Tác giả:

hôm nay trời mưa rất to, một cô gái đội lấy cơn đi về, chạy vội vã vào một ngôi nhà nhỏ và hẹp, nơi đây là ngôi nhà của cô và mẹ cô, cô là Huỳnh Nhược Vũ, cô là người con gái mạnh mẽ, không có bằng cấp do gia đình nghèo, cô và mẹ nương tựa vào nhau mà sống mẹ cô bệnh ngày một trở nặng, nhưng gia đình nghèo không có tiền để trị dứt điểm, ngày nào mẹ con họ cũng vui vẻ hạnh phúc với nhau " trời ơi sao không để trạnh mưa rồi về, con đi như vậy lỡ cảm rồi sao" bà Huỳnh nói " mẹ à cơn mưa này đuối với con chả là gì đâu, con khỏe lắm mẹ yên tâm" Huỳnh Nhược Vũ vui vẻ nói "còn trẻ không lo cho bản thân thật tốt, con cứ như vậy tuổi già lại khổ" Bà Huỳnh nói " bây giờ trẻ không lo làm, sao này già phải làm sao chứ Huỳnh Nhược Vũ nói " con cứ ngang bướng như vậy, cái miệng quả nhiên là giống cha con mà" bà Huỳnh nói " con không giống cha chả lẽ lại giống hàng xóm à" Huỳnh Nhược Vũ nói " thôi đi cô nương, lanh quá mau đi vào trong thay đồ rồi còn ra ăn cơm" bà Huỳnh lại nói " dạ" Nhược Vũ ngoan…

