Tác giả:

hôm nay trời mưa rất to, một cô gái đội lấy cơn đi về, chạy vội vã vào một ngôi nhà nhỏ và hẹp, nơi đây là ngôi nhà của cô và mẹ cô, cô là Huỳnh Nhược Vũ, cô là người con gái mạnh mẽ, không có bằng cấp do gia đình nghèo, cô và mẹ nương tựa vào nhau mà sống mẹ cô bệnh ngày một trở nặng, nhưng gia đình nghèo không có tiền để trị dứt điểm, ngày nào mẹ con họ cũng vui vẻ hạnh phúc với nhau " trời ơi sao không để trạnh mưa rồi về, con đi như vậy lỡ cảm rồi sao" bà Huỳnh nói " mẹ à cơn mưa này đuối với con chả là gì đâu, con khỏe lắm mẹ yên tâm" Huỳnh Nhược Vũ vui vẻ nói "còn trẻ không lo cho bản thân thật tốt, con cứ như vậy tuổi già lại khổ" Bà Huỳnh nói " bây giờ trẻ không lo làm, sao này già phải làm sao chứ Huỳnh Nhược Vũ nói " con cứ ngang bướng như vậy, cái miệng quả nhiên là giống cha con mà" bà Huỳnh nói " con không giống cha chả lẽ lại giống hàng xóm à" Huỳnh Nhược Vũ nói " thôi đi cô nương, lanh quá mau đi vào trong thay đồ rồi còn ra ăn cơm" bà Huỳnh lại nói " dạ" Nhược Vũ ngoan…

Chương 35: Ngày Ra Tù

Yêu Phải Chàng Tổng Tài KhờTác giả: Mực ỐngTruyện Hài Hướchôm nay trời mưa rất to, một cô gái đội lấy cơn đi về, chạy vội vã vào một ngôi nhà nhỏ và hẹp, nơi đây là ngôi nhà của cô và mẹ cô, cô là Huỳnh Nhược Vũ, cô là người con gái mạnh mẽ, không có bằng cấp do gia đình nghèo, cô và mẹ nương tựa vào nhau mà sống mẹ cô bệnh ngày một trở nặng, nhưng gia đình nghèo không có tiền để trị dứt điểm, ngày nào mẹ con họ cũng vui vẻ hạnh phúc với nhau " trời ơi sao không để trạnh mưa rồi về, con đi như vậy lỡ cảm rồi sao" bà Huỳnh nói " mẹ à cơn mưa này đuối với con chả là gì đâu, con khỏe lắm mẹ yên tâm" Huỳnh Nhược Vũ vui vẻ nói "còn trẻ không lo cho bản thân thật tốt, con cứ như vậy tuổi già lại khổ" Bà Huỳnh nói " bây giờ trẻ không lo làm, sao này già phải làm sao chứ Huỳnh Nhược Vũ nói " con cứ ngang bướng như vậy, cái miệng quả nhiên là giống cha con mà" bà Huỳnh nói " con không giống cha chả lẽ lại giống hàng xóm à" Huỳnh Nhược Vũ nói " thôi đi cô nương, lanh quá mau đi vào trong thay đồ rồi còn ra ăn cơm" bà Huỳnh lại nói " dạ" Nhược Vũ ngoan… Bầu trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng vàng chiếu qua đám mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, không khí trong lành, đây là thứ ánh sáng mà người bình thường sẽ không cảm nhận được nhưng đối với cô, bước ra khỏi nơi này, nhìn thấy bầu trời này, đây là không khí của sự tự do là không khí sự hy vọngcô hít một hơi thật xâu vào cảm nhận luồng gió trong xanh, 1 chiếc xe chạy đến gần cô rồi thắng lạiHạo Thiên cùng Leo chạy tức tốc đến đồn cảnh sát để đón Nhược Vũ, nhưng khi xe chạy đến cổng thì chiếc xe ấy lại chạy đi, 2 chiếc xe chạy qua nhau không hề hay biếtHạo Thiên hỏi viên cảnh sát, nhưng chưa kịp hỏi thì anh ấy đã trả lời" sao anh đến trễ vậy, cô ấy đã có người đón rồi" Cảnh sát nói" cái gì? người đón? là ai chứ?" Hạo Thiên hoang mang hỏi" là cái anh mà ngày nào cũng đến thăm cô ấy đấy, anh không biết sao?" Cảnh sát hỏikhông suy nghĩ nhiều Hạo Thiên quay lại xe" chuyện gì vậy?" Leo hỏi" nhanh lên, đuổi theo chiếc xe màu trắng lúc nãy" Hạo Thiên nói" à dạ" Leo cũng làm theo lời anhhọ đuổi theo chiếc xe màu trắng ấy, đuổi đến gần Hạo Thiên nói" lập tức chặn chiếc xe đó lại"Leo chạy lên phía trước sau đó chặn chiếc xe ấy lại, tên tài xế kia tức giận bước ra ngoài quát mắng" nè các người biết chạy xe không vậy hả? chạy kiểu gì thế?" tài xế nóikhông nói nhiều Leo lấy súng ra chỉa về tên tài xế ấy, thấy súng tên tài xế mặt tái mét sợ hãi" tôi!.tôi có làm gì đâu chứ" Tài xế rung rẫy nói" đứng im" Leo nóitrong lúc Leo khống chế tên tài xế, Hạo Thiên đã kiểm soát xe của hắn, anh tìm trong xe rồi trong cốp xe, vẫn không thấy Nhược Vũ đâu, anh biết bản thân đã mất dấu cô rồianh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người đi tìm côNhược Vũ đã lên xe của Việt Bân và Hoàng Mẫn rồi" bây giờ anh sẽ cho em một bất ngờ" Việt Bân nói" bất ngờ? 2 người làm gì mà mờ ám thế hả?" Nhược Vũ nói" chị cứ ngồi yên ở đây, và đợi bất ngờ đến thôi" Hoàng Mẫn nói" 2 người làm tôi tò mò quá" Nhược Vũ nóiquà bất ngờ của cô là Việt Bân đã xắp xếp cho cô tất cả mội thủ tục để có có thể rời khỏi Thượng Hải ngây bây giờbọn họ như phượt thủ, chạy xe trên tuyến đường từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, vừa đi vừa ngắm cảnh.vừa vui vẻ, Nhược Vũ đã nhờ Việt Bân bán đi căn nhà lúc trước cô ở, để có chút tiền mua một căn nhà nhỏ ở Bắc Kinhcô không muốn sống ở Thượng Hải nữa, nói đúng hơn là cô không muốn nhớ đến cái nơi đã làm cho cuộc đời cô thay đổicô dọn vào nhà mới, Hoàng Mẫn và Việt Bân là người khách đầu tiên, những ngày này cô mới thật sự cảm thấy hạnh phúc, cũng vì cô đang mang thai nên Hoàng Mẫn và Việt Bân không nở để cô ở lại, họ đã ở đây chăm sóc côViệt Bân muốn về quá cafe chuẩn bị bán tiệm để lấy tiền đến Bắc Kinh sinh sống, anh trở về Thượng Hải cũng là 2 tháng sauHạo Thiên đã lên làm chủ tịch, điều hành tập đoàn Dương Hạo ở Thượng Hải, tuy có địa vì và danh tiếng anh vẫn luôn không ngừng đi tìm cô, anh đã say người tìm kiếm khắp mọi nơikhi thấy Việt Bân về một tên đã báo lại cho anh biết, anh lập tức đến quán của Việt Bânchưa đợi Việt Bân bình tĩnh lại thì Hạo Thiên đã lao đến túm lấy áo anh ấy" Nhược Vũ đang ở đâu " Hạo Thiên hỏi" anh có tư cách hỏi về cô ấy à?" Việt Bân nói" cô ấy đang ở đâu?" Hạo Thiên tức giận hét lớn.

