Tác giả:

- Lạch cạch” “Lạch cạch” tiếng dây xích kéo dài, vang lên rõ rệt trong không gian. Có tiếng người nói chuyện. Họ nói cái gì vậy? Nhỏ quá không nghe gì hết. Mà thôi bỏ đi, chả quan tâm nữa. Đầu mình đau quá. Hửm đây là ở đâu đây? sao tối quá vậy? - Àoooo! – Tiếng nước đổ lên người xối xả - Ưm…Khụ khụ…khụ khụ - Ai vậy? Ai dám to gan chọc phá bổn thiếu gia như vậy! - Tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì cho thêm vài gáo nữa! Bảo đảm tỉnh ngay.. hahaha – Tiếng cười đầy chế nhạo của một tên lính vang lên to rõ. - Khốn khiếp! Ngươi là ai mà to gan bắt trói bổn thiếu gia ta như vậy hả? Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không?!! - Haha…Biết! Tất nhiên là ta biết chứ! Người là tiểu thiếu gia cưng của Vương Gia ở Đô Đốc. Là cháu đích tôn của dòng tộc nhà họ Lâm. Là cháu trai của Lâm Đại Tướng soái lĩnh trong triều đình. Là đệ đệ song tử với Lâm Quý Phi. Và sắp sữa trở thành phò mã của Quan Liêu Đại Thần của triều đình nhà Dương bên kia biên giới – Tên lính kể rõ một cách mạch lạc mang chút mỉa mai. - Trên…