Chương 29: Sự Hy Sinh

Yêu Phải Chàng Tổng Tài KhờTác giả: Mực ỐngTruyện Hài Hướchôm nay trời mưa rất to, một cô gái đội lấy cơn đi về, chạy vội vã vào một ngôi nhà nhỏ và hẹp, nơi đây là ngôi nhà của cô và mẹ cô, cô là Huỳnh Nhược Vũ, cô là người con gái mạnh mẽ, không có bằng cấp do gia đình nghèo, cô và mẹ nương tựa vào nhau mà sống mẹ cô bệnh ngày một trở nặng, nhưng gia đình nghèo không có tiền để trị dứt điểm, ngày nào mẹ con họ cũng vui vẻ hạnh phúc với nhau " trời ơi sao không để trạnh mưa rồi về, con đi như vậy lỡ cảm rồi sao" bà Huỳnh nói " mẹ à cơn mưa này đuối với con chả là gì đâu, con khỏe lắm mẹ yên tâm" Huỳnh Nhược Vũ vui vẻ nói "còn trẻ không lo cho bản thân thật tốt, con cứ như vậy tuổi già lại khổ" Bà Huỳnh nói " bây giờ trẻ không lo làm, sao này già phải làm sao chứ Huỳnh Nhược Vũ nói " con cứ ngang bướng như vậy, cái miệng quả nhiên là giống cha con mà" bà Huỳnh nói " con không giống cha chả lẽ lại giống hàng xóm à" Huỳnh Nhược Vũ nói " thôi đi cô nương, lanh quá mau đi vào trong thay đồ rồi còn ra ăn cơm" bà Huỳnh lại nói " dạ" Nhược Vũ ngoan… trong tình thế này thật sự không thể tra tay bởi trên tay bọn chúng điều có súng, Xuân từ trong người đó bước ra" chỉ có 1 mình cô thôi sao? Hạo Thiên không đi cùng à" Xuân Nguyệt hỏi" chỉ có 1 mình tôi thôi" Nhược Vũ mạnh miệng nói" 1 mình, tôi không tin thằng nhóc đó lại bỏ mặt cô được" Xuân Nguyệt nói" bà tha cho anh ấy và mẹ tôi đi, bà muốn tôi làm gì cũng được" Nhược Vũ nói" vậy sao? nghĩa khí quá " Xuân Nguyệt nói" không, mẹ không để con ở lại đâu" Bà Huỳnh nói" anh cũng không đi, có chết thì cùng chết" Việt Bân nói" im đi, từ khi nào các người có quyền được chọn hả, cả 3 người hôm nay không ai được ra khỏi đây" Xuân Nguyệt tức giận nóimột người chạy đến báo tin cho Xuân Nguyệt, thì thầm vào tai bà, sau đó có chút hoảng hốt, rồi quay đầu chạy đi theo tên đàn em đóbà vừa đi thì bọn người đó chuẩn bị bắn cô, cô chạy đến chỗ một tên cướp lấy súng, đáng ngất tên đó, bắn cho tên khia một phát, mội thứ điều nhanh không ngờViệt Bân cũng lau đến cướp lấy súng của một tên định bắn cô, tuy anh yếu ớt nhưng vẫn cố hết sức mình để bảo vệ côrồi 1 tiếng * pằng* thêm 1 tiếng nữa * pằng*mấy tên đó bị ngã lăn ra đất hết, không còn cửa động nữaHạo Thiên và một đám người từ đâu tiến đến trên tay còn cầm súng, thấy anh cô liền sững sờ lặng ngườicả 2 nhìn nhau như không nói gì, La Thành chạy đếntất cả rời khỏi nơi này đi, ở đây có cày thuốc nổ đấynghe thấy thế mọi thứ hoảng loạn, Hạo Thiên hét lên " chạy về phía này"rồi Nhược Vũ đỡ lấy mẹ, Việt Bân cũng giúp cô" anh đi trước đi" Nhược Vũ nói" không được" Việt Bân ngoan cố nói" nếu như anh không đi thì cả đời này cũng đừng nhìn mặt em nữa, mau đi đi" Nhược Vũ nóiViệt Bân trong lúc đấy không biết làm sao" đi trước đi, nếu anh còn chằng chờ thì mọi người sẽ chết hết đấy" Nhược Vũ hét lênViệt Bân cũng vì thế mà quay đầu chạy đi, anh chạy thật nhanh, nhìn thấy anh chạy cô cũng nhanh chóng đỡ lấy mẹ chạy điđi theo hướng Hạo Thiên nói, họ cứ chạy loạn cả lên, đột nhiên cô không còn thấy Hạo Thiên nữa, xung quanh phút chốc lại chỉ còn cô và mẹ, họ không biết phải đi đường nàođang hoang mang thì tên Kendy Tống từ trong bước ra chỉa súng về phía cô và mẹ mình, cô không thể kháng cự lại được* pằng* viên đạn bay qua không khí lau thẳng về phía cô, 1 dòng máu tươi chảy racô không sao, mẹ cô đã đỡ cho cô viên đạn này, thấy mẹ mình ngã xuống cô đứng người, toàn thân bất động, rồi sau đó ngã xuống, ôm lấy mẹ không thể khóc nên lờitên Kendy Tống lại dơ súng lên lần này thì không thể thoát được nữa* pằng*1 viên đạn từ xa bay lại bắn ngay đầu tên đấu, hắn ngã lăn xuốngở phía tòa nhà gần khu đấy, trên sân thượng, Leo đã nổ chúng, thấy chết được tên đấy anh liền cười và rồi chuẩn bị nhắm thêm 1 tên, bắn chết từng thuộc hạ của Xuân Nguyệt từ xa một cách chính xác nhấtNhược Vũ ôm lấy mẹ, nước mắt rưng rưng cô hét lên gọi một tiếng " Mẹ"* bùm*vụ nổ đã xẩy ra, một ngỏn lửa lớn cháy lên, nhưng Nhược Vũ không còn cảm thấy sợ nữa, Hạo Thiên chạy đến nắm lấy tay côcô không muốn rời xa mẹ nên đã dần chừ 1 lúc, cô nhìn về phía mẹ, rồi nhìn về phía anhcô biết mẹ đã đở cho cô 1 viên đạn, bà chấp nhạn hy sinh để bảo vệ côHạo Thiên nắm lấy tay cô chạy đi, cả 2 cùng nhau chạy* pùm* lại một tiếng nổ lớn vang lênHạo Thiên và Nhược Vũ nắm lấy tay nhau trốn thoát khỏi biển lửa, họ cuối cùng cũng chạy ra được bên ngoài, nhưng vì cú sốc này cô đã không còn sức lực nữa, cô ngất đi ngây sau khi ra khỏi biển lửa.

