Tác giả:

ững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy…

Chương 53: Chương 53

Interpol Phần 1 – Biệt Thự ĐenTác giả: Muội Muộiững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy… Dạ… Mà sao KyO lại ở đây thế bác?- Bella tò mò.- Cha con đưa nó đến đây mà. Cái lão già ấy cứ nay đây mai đó mà có bao giờ hêt lo lắng ấy đứa đâu. Ông ấy giấu 2 bác làm một hệ thống SIS thu nhỏ khác, nó bé bằng bàn tay ấy, đi đâu cũng cầm theo nó để theo dõi tình hình của mấy đứa. 8 ngày trước, tự nhiên ông ta mang thằng bé nửa sống nửa chết như con cá ươn đến đây. Nó nằm ở khoa chăm sóc đặc biệt cả tuần nay rồi. Vụ nổ làm nó gần như tan tành còn gì, chả hiểu sao mà nó sống được trên biển lâu đến thế trước khi người ta tìm được nó.- Thế sao mọi người không báo cho con ạ?- Cô làm mặt hờn dỗi.- Làm bọn con không ăn không ngủ cả tuần nay.- Cái đó phải hỏi ông bố gàn dở vĩ đại của con ấy. Ông ấy nói không cứu được nó thì không bao giờ ông ấy chịu lộ mặt. Đến hôm nay nó có vẻ khá hơn rồi, bọn ta mới quyết định làm phẫu thuật định vị lại con chip lên người nó. Vụ nổ làm chất bảo vệ nó bị vỡ và tràn ra…- Cậu ấy bình an là tốt rồi…- Magarret thở phào.- Để em đi gọi điện cho ông bà và mẹ đã.- Shin chạy vội ra ngoài.- Tôi nghe nói chị nấu bếp rất khá phải không Magarret?- Bà Beaker gợi ý.Magarret theo bà Beaker vào bếp, còn mình Bella, cô đi lang thang ra ngoài. Chẳng mấy chốc cô ra đến biển. Chưa bao giờ cô thấy biển đẹp và xanh đến thế. Lòng cô nhẹ bẫng, lan theo từng con sóng ra tít ngoài khơi xa.- Chú Lý…- Cô khẽ mỉm cười khi nhận ra giọng người đàn ông đã theo mình bao năm nay.- Tiểu thư? Cô khỏe chứ? Tôi nghe có tin không tốt về cậu KyO?- Giọng ông lo lắng.- Mọi người đều ổn chú ạ! Anh Trọng chuyển đến ở đó rồi ạ?- Vâng, thiếu gia đã chuyển về đây với tôi rồi.- Vậy phiền chú dọn thêm cho con mấy phòng ngủ nữa nhé! Sắp tới nhà mình sẽ có nhiều khách đấy ạ.- Ai thế cô chủ?- Anh KyO, Shin và có cả cha con nữa.- Ông tiến sĩ…- Quản gia Lý thốt lên đầy xúc động- Cô tìm thấy ông ấy rồi sao? Ông ấy khỏe chứ cô?- Cha con khỏe… con sẽ đưa ông ấy trở lại thăm Việt Nam…- Vậy thì tốt quá… Tốt quá… Tôi sẽ đi báo cho ba vị thiếu gia tin vui này… Cả ông cô nữa…- Vâng, phiền chú vậy.Cúp máy. Bella bật cười với những dự định vừa vẽ lên trong đầu. Còn có nơi nào để nghỉ ngơi cho KyO tốt hơn chính ngôi biệt thự Đen đâu. Cô yêu nơi đó, và KyO cũng yêu vẻ thanh bình của nó.Lại một tiếng điện thoại cắt ngang, cô vừa đưa điện thoại lên, tiếng của Commet gào lên bên kia đầu dây có vẻ bực bội và đầy nghi hoặc:- Khỉ thật… Quá thể lắm rồi Fenton… Tôi không thể chịu đựng được cái máy chết tiệt này nữa. 20 giây trước cái tín hiệu của KyO lại sáng trở lại rồi, vẫn ở cái nơi quái quỷ đấy… Này, cô có nghe tôi nói không đó?… Nó đang ở rất gần cô đấy… Fenton, cái gì chặn mất họng cô rồi thế? Mau đi tìm hiểu ngay đi, tọa độ của nó xác định ở bệnh viện thành phố trung tâm đảo Guam. Cô có nghe không, ở bệnh viện đấy, lần này tôi linh cảm đó chính là cậu ta thật rồi… Ôi chúa ơi…Bella mỉm cười nhìn thẳng ra biển. Những tia nắng yếu ớt cuối cùng của buổi chiều tà vừa tắt lịm, và trong cái khung cảnh mênh mông trời và biển ấy, cô nhắm mắt, hít một hơi thật dài, cảm giác như sự sống lại căng tràn trong lồng ngực.HOÀN

Dạ… Mà sao KyO lại ở đây thế bác?- Bella tò mò.

