ững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy…
Chương 20: Chương 20
Interpol Phần 1 – Biệt Thự ĐenTác giả: Muội Muộiững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy… Ranh con…- Tên vừa bị Duy Hiếu đánh ngã gầm lên.- Mày định chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân với tao à? Để hôm nay tao ày biết thế nào là anh hùng nhé!Nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu ra, hắn xông vào Hiếu. Nhanh như chớp, Hiếu tránh đòn, đẩy hắn vào đám người đằng sau rồi nắm lấy tay Quân Anh lôi tuột đi. Bọn kia hò nhau đuổi theo.Hai người chạy mãi, qua mấy dãy phố mà bọn kia vẫn không chịu dừng lại. Rồi hai người chạy thẳng vào chợ đêm, giữa dòng người đông như trảy hội đang đi qua đi lại. Bất ngờ Quân Anh va vào một ai đó, nên tay của cô và Duy Hiếu rời nhau. Duy Hiếu quay lại thì bị dòng người chen lấn, không tài nào nhìn thấy Quân Anh nữa. Đến khi đến được chỗ cô ngã thì Quân Anh có lẽ đã đứng dậy và chạy mất rồi. Bóng của bọn đuổi theo cũng mất hút.Thì ra ngay lúc đứng dậy, Quân Anh đã dụ bọn này sang một ngả khác để dễ bề cho chúng một bài học. Cô chạy vào một ngõ vắng, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại xem bọn kia có đuổi theo không. Ngay lập tức cô va vào một người ở đằng trước, một tay người đó bịt lấy miệng cô và khẽ «suỵt». Quân Anh không nhìn thấy gì, nhưng cô nhận ngay ra mùi hoa oải hương quen thuộc, tim cô b*n r* ngoài lồng ngực.Cô đứng im, chỉ nghe tiếng bọn kia chạy đến nơi, ồn ào rồi im bặt, một không gian im lặng đầy ghê rợn mà bất kì kẻ thù nào từng đối đầu với nhân vật này đều không thể quên. Người đó lắc nhẹ cổ tay, tiếng lên đạn vang đến tai cô.- Súng thật đấy tụi mày…- Một đứa hét lên rồi cả bọn hò nhau co giò bỏ chạy.Khi bọn chúng đã trả lại không gian yên ắng cho ngõ nhỏ rồi, người đó mới buông tay ra. Lập tức Quân Anh quay lại, đấm vào ngực anh, giận dỗi :- Đáng ghét. Anh làm em hết hồn.- Hay nhỉ?- Anh bật cười- Anh mà cũng dọa được em cơ à?- Em rất nhớ anh.- Cô đột ngột vòng tay ôm lấy cổ anh, vít nhẹ anh xuống và đặt lên môi anh một nụ hôn.KyO đáp lại nó đầy nồng nhiệt.KyO theo cô về Biệt thự Đen thì đã quá nửa đêm. Hai người còn lang thang ngoài phố rất lâu mới chịu về nhà. Quản gia Lý nhìn thấy KyO vừa mừng vừa ngạc nhiên:- Cậu sang mà không báo trước cho tôi với tiểu thư.- Tôi đi công việc mà. Nhớ Bella nên tôi ghé Hà Nội thăm cô ấy. Bác vẫn khỏe chứ bác Lý.- Cám ơn cậu, tôi khỏe.- Anh đi công việc à?- Quân Anh vừa lấy nước cho anh vừa hỏi- Nhưng Đông Nam Á là địa bàn của em mà.- Em cứ giải quyết cho xong việc ở đây đi. Anh đã nhận vụ này thay em rồi.- Vụ gì thế?- Cô tò mò.
Ranh con…- Tên vừa bị Duy Hiếu đánh ngã gầm lên.- Mày định chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân với tao à? Để hôm nay tao ày biết thế nào là anh hùng nhé!
Nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu ra, hắn xông vào Hiếu. Nhanh như chớp, Hiếu tránh đòn, đẩy hắn vào đám người đằng sau rồi nắm lấy tay Quân Anh lôi tuột đi. Bọn kia hò nhau đuổi theo.
Hai người chạy mãi, qua mấy dãy phố mà bọn kia vẫn không chịu dừng lại. Rồi hai người chạy thẳng vào chợ đêm, giữa dòng người đông như trảy hội đang đi qua đi lại. Bất ngờ Quân Anh va vào một ai đó, nên tay của cô và Duy Hiếu rời nhau. Duy Hiếu quay lại thì bị dòng người chen lấn, không tài nào nhìn thấy Quân Anh nữa. Đến khi đến được chỗ cô ngã thì Quân Anh có lẽ đã đứng dậy và chạy mất rồi. Bóng của bọn đuổi theo cũng mất hút.
Thì ra ngay lúc đứng dậy, Quân Anh đã dụ bọn này sang một ngả khác để dễ bề cho chúng một bài học. Cô chạy vào một ngõ vắng, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại xem bọn kia có đuổi theo không. Ngay lập tức cô va vào một người ở đằng trước, một tay người đó bịt lấy miệng cô và khẽ «suỵt». Quân Anh không nhìn thấy gì, nhưng cô nhận ngay ra mùi hoa oải hương quen thuộc, tim cô b*n r* ngoài lồng ngực.