trong tình thế này thật sự không thể tra tay bởi trên tay bọn chúng điều có súng, Xuân từ trong người đó bước ra

" chỉ có 1 mình cô thôi sao? Hạo Thiên không đi cùng à" Xuân Nguyệt hỏi

" chỉ có 1 mình tôi thôi" Nhược Vũ mạnh miệng nói

" 1 mình, tôi không tin thằng nhóc đó lại bỏ mặt cô được" Xuân Nguyệt nói

" bà tha cho anh ấy và mẹ tôi đi, bà muốn tôi làm gì cũng được" Nhược Vũ nói

" vậy sao? nghĩa khí quá " Xuân Nguyệt nói

" không, mẹ không để con ở lại đâu" Bà Huỳnh nói

" anh cũng không đi, có chết thì cùng chết" Việt Bân nói

" im đi, từ khi nào các người có quyền được chọn hả, cả 3 người hôm nay không ai được ra khỏi đây" Xuân Nguyệt tức giận nói

một người chạy đến báo tin cho Xuân Nguyệt, thì thầm vào tai bà, sau đó có chút hoảng hốt, rồi quay đầu chạy đi theo tên đàn em đó

bà vừa đi thì bọn người đó chuẩn bị bắn cô, cô chạy đến chỗ một tên cướp lấy súng, đáng ngất tên đó, bắn cho tên khia một phát, mội thứ điều nhanh không ngờ

Việt Bân cũng lau đến cướp lấy súng của một tên định bắn cô, tuy anh yếu ớt nhưng vẫn cố hết sức mình để bảo vệ cô

rồi 1 tiếng * pằng* thêm 1 tiếng nữa * pằng*

mấy tên đó bị ngã lăn ra đất hết, không còn cửa động nữa

Hạo Thiên và một đám người từ đâu tiến đến trên tay còn cầm súng, thấy anh cô liền sững sờ lặng người

cả 2 nhìn nhau như không nói gì, La Thành chạy đến

tất cả rời khỏi nơi này đi, ở đây có cày thuốc nổ đấy

nghe thấy thế mọi thứ hoảng loạn, Hạo Thiên hét lên " chạy về phía này"

rồi Nhược Vũ đỡ lấy mẹ, Việt Bân cũng giúp cô

" anh đi trước đi" Nhược Vũ nói

" không được" Việt Bân ngoan cố nói

" nếu như anh không đi thì cả đời này cũng đừng nhìn mặt em nữa, mau đi đi" Nhược Vũ nói

Việt Bân trong lúc đấy không biết làm sao

" đi trước đi, nếu anh còn chằng chờ thì mọi người sẽ chết hết đấy" Nhược Vũ hét lên

Việt Bân cũng vì thế mà quay đầu chạy đi, anh chạy thật nhanh, nhìn thấy anh chạy cô cũng nhanh chóng đỡ lấy mẹ chạy đi

đi theo hướng Hạo Thiên nói, họ cứ chạy loạn cả lên, đột nhiên cô không còn thấy Hạo Thiên nữa, xung quanh phút chốc lại chỉ còn cô và mẹ, họ không biết phải đi đường nào

đang hoang mang thì tên Kendy Tống từ trong bước ra chỉa súng về phía cô và mẹ mình, cô không thể kháng cự lại được

* pằng* viên đạn bay qua không khí lau thẳng về phía cô, 1 dòng máu tươi chảy ra

cô không sao, mẹ cô đã đỡ cho cô viên đạn này, thấy mẹ mình ngã xuống cô đứng người, toàn thân bất động, rồi sau đó ngã xuống, ôm lấy mẹ không thể khóc nên lời

tên Kendy Tống lại dơ súng lên lần này thì không thể thoát được nữa

* pằng*

1 viên đạn từ xa bay lại bắn ngay đầu tên đấu, hắn ngã lăn xuống

ở phía tòa nhà gần khu đấy, trên sân thượng, Leo đã nổ chúng, thấy chết được tên đấy anh liền cười và rồi chuẩn bị nhắm thêm 1 tên, bắn chết từng thuộc hạ của Xuân Nguyệt từ xa một cách chính xác nhất