Chương 53: Mục Phủ

Đam Mỹ Hoàng CungTác giả: Sora FuyuTruyện Kiếm Hiệp- Lạch cạch” “Lạch cạch” tiếng dây xích kéo dài, vang lên rõ rệt trong không gian. Có tiếng người nói chuyện. Họ nói cái gì vậy? Nhỏ quá không nghe gì hết. Mà thôi bỏ đi, chả quan tâm nữa. Đầu mình đau quá. Hửm đây là ở đâu đây? sao tối quá vậy? - Àoooo! – Tiếng nước đổ lên người xối xả - Ưm…Khụ khụ…khụ khụ - Ai vậy? Ai dám to gan chọc phá bổn thiếu gia như vậy! - Tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì cho thêm vài gáo nữa! Bảo đảm tỉnh ngay.. hahaha – Tiếng cười đầy chế nhạo của một tên lính vang lên to rõ. - Khốn khiếp! Ngươi là ai mà to gan bắt trói bổn thiếu gia ta như vậy hả? Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không?!! - Haha…Biết! Tất nhiên là ta biết chứ! Người là tiểu thiếu gia cưng của Vương Gia ở Đô Đốc. Là cháu đích tôn của dòng tộc nhà họ Lâm. Là cháu trai của Lâm Đại Tướng soái lĩnh trong triều đình. Là đệ đệ song tử với Lâm Quý Phi. Và sắp sữa trở thành phò mã của Quan Liêu Đại Thần của triều đình nhà Dương bên kia biên giới – Tên lính kể rõ một cách mạch lạc mang chút mỉa mai. - Trên… “Hai vị khách quan, hai người muốn thuê phòng sao?” Tiểu nhị vẻ mặt hớn hở chạy đến.“Ngươi không thấy mặt trời đã qua cả núi rồi sao, thuê phòng để làm gì nữa chứ?” Tuyệt Tinh dùng đôi mắt ghét bỏ nhìn hắn.“Thế cho hỏi hai vị đến là để dùng điểm tâm à?”“Bọn ta đến tìm người”“Người mà hai vị đang tìm, vóc dáng thế nào ạ?” Tiểu nhị vẫn cung kính.“Tìm ta?”Giọng nói trầm ngâm mang theo hơi lạnh trên cao lầu vọng xuống.Tuyệt Tinh nghe được thanh âm này, cả người bất giác run lên một cái.Đôi mắt tím ngước nhìn con người cao ngạo đang đứng trên cao lầu hướng xuống kia.Kỳ thực, đứng ở vị trí này, đôi mắt bạc kia thực sự có chút làm Nguyên Kì lạnh sống lưng.Sự sắc bén đã là thừa, sự u ám lạnh giá càng quá quen thuộc nhưng đối diện đôi mắt kia ở vị trí này...!Nguyên Kì thực sự cảm thấy mình vô cùng thấp kém.Hắn từng bước tiến lên bậc thang, nói: “Hoàng Thượng, chúng ta phải về thôi, trị an vẫn còn chưa giải quyết ổn thỏa, không thể lưu lại đây lâu được”“Ta cũng rất muốn quay về nhưng mà người trong kia cư nhiên không chịu, còn đá ta ra ngoài” Hắc Phong nhìn Nguyên Kì hơi ủy khuất “Ngươi có biện pháp không?”Nguyên Kì lắc đầu hồi lại.Thế rồi cả hai vầng ngươi đều hướng về nữ tử duy nhất hiện diện nơi này.Tuyệt Tinh đang cuốn theo dòng suy nghĩ cũng bị nhìn đến quay ngược lại thực tại.“Gì? Không biết! Ta cũng lực bất tòng tâm”“Xấu xa!!!!” Tiếng hét lớn vọng từ trong gian phòng ra.Ba người nhìn nhau, đều mang một sắc mặt.Thiên Nguyệt ủy khuất cuộn chăn nằm trên giường, khuôn mặt phồng mang trợn má đến cực đại, lại khiến nó càng hồng hồng trông đáng yêu.Tiếng cửa mở ra, ngay tức khắc y liền ném thật mạnh một cái gối ra.Người kia có vẻ tránh né rất dễ dàng, chậm rãi bước vào trong.Thiên Nguyệt xoay mặt toan mắng, thấy người trước cửa liền hậm hực quay đi nơi khác: “Ngươi vào đây làm gì?”