Cô đứng im, chỉ nghe tiếng bọn kia chạy đến nơi, ồn ào rồi im bặt, một không gian im lặng đầy ghê rợn mà bất kì kẻ thù nào từng đối đầu với nhân vật này đều không thể quên. Người đó lắc nhẹ cổ tay, tiếng lên đạn vang đến tai cô.
- Súng thật đấy tụi mày…- Một đứa hét lên rồi cả bọn hò nhau co giò bỏ chạy.
Khi bọn chúng đã trả lại không gian yên ắng cho ngõ nhỏ rồi, người đó mới buông tay ra. Lập tức Quân Anh quay lại, đấm vào ngực anh, giận dỗi :
- Đáng ghét. Anh làm em hết hồn.
- Hay nhỉ?- Anh bật cười- Anh mà cũng dọa được em cơ à?
- Em rất nhớ anh.- Cô đột ngột vòng tay ôm lấy cổ anh, vít nhẹ anh xuống và đặt lên môi anh một nụ hôn.
KyO đáp lại nó đầy nồng nhiệt.
KyO theo cô về Biệt thự Đen thì đã quá nửa đêm. Hai người còn lang thang ngoài phố rất lâu mới chịu về nhà. Quản gia Lý nhìn thấy KyO vừa mừng vừa ngạc nhiên:
- Cậu sang mà không báo trước cho tôi với tiểu thư.
- Tôi đi công việc mà. Nhớ Bella nên tôi ghé Hà Nội thăm cô ấy. Bác vẫn khỏe chứ bác Lý.
- Cám ơn cậu, tôi khỏe.
- Anh đi công việc à?- Quân Anh vừa lấy nước cho anh vừa hỏi- Nhưng Đông Nam Á là địa bàn của em mà.
- Em cứ giải quyết cho xong việc ở đây đi. Anh đã nhận vụ này thay em rồi.
- Vụ gì thế?- Cô tò mò.
Interpol Phần 1 – Biệt Thự ĐenTác giả: Muội Muộiững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy… Ranh con…- Tên vừa bị Duy Hiếu đánh ngã gầm lên.- Mày định chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân với tao à? Để hôm nay tao ày biết thế nào là anh hùng nhé!Nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu ra, hắn xông vào Hiếu. Nhanh như chớp, Hiếu tránh đòn, đẩy hắn vào đám người đằng sau rồi nắm lấy tay Quân Anh lôi tuột đi. Bọn kia hò nhau đuổi theo.Hai người chạy mãi, qua mấy dãy phố mà bọn kia vẫn không chịu dừng lại. Rồi hai người chạy thẳng vào chợ đêm, giữa dòng người đông như trảy hội đang đi qua đi lại. Bất ngờ Quân Anh va vào một ai đó, nên tay của cô và Duy Hiếu rời nhau. Duy Hiếu quay lại thì bị dòng người chen lấn, không tài nào nhìn thấy Quân Anh nữa. Đến khi đến được chỗ cô ngã thì Quân Anh có lẽ đã đứng dậy và chạy mất rồi. Bóng của bọn đuổi theo cũng mất hút.Thì ra ngay lúc đứng dậy, Quân Anh đã dụ bọn này sang một ngả khác để dễ bề cho chúng một bài học. Cô chạy vào một ngõ vắng, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại xem bọn kia có đuổi theo không. Ngay lập tức cô va vào một người ở đằng trước, một tay người đó bịt lấy miệng cô và khẽ «suỵt». Quân Anh không nhìn thấy gì, nhưng cô nhận ngay ra mùi hoa oải hương quen thuộc, tim cô b*n r* ngoài lồng ngực.Cô đứng im, chỉ nghe tiếng bọn kia chạy đến nơi, ồn ào rồi im bặt, một không gian im lặng đầy ghê rợn mà bất kì kẻ thù nào từng đối đầu với nhân vật này đều không thể quên. Người đó lắc nhẹ cổ tay, tiếng lên đạn vang đến tai cô.- Súng thật đấy tụi mày…- Một đứa hét lên rồi cả bọn hò nhau co giò bỏ chạy.Khi bọn chúng đã trả lại không gian yên ắng cho ngõ nhỏ rồi, người đó mới buông tay ra. Lập tức Quân Anh quay lại, đấm vào ngực anh, giận dỗi :- Đáng ghét. Anh làm em hết hồn.- Hay nhỉ?- Anh bật cười- Anh mà cũng dọa được em cơ à?- Em rất nhớ anh.- Cô đột ngột vòng tay ôm lấy cổ anh, vít nhẹ anh xuống và đặt lên môi anh một nụ hôn.KyO đáp lại nó đầy nồng nhiệt.KyO theo cô về Biệt thự Đen thì đã quá nửa đêm. Hai người còn lang thang ngoài phố rất lâu mới chịu về nhà. Quản gia Lý nhìn thấy KyO vừa mừng vừa ngạc nhiên:- Cậu sang mà không báo trước cho tôi với tiểu thư.- Tôi đi công việc mà. Nhớ Bella nên tôi ghé Hà Nội thăm cô ấy. Bác vẫn khỏe chứ bác Lý.- Cám ơn cậu, tôi khỏe.- Anh đi công việc à?- Quân Anh vừa lấy nước cho anh vừa hỏi- Nhưng Đông Nam Á là địa bàn của em mà.- Em cứ giải quyết cho xong việc ở đây đi. Anh đã nhận vụ này thay em rồi.- Vụ gì thế?- Cô tò mò.