Bầu trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng vàng chiếu qua đám mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, không khí trong lành, đây là thứ ánh sáng mà người bình thường sẽ không cảm nhận được nhưng đối với cô, bước ra khỏi nơi này, nhìn thấy bầu trời này, đây là không khí của sự tự do là không khí sự hy vọng

cô hít một hơi thật xâu vào cảm nhận luồng gió trong xanh, 1 chiếc xe chạy đến gần cô rồi thắng lại

Hạo Thiên cùng Leo chạy tức tốc đến đồn cảnh sát để đón Nhược Vũ, nhưng khi xe chạy đến cổng thì chiếc xe ấy lại chạy đi, 2 chiếc xe chạy qua nhau không hề hay biết

Hạo Thiên hỏi viên cảnh sát, nhưng chưa kịp hỏi thì anh ấy đã trả lời

" sao anh đến trễ vậy, cô ấy đã có người đón rồi" Cảnh sát nói

" cái gì? người đón? là ai chứ?" Hạo Thiên hoang mang hỏi

" là cái anh mà ngày nào cũng đến thăm cô ấy đấy, anh không biết sao?" Cảnh sát hỏi

không suy nghĩ nhiều Hạo Thiên quay lại xe

" chuyện gì vậy?" Leo hỏi

" nhanh lên, đuổi theo chiếc xe màu trắng lúc nãy" Hạo Thiên nói

" à dạ" Leo cũng làm theo lời anh

họ đuổi theo chiếc xe màu trắng ấy, đuổi đến gần Hạo Thiên nói

" lập tức chặn chiếc xe đó lại"

Leo chạy lên phía trước sau đó chặn chiếc xe ấy lại, tên tài xế kia tức giận bước ra ngoài quát mắng

" nè các người biết chạy xe không vậy hả? chạy kiểu gì thế?" tài xế nói

không nói nhiều Leo lấy súng ra chỉa về tên tài xế ấy, thấy súng tên tài xế mặt tái mét sợ hãi

" tôi!.

tôi có làm gì đâu chứ" Tài xế rung rẫy nói

" đứng im" Leo nói

trong lúc Leo khống chế tên tài xế, Hạo Thiên đã kiểm soát xe của hắn, anh tìm trong xe rồi trong cốp xe, vẫn không thấy Nhược Vũ đâu, anh biết bản thân đã mất dấu cô rồi

anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người đi tìm cô

Nhược Vũ đã lên xe của Việt Bân và Hoàng Mẫn rồi

" bây giờ anh sẽ cho em một bất ngờ" Việt Bân nói

" bất ngờ? 2 người làm gì mà mờ ám thế hả?" Nhược Vũ nói

" chị cứ ngồi yên ở đây, và đợi bất ngờ đến thôi" Hoàng Mẫn nói

" 2 người làm tôi tò mò quá" Nhược Vũ nói

quà bất ngờ của cô là Việt Bân đã xắp xếp cho cô tất cả mội thủ tục để có có thể rời khỏi Thượng Hải ngây bây giờ

bọn họ như phượt thủ, chạy xe trên tuyến đường từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, vừa đi vừa ngắm cảnh.

vừa vui vẻ, Nhược Vũ đã nhờ Việt Bân bán đi căn nhà lúc trước cô ở, để có chút tiền mua một căn nhà nhỏ ở Bắc Kinh

cô không muốn sống ở Thượng Hải nữa, nói đúng hơn là cô không muốn nhớ đến cái nơi đã làm cho cuộc đời cô thay đổi

cô dọn vào nhà mới, Hoàng Mẫn và Việt Bân là người khách đầu tiên, những ngày này cô mới thật sự cảm thấy hạnh phúc, cũng vì cô đang mang thai nên Hoàng Mẫn và Việt Bân không nở để cô ở lại, họ đã ở đây chăm sóc cô

Việt Bân muốn về quá cafe chuẩn bị bán tiệm để lấy tiền đến Bắc Kinh sinh sống, anh trở về Thượng Hải cũng là 2 tháng sau

Hạo Thiên đã lên làm chủ tịch, điều hành tập đoàn Dương Hạo ở Thượng Hải, tuy có địa vì và danh tiếng anh vẫn luôn không ngừng đi tìm cô, anh đã say người tìm kiếm khắp mọi nơi

khi thấy Việt Bân về một tên đã báo lại cho anh biết, anh lập tức đến quán của Việt Bân

chưa đợi Việt Bân bình tĩnh lại thì Hạo Thiên đã lao đến túm lấy áo anh ấy

" Nhược Vũ đang ở đâu " Hạo Thiên hỏi

" anh có tư cách hỏi về cô ấy à?" Việt Bân nói

" cô ấy đang ở đâu?" Hạo Thiên tức giận hét lớn.