“Vào đây xem ngươi mắc cái gì mà nổi điên!” Tuyệt Tinh thở dài lại gần liền nhận ra.Trên thân thể hồng hào như hoa đào kia là vô số dấu hồng ngân chi chít từ trên xuống dưới.Không những thế còn có vài chỗ bầm tím nữa.Nhiêu đó cũng chứng tỏ, đêm qua cực kỳ mãnh liệt.Tuyệt Tinh nhanh chóng hiểu ra vấn đề.“Ngươi...!đứng không nổi?”“Không có!”Tuyệt Tinh thở dài, rõ ràng đứng từ đây có thể dễ dàng nhận ra vành tai đỏ lên kia của y.Nàng tiến đến mà đở y vào trong phòng tẩy uế.“Đã bảo không cần mà! Ta tự thân đứng được”Nàng đã quá quen với tính cách bướng bỉnh này nên không đáp, chỉ thảy y vào bồn rồi chú tâm tẩy rửa thay y.“Ngươi thế nào chỉ cần nói một tiếng là được, cần gì phải đẩy Hoàng Thượng ra ngoài chứ? Ngươi có biết bên ngoài lạnh thế nào không?’ Tuyệt Tinh vừa chà vừa cằng nhằng.“Sao sao! Hôm qua làm sáng đêm chưa đủ hay sao? Sáng sớm vừa tỉnh giấc lại đòi nữa! Sinh lực của ta bị rút cạn rồi! Sắp héo khô rồi này! Còn bảo không đá ra ngoài? Không đá ra chẳng lẽ lại phải bị tên vô liêm sỉ ấy nuốt trọn à!” Thiên Nguyệt hậm hực tiện tay hất nước vào mặt nàng.Tuyệt Tinh im lặng không đáp, nghe y nói mà còn hoảng hồn huống chi phải trải qua.Làm từ đêm đến sáng, đã vậy sáng ra còn có tâm tư làm thêm chập nữa? Không đá ra ngoài thì oan quá.Thiên Nguyệt: “Lát nữa, ta ghé qua chỗ Bình Nhi một chút rồi mới hồi Cung”Tuyệt Tinh gật gù: “Bình Nhi đó, xinh đẹp không?”“Ây dà không những đẹp mà còn hiền từ nữa, vô cùng đáng yêu, ngươi đó chỉ cần hét một tiếng là nàng ta đã sợ đến thần hồn phách lạc rồi” Thiên Nguyệt ngẫm lại rồi tự cười.“Được rồi, được rồi, đi thôi” Tuyệt Tinh vì Thiên Nguyệt mà hào hứng không thôi, nhanh chóng khoác phục y lên cho y rồi dìu ra ngoài.Hai người đứng trước cửa gỗ chưa kịp động tay chân gì thì đối phương đã đẩy cửa từ ngoài vào.Thiên Nguyệt nhìn thấy người trước mắt toan chạy thì đã bị người kia ôm lấy, ghì chặt.Thiên Nguyệt: "Gia phủ mà người gả Bình Nhi hiện ở đâu?"Hoàng Thượng mỉm cười, tiện tay véo mặt y: "Mục phủ, gần đây thôi""Thế thì nhanh lên đường thôi, ta còn nhiều việc phải làm" Y nói rồi mang khuôn mặt giận dỗi xuống lầu.Ba người còn lại chỉ biết lắc đầu theo sau.Tác Giả: Sora FuyuChương này hơi ngắn phớ hôn ~~ thứ lỗi cho sự trì trệ của ta :v T đang vặn óc suy nghĩ không biết cho diễn biến tình huống truyện như thế nào đây =))) Ahihihi.Chương này thì chưa có nội dung gì cả...!bởi vì...!cao trào sẽ dâng l*n đ*nh điểm vào những chap sau ahahahaha..