Nhược Vũ ôm lấy mẹ, nước mắt rưng rưng cô hét lên gọi một tiếng " Mẹ"

* bùm*

vụ nổ đã xẩy ra, một ngỏn lửa lớn cháy lên, nhưng Nhược Vũ không còn cảm thấy sợ nữa, Hạo Thiên chạy đến nắm lấy tay cô

cô không muốn rời xa mẹ nên đã dần chừ 1 lúc, cô nhìn về phía mẹ, rồi nhìn về phía anh

cô biết mẹ đã đở cho cô 1 viên đạn, bà chấp nhạn hy sinh để bảo vệ cô

Hạo Thiên nắm lấy tay cô chạy đi, cả 2 cùng nhau chạy

* pùm* lại một tiếng nổ lớn vang lên

Hạo Thiên và Nhược Vũ nắm lấy tay nhau trốn thoát khỏi biển lửa, họ cuối cùng cũng chạy ra được bên ngoài, nhưng vì cú sốc này cô đã không còn sức lực nữa, cô ngất đi ngây sau khi ra khỏi biển lửa.

Yêu Phải Chàng Tổng Tài KhờTác giả: Mực ỐngTruyện Hài Hướchôm nay trời mưa rất to, một cô gái đội lấy cơn đi về, chạy vội vã vào một ngôi nhà nhỏ và hẹp, nơi đây là ngôi nhà của cô và mẹ cô, cô là Huỳnh Nhược Vũ, cô là người con gái mạnh mẽ, không có bằng cấp do gia đình nghèo, cô và mẹ nương tựa vào nhau mà sống mẹ cô bệnh ngày một trở nặng, nhưng gia đình nghèo không có tiền để trị dứt điểm, ngày nào mẹ con họ cũng vui vẻ hạnh phúc với nhau " trời ơi sao không để trạnh mưa rồi về, con đi như vậy lỡ cảm rồi sao" bà Huỳnh nói " mẹ à cơn mưa này đuối với con chả là gì đâu, con khỏe lắm mẹ yên tâm" Huỳnh Nhược Vũ vui vẻ nói "còn trẻ không lo cho bản thân thật tốt, con cứ như vậy tuổi già lại khổ" Bà Huỳnh nói " bây giờ trẻ không lo làm, sao này già phải làm sao chứ Huỳnh Nhược Vũ nói " con cứ ngang bướng như vậy, cái miệng quả nhiên là giống cha con mà" bà Huỳnh nói " con không giống cha chả lẽ lại giống hàng xóm à" Huỳnh Nhược Vũ nói " thôi đi cô nương, lanh quá mau đi vào trong thay đồ rồi còn ra ăn cơm" bà Huỳnh lại nói " dạ" Nhược Vũ ngoan… trong tình thế này thật sự không thể tra tay bởi trên tay bọn chúng điều có súng, Xuân từ trong người đó bước ra" chỉ có 1 mình cô thôi sao? Hạo Thiên không đi cùng à" Xuân Nguyệt hỏi" chỉ có 1 mình tôi thôi" Nhược Vũ mạnh miệng nói" 1 mình, tôi không tin thằng nhóc đó lại bỏ mặt cô được" Xuân Nguyệt nói" bà tha cho anh ấy và mẹ tôi đi, bà muốn tôi làm gì cũng được" Nhược Vũ nói" vậy sao? nghĩa khí quá " Xuân Nguyệt nói" không, mẹ không để con ở lại đâu" Bà Huỳnh nói" anh cũng không đi, có chết thì cùng chết" Việt Bân nói" im đi, từ khi nào các người có quyền được chọn hả, cả 3 người hôm nay không ai được ra khỏi đây" Xuân Nguyệt tức giận nóimột người chạy đến báo tin cho Xuân Nguyệt, thì thầm vào tai bà, sau đó có chút hoảng hốt, rồi quay đầu chạy đi theo tên đàn em đóbà vừa đi thì bọn người đó chuẩn bị bắn cô, cô chạy đến chỗ một tên cướp lấy súng, đáng ngất tên đó, bắn cho tên khia một phát, mội thứ điều nhanh không ngờViệt Bân cũng lau đến cướp lấy súng của một tên định bắn cô, tuy anh yếu ớt nhưng vẫn cố hết sức mình để bảo vệ côrồi 1 tiếng * pằng* thêm 1 tiếng nữa * pằng*mấy tên đó bị ngã lăn ra đất hết, không còn cửa động nữaHạo Thiên và một đám người từ đâu tiến đến trên tay còn cầm súng, thấy anh cô liền sững sờ lặng ngườicả 2 nhìn nhau như không nói gì, La Thành chạy đếntất cả rời khỏi nơi này đi, ở đây có cày thuốc nổ đấynghe thấy thế mọi thứ hoảng loạn, Hạo Thiên hét lên " chạy về phía này"rồi Nhược Vũ đỡ lấy mẹ, Việt Bân cũng giúp cô" anh đi trước đi" Nhược Vũ nói" không được" Việt Bân ngoan cố nói" nếu như anh không đi thì cả đời này cũng đừng nhìn mặt em nữa, mau đi đi" Nhược Vũ nóiViệt Bân trong lúc đấy không biết làm sao" đi trước đi, nếu anh còn chằng chờ thì mọi người sẽ chết hết đấy" Nhược Vũ hét lênViệt Bân cũng vì thế mà quay đầu chạy đi, anh chạy thật nhanh, nhìn thấy anh chạy cô cũng nhanh chóng đỡ lấy mẹ chạy điđi theo hướng Hạo Thiên nói, họ cứ chạy loạn cả lên, đột nhiên cô không còn thấy Hạo Thiên nữa, xung quanh phút chốc lại chỉ còn cô và mẹ, họ không biết phải đi đường nàođang hoang mang thì tên Kendy Tống từ trong bước ra chỉa súng về phía cô và mẹ mình, cô không thể kháng cự lại được* pằng* viên đạn bay qua không khí lau thẳng về phía cô, 1 dòng máu tươi chảy racô không sao, mẹ cô đã đỡ cho cô viên đạn này, thấy mẹ mình ngã xuống cô đứng người, toàn thân bất động, rồi sau đó ngã xuống, ôm lấy mẹ không thể khóc nên lờitên Kendy Tống lại dơ súng lên lần này thì không thể thoát được nữa* pằng*1 viên đạn từ xa bay lại bắn ngay đầu tên đấu, hắn ngã lăn xuốngở phía tòa nhà gần khu đấy, trên sân thượng, Leo đã nổ chúng, thấy chết được tên đấy anh liền cười và rồi chuẩn bị nhắm thêm 1 tên, bắn chết từng thuộc hạ của Xuân Nguyệt từ xa một cách chính xác nhấtNhược Vũ ôm lấy mẹ, nước mắt rưng rưng cô hét lên gọi một tiếng " Mẹ"* bùm*vụ nổ đã xẩy ra, một ngỏn lửa lớn cháy lên, nhưng Nhược Vũ không còn cảm thấy sợ nữa, Hạo Thiên chạy đến nắm lấy tay côcô không muốn rời xa mẹ nên đã dần chừ 1 lúc, cô nhìn về phía mẹ, rồi nhìn về phía anhcô biết mẹ đã đở cho cô 1 viên đạn, bà chấp nhạn hy sinh để bảo vệ côHạo Thiên nắm lấy tay cô chạy đi, cả 2 cùng nhau chạy* pùm* lại một tiếng nổ lớn vang lênHạo Thiên và Nhược Vũ nắm lấy tay nhau trốn thoát khỏi biển lửa, họ cuối cùng cũng chạy ra được bên ngoài, nhưng vì cú sốc này cô đã không còn sức lực nữa, cô ngất đi ngây sau khi ra khỏi biển lửa.

Chương 29: Sự Hy Sinh