Yêu Phải Chàng Tổng Tài KhờTác giả: Mực ỐngTruyện Hài Hướchôm nay trời mưa rất to, một cô gái đội lấy cơn đi về, chạy vội vã vào một ngôi nhà nhỏ và hẹp, nơi đây là ngôi nhà của cô và mẹ cô, cô là Huỳnh Nhược Vũ, cô là người con gái mạnh mẽ, không có bằng cấp do gia đình nghèo, cô và mẹ nương tựa vào nhau mà sống mẹ cô bệnh ngày một trở nặng, nhưng gia đình nghèo không có tiền để trị dứt điểm, ngày nào mẹ con họ cũng vui vẻ hạnh phúc với nhau " trời ơi sao không để trạnh mưa rồi về, con đi như vậy lỡ cảm rồi sao" bà Huỳnh nói " mẹ à cơn mưa này đuối với con chả là gì đâu, con khỏe lắm mẹ yên tâm" Huỳnh Nhược Vũ vui vẻ nói "còn trẻ không lo cho bản thân thật tốt, con cứ như vậy tuổi già lại khổ" Bà Huỳnh nói " bây giờ trẻ không lo làm, sao này già phải làm sao chứ Huỳnh Nhược Vũ nói " con cứ ngang bướng như vậy, cái miệng quả nhiên là giống cha con mà" bà Huỳnh nói " con không giống cha chả lẽ lại giống hàng xóm à" Huỳnh Nhược Vũ nói " thôi đi cô nương, lanh quá mau đi vào trong thay đồ rồi còn ra ăn cơm" bà Huỳnh lại nói " dạ" Nhược Vũ ngoan… Bầu trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng vàng chiếu qua đám mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, không khí trong lành, đây là thứ ánh sáng mà người bình thường sẽ không cảm nhận được nhưng đối với cô, bước ra khỏi nơi này, nhìn thấy bầu trời này, đây là không khí của sự tự do là không khí sự hy vọngcô hít một hơi thật xâu vào cảm nhận luồng gió trong xanh, 1 chiếc xe chạy đến gần cô rồi thắng lạiHạo Thiên cùng Leo chạy tức tốc đến đồn cảnh sát để đón Nhược Vũ, nhưng khi xe chạy đến cổng thì chiếc xe ấy lại chạy đi, 2 chiếc xe chạy qua nhau không hề hay biếtHạo Thiên hỏi viên cảnh sát, nhưng chưa kịp hỏi thì anh ấy đã trả lời" sao anh đến trễ vậy, cô ấy đã có người đón rồi" Cảnh sát nói" cái gì? người đón? là ai chứ?" Hạo Thiên hoang mang hỏi" là cái anh mà ngày nào cũng đến thăm cô ấy đấy, anh không biết sao?" Cảnh sát hỏikhông suy nghĩ nhiều Hạo Thiên quay lại xe" chuyện gì vậy?" Leo hỏi" nhanh lên, đuổi theo chiếc xe màu trắng lúc nãy" Hạo Thiên nói" à dạ" Leo cũng làm theo lời anhhọ đuổi theo chiếc xe màu trắng ấy, đuổi đến gần Hạo Thiên nói" lập tức chặn chiếc xe đó lại"Leo chạy lên phía trước sau đó chặn chiếc xe ấy lại, tên tài xế kia tức giận bước ra ngoài quát mắng" nè các người biết chạy xe không vậy hả? chạy kiểu gì thế?" tài xế nóikhông nói nhiều Leo lấy súng ra chỉa về tên tài xế ấy, thấy súng tên tài xế mặt tái mét sợ hãi" tôi!.tôi có làm gì đâu chứ" Tài xế rung rẫy nói" đứng im" Leo nóitrong lúc Leo khống chế tên tài xế, Hạo Thiên đã kiểm soát xe của hắn, anh tìm trong xe rồi trong cốp xe, vẫn không thấy Nhược Vũ đâu, anh biết bản thân đã mất dấu cô rồianh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người đi tìm côNhược Vũ đã lên xe của Việt Bân và Hoàng Mẫn rồi" bây giờ anh sẽ cho em một bất ngờ" Việt Bân nói" bất ngờ? 2 người làm gì mà mờ ám thế hả?" Nhược Vũ nói" chị cứ ngồi yên ở đây, và đợi bất ngờ đến thôi" Hoàng Mẫn nói" 2 người làm tôi tò mò quá" Nhược Vũ nóiquà bất ngờ của cô là Việt Bân đã xắp xếp cho cô tất cả mội thủ tục để có có thể rời khỏi Thượng Hải ngây bây giờbọn họ như phượt thủ, chạy xe trên tuyến đường từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, vừa đi vừa ngắm cảnh.vừa vui vẻ, Nhược Vũ đã nhờ Việt Bân bán đi căn nhà lúc trước cô ở, để có chút tiền mua một căn nhà nhỏ ở Bắc Kinhcô không muốn sống ở Thượng Hải nữa, nói đúng hơn là cô không muốn nhớ đến cái nơi đã làm cho cuộc đời cô thay đổicô dọn vào nhà mới, Hoàng Mẫn và Việt Bân là người khách đầu tiên, những ngày này cô mới thật sự cảm thấy hạnh phúc, cũng vì cô đang mang thai nên Hoàng Mẫn và Việt Bân không nở để cô ở lại, họ đã ở đây chăm sóc côViệt Bân muốn về quá cafe chuẩn bị bán tiệm để lấy tiền đến Bắc Kinh sinh sống, anh trở về Thượng Hải cũng là 2 tháng sauHạo Thiên đã lên làm chủ tịch, điều hành tập đoàn Dương Hạo ở Thượng Hải, tuy có địa vì và danh tiếng anh vẫn luôn không ngừng đi tìm cô, anh đã say người tìm kiếm khắp mọi nơikhi thấy Việt Bân về một tên đã báo lại cho anh biết, anh lập tức đến quán của Việt Bânchưa đợi Việt Bân bình tĩnh lại thì Hạo Thiên đã lao đến túm lấy áo anh ấy" Nhược Vũ đang ở đâu " Hạo Thiên hỏi" anh có tư cách hỏi về cô ấy à?" Việt Bân nói" cô ấy đang ở đâu?" Hạo Thiên tức giận hét lớn.

Chương 35: Ngày Ra Tù