“Hai vị khách quan, hai người muốn thuê phòng sao?” Tiểu nhị vẻ mặt hớn hở chạy đến.

“Ngươi không thấy mặt trời đã qua cả núi rồi sao, thuê phòng để làm gì nữa chứ?” Tuyệt Tinh dùng đôi mắt ghét bỏ nhìn hắn.

“Thế cho hỏi hai vị đến là để dùng điểm tâm à?”

“Bọn ta đến tìm người”

“Người mà hai vị đang tìm, vóc dáng thế nào ạ?” Tiểu nhị vẫn cung kính.

“Tìm ta?”

Giọng nói trầm ngâm mang theo hơi lạnh trên cao lầu vọng xuống.

Tuyệt Tinh nghe được thanh âm này, cả người bất giác run lên một cái.

Đôi mắt tím ngước nhìn con người cao ngạo đang đứng trên cao lầu hướng xuống kia.

Kỳ thực, đứng ở vị trí này, đôi mắt bạc kia thực sự có chút làm Nguyên Kì lạnh sống lưng.

Sự sắc bén đã là thừa, sự u ám lạnh giá càng quá quen thuộc nhưng đối diện đôi mắt kia ở vị trí này...!Nguyên Kì thực sự cảm thấy mình vô cùng thấp kém.

Hắn từng bước tiến lên bậc thang, nói: “Hoàng Thượng, chúng ta phải về thôi, trị an vẫn còn chưa giải quyết ổn thỏa, không thể lưu lại đây lâu được”

“Ta cũng rất muốn quay về nhưng mà người trong kia cư nhiên không chịu, còn đá ta ra ngoài” Hắc Phong nhìn Nguyên Kì hơi ủy khuất “Ngươi có biện pháp không?”

Nguyên Kì lắc đầu hồi lại.

Thế rồi cả hai vầng ngươi đều hướng về nữ tử duy nhất hiện diện nơi này.

Tuyệt Tinh đang cuốn theo dòng suy nghĩ cũng bị nhìn đến quay ngược lại thực tại.

“Gì? Không biết! Ta cũng lực bất tòng tâm”

“Xấu xa!!!!” Tiếng hét lớn vọng từ trong gian phòng ra.

Ba người nhìn nhau, đều mang một sắc mặt.

Thiên Nguyệt ủy khuất cuộn chăn nằm trên giường, khuôn mặt phồng mang trợn má đến cực đại, lại khiến nó càng hồng hồng trông đáng yêu.

Tiếng cửa mở ra, ngay tức khắc y liền ném thật mạnh một cái gối ra.

