà hàng, anh ăn một cách ngon lành trước con mắt hồi hộp vì chờ đợi của Collin.
- Anh đã có thêm điều gì rồi à?
- Phải, cô ăn cho no đi nhé! Sáng nay chúng ta sẽ sang Mỹ. Trên máy bay tôi sẽ nói cho cô nghe. Tôi đã giải mã được toàn bộ thông điệp của N.R rồi.
KyO không ngờ mình có thể đi được xa đến thế chỉ trong một đêm. Chỉ còn chờ câu trả lời của Shin là sẽ rõ tất cả mọi chuyện. Bella đã để lại một thông điệp quá ngắn gọn ột nội dung quá dài mà cô thậm chí còn đoán được trước khi chính thức tham gia vụ này. Nếu như Tổng tư lệnh không điều động cô đến giúp anh thì chắc chắn cô cũng sẽ trợ giúp cho anh.
- Này KyO- Collin sốt ruột lay tay anh khi thấy anh cứ ngủ suốt trên máy bay mà không buồn giải thích cho cô hiểu mọi chuyện như đã hứa.- Sao anh cứ ngủ suốt thế?
- Cô yên lặng chút đi. Tôi đã không được ngủ gần 50 tiếng đồng hồ rồi đấy. Chừng nào còn 30 phút hạ cánh thì gọi tôi dậy, tôi nói à nghe. Thế nhé!
Và thế là KyO lại ngủ ngon lành. Collin nhìn vẻ mặt mệt mỏi do thiếu ngủ trầm trọng của anh mà thầm thương cảm. Anh ta làm việc như để chết vậy? Vì anh ta muốn nhanh chóng giải quyết vụ này hay vì không muốn có một chút rảnh rỗi nào để nhớ đến ai đó?
- Này, sắp hạ cánh rồi, dậy đi.- 8 tiếng sau, cô lay gọi anh ta.
- Ôi trời, tôi tưởng đâu mới chợp mắt được chút xíu mà…- KyO dụi mắt, cơn thèm ngủ vẫn thường trực trên mặt anh.
Interpol Phần 2 – Tam Giác Bí ẨnTác giả: Muội MuộiNhững con số chạy liên tục và dừng lại ở số 43, thang máy mở ra, chàng trai sải bước dọc hành lang vắng tanh, Nơi này luôn thiếu hơi người, nhưng anh đã quen khi trở về đây sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ. Là người châu Á, anh có một vóc dáng cao, cân đối, mái tóc đen dày, đôi mắt sắc sảo và luôn nhìn mọi thứ khá nhanh và linh hoạt. Anh mang dáng dấp của một anh chàng công tử phong lưu hơn là một người luôn gần gũi với súng đạn. Và quả thật, nếu không phải là một Interpol, chắc giờ này anh đang ngồi vắt chân lên ghế, sống cuộc sống xa hoa của đại thiếu gia tập đoàn Uy Vũ. KyO khẽ cười khi nghĩ đến cô nàng tóc vàng ban nãy anh gặp trên xe điện ngầm. Cô ả cứ nhìn anh cười và đá đưa suốt trên xe với anh. Anh cũng nhìn lại với đôi mắt tán tỉnh, rồi mặc cô nàng nhìn theo tẽn tò khi anh thản nhiên cười đùa theo một cô nàng khác. Đôi khi anh thích đùa giỡn như vậy để thoát khỏi những căng thẳng và áp lực trong công việc. Cánh cửa nặng nề mở ra khi anh áp bàn tay trái vào hộp điện tử xác nhận… Cái này hỏi Commet là biết ngay.- KyO bật máy tính lên và xin tín hiệu kết nối với trung tâm, phòng điều hành G6.«Chuyện gì thế KyO?»- Commet đáp lại bằng giọng ngái ngủ, anh ta cũng vất vả nhiều ngày nay rồi. «A xin chào cô, Apple.»«Lampard, giúp chúng tôi chuyện này…»- Anh nói- «Hãy xác định giúp tôi xem Monster Sea có phải là một tàu có khả năng tàng hình trước SIS hay không?»«Ừm»- Commet tỉnh ngủ hẳn.Chỉ một phút sau, anh ta quay lại với màn hình, giọng hơi băn khoăn:- Cậu đúng, KyO.- Thế nào.- Bộ nhớ của SIS không có kí ức về sự tồn tại của Monster Sea.- Cám ơn.- Anh gật đầu- Ngủ ngon.- Ngủ ngon.Màn hình tắt phụt. KyO quay vào nhìn gương mặt tươi rạng rỡ của Collin, anh nói với cô ta:- Ngày hôm nay vậy là đủ rồi. Cô về phòng ngủ đi, sáng mai tôi sẽ cho cô câu trả lời của tôi.- Ơ… ừm… vậy anh cũng ngủ sớm đi nhé! Chúc ngủ ngon.- Goodnight.KyO nhìn cuốn sổ tay trên giường vẫn đang mở ra, anh gọi cho Shin rồi mới tiếp tục công việc của mình.Sự mệt mỏi của việc không ngủ cả đêm không làm anh mất đi sự phấn khích vì có thêm một khám phá mới, khám phá mấu chốt của toàn bộ câu chuyện này.Gọi ình món soup đặc biệt của nhà hàng, anh ăn một cách ngon lành trước con mắt hồi hộp vì chờ đợi của Collin.- Anh đã có thêm điều gì rồi à?- Phải, cô ăn cho no đi nhé! Sáng nay chúng ta sẽ sang Mỹ. Trên máy bay tôi sẽ nói cho cô nghe. Tôi đã giải mã được toàn bộ thông điệp của N.R rồi.KyO không ngờ mình có thể đi được xa đến thế chỉ trong một đêm. Chỉ còn chờ câu trả lời của Shin là sẽ rõ tất cả mọi chuyện. Bella đã để lại một thông điệp quá ngắn gọn ột nội dung quá dài mà cô thậm chí còn đoán được trước khi chính thức tham gia vụ này. Nếu như Tổng tư lệnh không điều động cô đến giúp anh thì chắc chắn cô cũng sẽ trợ giúp cho anh.- Này KyO- Collin sốt ruột lay tay anh khi thấy anh cứ ngủ suốt trên máy bay mà không buồn giải thích cho cô hiểu mọi chuyện như đã hứa.- Sao anh cứ ngủ suốt thế?- Cô yên lặng chút đi. Tôi đã không được ngủ gần 50 tiếng đồng hồ rồi đấy. Chừng nào còn 30 phút hạ cánh thì gọi tôi dậy, tôi nói à nghe. Thế nhé!Và thế là KyO lại ngủ ngon lành. Collin nhìn vẻ mặt mệt mỏi do thiếu ngủ trầm trọng của anh mà thầm thương cảm. Anh ta làm việc như để chết vậy? Vì anh ta muốn nhanh chóng giải quyết vụ này hay vì không muốn có một chút rảnh rỗi nào để nhớ đến ai đó?- Này, sắp hạ cánh rồi, dậy đi.- 8 tiếng sau, cô lay gọi anh ta.- Ôi trời, tôi tưởng đâu mới chợp mắt được chút xíu mà…- KyO dụi mắt, cơn thèm ngủ vẫn thường trực trên mặt anh.