Người kia có vẻ tránh né rất dễ dàng, chậm rãi bước vào trong.

Thiên Nguyệt xoay mặt toan mắng, thấy người trước cửa liền hậm hực quay đi nơi khác: “Ngươi vào đây làm gì?”

“Vào đây xem ngươi mắc cái gì mà nổi điên!” Tuyệt Tinh thở dài lại gần liền nhận ra.

Trên thân thể hồng hào như hoa đào kia là vô số dấu hồng ngân chi chít từ trên xuống dưới.

Không những thế còn có vài chỗ bầm tím nữa.

Nhiêu đó cũng chứng tỏ, đêm qua cực kỳ mãnh liệt.

Tuyệt Tinh nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

“Ngươi...!đứng không nổi?”

“Không có!”

Tuyệt Tinh thở dài, rõ ràng đứng từ đây có thể dễ dàng nhận ra vành tai đỏ lên kia của y.

Nàng tiến đến mà đở y vào trong phòng tẩy uế.

“Đã bảo không cần mà! Ta tự thân đứng được”

Nàng đã quá quen với tính cách bướng bỉnh này nên không đáp, chỉ thảy y vào bồn rồi chú tâm tẩy rửa thay y.

“Ngươi thế nào chỉ cần nói một tiếng là được, cần gì phải đẩy Hoàng Thượng ra ngoài chứ? Ngươi có biết bên ngoài lạnh thế nào không?’ Tuyệt Tinh vừa chà vừa cằng nhằng.

“Sao sao! Hôm qua làm sáng đêm chưa đủ hay sao? Sáng sớm vừa tỉnh giấc lại đòi nữa! Sinh lực của ta bị rút cạn rồi! Sắp héo khô rồi này! Còn bảo không đá ra ngoài? Không đá ra chẳng lẽ lại phải bị tên vô liêm sỉ ấy nuốt trọn à!” Thiên Nguyệt hậm hực tiện tay hất nước vào mặt nàng.

Tuyệt Tinh im lặng không đáp, nghe y nói mà còn hoảng hồn huống chi phải trải qua.

Làm từ đêm đến sáng, đã vậy sáng ra còn có tâm tư làm thêm chập nữa? Không đá ra ngoài thì oan quá.

Thiên Nguyệt: “Lát nữa, ta ghé qua chỗ Bình Nhi một chút rồi mới hồi Cung”

Tuyệt Tinh gật gù: “Bình Nhi đó, xinh đẹp không?”

“Ây dà không những đẹp mà còn hiền từ nữa, vô cùng đáng yêu, ngươi đó chỉ cần hét một tiếng là nàng ta đã sợ đến thần hồn phách lạc rồi” Thiên Nguyệt ngẫm lại rồi tự cười.

“Được rồi, được rồi, đi thôi” Tuyệt Tinh vì Thiên Nguyệt mà hào hứng không thôi, nhanh chóng khoác phục y lên cho y rồi dìu ra ngoài.

Hai người đứng trước cửa gỗ chưa kịp động tay chân gì thì đối phương đã đẩy cửa từ ngoài vào.

Thiên Nguyệt nhìn thấy người trước mắt toan chạy thì đã bị người kia ôm lấy, ghì chặt.

Thiên Nguyệt: "Gia phủ mà người gả Bình Nhi hiện ở đâu?"

Hoàng Thượng mỉm cười, tiện tay véo mặt y: "Mục phủ, gần đây thôi"

"Thế thì nhanh lên đường thôi, ta còn nhiều việc phải làm" Y nói rồi mang khuôn mặt giận dỗi xuống lầu.

Ba người còn lại chỉ biết lắc đầu theo sau.

Tác Giả: Sora Fuyu

Chương này hơi ngắn phớ hôn ~~ thứ lỗi cho sự trì trệ của ta :v T đang vặn óc suy nghĩ không biết cho diễn biến tình huống truyện như thế nào đây =))) Ahihihi.

Chương này thì chưa có nội dung gì cả...!bởi vì...!cao trào sẽ dâng l*n đ*nh điểm vào những chap sau ahahahaha..

Đam Mỹ Hoàng CungTác giả: Sora FuyuTruyện Kiếm Hiệp- Lạch cạch” “Lạch cạch” tiếng dây xích kéo dài, vang lên rõ rệt trong không gian. Có tiếng người nói chuyện. Họ nói cái gì vậy? Nhỏ quá không nghe gì hết. Mà thôi bỏ đi, chả quan tâm nữa. Đầu mình đau quá. Hửm đây là ở đâu đây? sao tối quá vậy? - Àoooo! – Tiếng nước đổ lên người xối xả - Ưm…Khụ khụ…khụ khụ - Ai vậy? Ai dám to gan chọc phá bổn thiếu gia như vậy! - Tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì cho thêm vài gáo nữa! Bảo đảm tỉnh ngay.. hahaha – Tiếng cười đầy chế nhạo của một tên lính vang lên to rõ. - Khốn khiếp! Ngươi là ai mà to gan bắt trói bổn thiếu gia ta như vậy hả? Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không?!! - Haha…Biết! Tất nhiên là ta biết chứ! Người là tiểu thiếu gia cưng của Vương Gia ở Đô Đốc. Là cháu đích tôn của dòng tộc nhà họ Lâm. Là cháu trai của Lâm Đại Tướng soái lĩnh trong triều đình. Là đệ đệ song tử với Lâm Quý Phi. Và sắp sữa trở thành phò mã của Quan Liêu Đại Thần của triều đình nhà Dương bên kia biên giới – Tên lính kể rõ một cách mạch lạc mang chút mỉa mai. - Trên… “Hai vị khách quan, hai người muốn thuê phòng sao?” Tiểu nhị vẻ mặt hớn hở chạy đến.“Ngươi không thấy mặt trời đã qua cả núi rồi sao, thuê phòng để làm gì nữa chứ?” Tuyệt Tinh dùng đôi mắt ghét bỏ nhìn hắn.“Thế cho hỏi hai vị đến là để dùng điểm tâm à?”“Bọn ta đến tìm người”“Người mà hai vị đang tìm, vóc dáng thế nào ạ?” Tiểu nhị vẫn cung kính.“Tìm ta?”Giọng nói trầm ngâm mang theo hơi lạnh trên cao lầu vọng xuống.Tuyệt Tinh nghe được thanh âm này, cả người bất giác run lên một cái.Đôi mắt tím ngước nhìn con người cao ngạo đang đứng trên cao lầu hướng xuống kia.Kỳ thực, đứng ở vị trí này, đôi mắt bạc kia thực sự có chút làm Nguyên Kì lạnh sống lưng.Sự sắc bén đã là thừa, sự u ám lạnh giá càng quá quen thuộc nhưng đối diện đôi mắt kia ở vị trí này...!Nguyên Kì thực sự cảm thấy mình vô cùng thấp kém.Hắn từng bước tiến lên bậc thang, nói: “Hoàng Thượng, chúng ta phải về thôi, trị an vẫn còn chưa giải quyết ổn thỏa, không thể lưu lại đây lâu được”“Ta cũng rất muốn quay về nhưng mà người trong kia cư nhiên không chịu, còn đá ta ra ngoài” Hắc Phong nhìn Nguyên Kì hơi ủy khuất “Ngươi có biện pháp không?”Nguyên Kì lắc đầu hồi lại.Thế rồi cả hai vầng ngươi đều hướng về nữ tử duy nhất hiện diện nơi này.Tuyệt Tinh đang cuốn theo dòng suy nghĩ cũng bị nhìn đến quay ngược lại thực tại.“Gì? Không biết! Ta cũng lực bất tòng tâm”“Xấu xa!!!!” Tiếng hét lớn vọng từ trong gian phòng ra.Ba người nhìn nhau, đều mang một sắc mặt.Thiên Nguyệt ủy khuất cuộn chăn nằm trên giường, khuôn mặt phồng mang trợn má đến cực đại, lại khiến nó càng hồng hồng trông đáng yêu.Tiếng cửa mở ra, ngay tức khắc y liền ném thật mạnh một cái gối ra.Người kia có vẻ tránh né rất dễ dàng, chậm rãi bước vào trong.Thiên Nguyệt xoay mặt toan mắng, thấy người trước cửa liền hậm hực quay đi nơi khác: “Ngươi vào đây làm gì?”“Vào đây xem ngươi mắc cái gì mà nổi điên!” Tuyệt Tinh thở dài lại gần liền nhận ra.Trên thân thể hồng hào như hoa đào kia là vô số dấu hồng ngân chi chít từ trên xuống dưới.Không những thế còn có vài chỗ bầm tím nữa.Nhiêu đó cũng chứng tỏ, đêm qua cực kỳ mãnh liệt.Tuyệt Tinh nhanh chóng hiểu ra vấn đề.“Ngươi...!đứng không nổi?”“Không có!”Tuyệt Tinh thở dài, rõ ràng đứng từ đây có thể dễ dàng nhận ra vành tai đỏ lên kia của y.Nàng tiến đến mà đở y vào trong phòng tẩy uế.“Đã bảo không cần mà! Ta tự thân đứng được”Nàng đã quá quen với tính cách bướng bỉnh này nên không đáp, chỉ thảy y vào bồn rồi chú tâm tẩy rửa thay y.“Ngươi thế nào chỉ cần nói một tiếng là được, cần gì phải đẩy Hoàng Thượng ra ngoài chứ? Ngươi có biết bên ngoài lạnh thế nào không?’ Tuyệt Tinh vừa chà vừa cằng nhằng.“Sao sao! Hôm qua làm sáng đêm chưa đủ hay sao? Sáng sớm vừa tỉnh giấc lại đòi nữa! Sinh lực của ta bị rút cạn rồi! Sắp héo khô rồi này! Còn bảo không đá ra ngoài? Không đá ra chẳng lẽ lại phải bị tên vô liêm sỉ ấy nuốt trọn à!” Thiên Nguyệt hậm hực tiện tay hất nước vào mặt nàng.Tuyệt Tinh im lặng không đáp, nghe y nói mà còn hoảng hồn huống chi phải trải qua.Làm từ đêm đến sáng, đã vậy sáng ra còn có tâm tư làm thêm chập nữa? Không đá ra ngoài thì oan quá.Thiên Nguyệt: “Lát nữa, ta ghé qua chỗ Bình Nhi một chút rồi mới hồi Cung”Tuyệt Tinh gật gù: “Bình Nhi đó, xinh đẹp không?”“Ây dà không những đẹp mà còn hiền từ nữa, vô cùng đáng yêu, ngươi đó chỉ cần hét một tiếng là nàng ta đã sợ đến thần hồn phách lạc rồi” Thiên Nguyệt ngẫm lại rồi tự cười.“Được rồi, được rồi, đi thôi” Tuyệt Tinh vì Thiên Nguyệt mà hào hứng không thôi, nhanh chóng khoác phục y lên cho y rồi dìu ra ngoài.Hai người đứng trước cửa gỗ chưa kịp động tay chân gì thì đối phương đã đẩy cửa từ ngoài vào.Thiên Nguyệt nhìn thấy người trước mắt toan chạy thì đã bị người kia ôm lấy, ghì chặt.Thiên Nguyệt: "Gia phủ mà người gả Bình Nhi hiện ở đâu?"Hoàng Thượng mỉm cười, tiện tay véo mặt y: "Mục phủ, gần đây thôi""Thế thì nhanh lên đường thôi, ta còn nhiều việc phải làm" Y nói rồi mang khuôn mặt giận dỗi xuống lầu.Ba người còn lại chỉ biết lắc đầu theo sau.Tác Giả: Sora FuyuChương này hơi ngắn phớ hôn ~~ thứ lỗi cho sự trì trệ của ta :v T đang vặn óc suy nghĩ không biết cho diễn biến tình huống truyện như thế nào đây =))) Ahihihi.Chương này thì chưa có nội dung gì cả...!bởi vì...!cao trào sẽ dâng l*n đ*nh điểm vào những chap sau ahahahaha..

Chương 53: Mục Phủ