- Cha con đưa nó đến đây mà. Cái lão già ấy cứ nay đây mai đó mà có bao giờ hêt lo lắng ấy đứa đâu. Ông ấy giấu 2 bác làm một hệ thống SIS thu nhỏ khác, nó bé bằng bàn tay ấy, đi đâu cũng cầm theo nó để theo dõi tình hình của mấy đứa. 8 ngày trước, tự nhiên ông ta mang thằng bé nửa sống nửa chết như con cá ươn đến đây. Nó nằm ở khoa chăm sóc đặc biệt cả tuần nay rồi. Vụ nổ làm nó gần như tan tành còn gì, chả hiểu sao mà nó sống được trên biển lâu đến thế trước khi người ta tìm được nó.

- Thế sao mọi người không báo cho con ạ?- Cô làm mặt hờn dỗi.- Làm bọn con không ăn không ngủ cả tuần nay.

- Cái đó phải hỏi ông bố gàn dở vĩ đại của con ấy. Ông ấy nói không cứu được nó thì không bao giờ ông ấy chịu lộ mặt. Đến hôm nay nó có vẻ khá hơn rồi, bọn ta mới quyết định làm phẫu thuật định vị lại con chip lên người nó. Vụ nổ làm chất bảo vệ nó bị vỡ và tràn ra…

- Cậu ấy bình an là tốt rồi…- Magarret thở phào.

- Để em đi gọi điện cho ông bà và mẹ đã.- Shin chạy vội ra ngoài.

- Tôi nghe nói chị nấu bếp rất khá phải không Magarret?- Bà Beaker gợi ý.

Magarret theo bà Beaker vào bếp, còn mình Bella, cô đi lang thang ra ngoài. Chẳng mấy chốc cô ra đến biển. Chưa bao giờ cô thấy biển đẹp và xanh đến thế. Lòng cô nhẹ bẫng, lan theo từng con sóng ra tít ngoài khơi xa.

- Chú Lý…- Cô khẽ mỉm cười khi nhận ra giọng người đàn ông đã theo mình bao năm nay.

- Tiểu thư? Cô khỏe chứ? Tôi nghe có tin không tốt về cậu KyO?- Giọng ông lo lắng.

- Mọi người đều ổn chú ạ! Anh Trọng chuyển đến ở đó rồi ạ?

- Vâng, thiếu gia đã chuyển về đây với tôi rồi.

- Vậy phiền chú dọn thêm cho con mấy phòng ngủ nữa nhé! Sắp tới nhà mình sẽ có nhiều khách đấy ạ.

- Ai thế cô chủ?

- Anh KyO, Shin và có cả cha con nữa.

- Ông tiến sĩ…- Quản gia Lý thốt lên đầy xúc động- Cô tìm thấy ông ấy rồi sao? Ông ấy khỏe chứ cô?

- Cha con khỏe… con sẽ đưa ông ấy trở lại thăm Việt Nam…

- Vậy thì tốt quá… Tốt quá… Tôi sẽ đi báo cho ba vị thiếu gia tin vui này… Cả ông cô nữa…

- Vâng, phiền chú vậy.

Cúp máy. Bella bật cười với những dự định vừa vẽ lên trong đầu. Còn có nơi nào để nghỉ ngơi cho KyO tốt hơn chính ngôi biệt thự Đen đâu. Cô yêu nơi đó, và KyO cũng yêu vẻ thanh bình của nó.

Lại một tiếng điện thoại cắt ngang, cô vừa đưa điện thoại lên, tiếng của Commet gào lên bên kia đầu dây có vẻ bực bội và đầy nghi hoặc:

- Khỉ thật… Quá thể lắm rồi Fenton… Tôi không thể chịu đựng được cái máy chết tiệt này nữa. 20 giây trước cái tín hiệu của KyO lại sáng trở lại rồi, vẫn ở cái nơi quái quỷ đấy… Này, cô có nghe tôi nói không đó?… Nó đang ở rất gần cô đấy… Fenton, cái gì chặn mất họng cô rồi thế? Mau đi tìm hiểu ngay đi, tọa độ của nó xác định ở bệnh viện thành phố trung tâm đảo Guam. Cô có nghe không, ở bệnh viện đấy, lần này tôi linh cảm đó chính là cậu ta thật rồi… Ôi chúa ơi…

Bella mỉm cười nhìn thẳng ra biển. Những tia nắng yếu ớt cuối cùng của buổi chiều tà vừa tắt lịm, và trong cái khung cảnh mênh mông trời và biển ấy, cô nhắm mắt, hít một hơi thật dài, cảm giác như sự sống lại căng tràn trong lồng ngực.

HOÀN

Interpol Phần 1 – Biệt Thự ĐenTác giả: Muội Muộiững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy… Dạ… Mà sao KyO lại ở đây thế bác?- Bella tò mò.- Cha con đưa nó đến đây mà. Cái lão già ấy cứ nay đây mai đó mà có bao giờ hêt lo lắng ấy đứa đâu. Ông ấy giấu 2 bác làm một hệ thống SIS thu nhỏ khác, nó bé bằng bàn tay ấy, đi đâu cũng cầm theo nó để theo dõi tình hình của mấy đứa. 8 ngày trước, tự nhiên ông ta mang thằng bé nửa sống nửa chết như con cá ươn đến đây. Nó nằm ở khoa chăm sóc đặc biệt cả tuần nay rồi. Vụ nổ làm nó gần như tan tành còn gì, chả hiểu sao mà nó sống được trên biển lâu đến thế trước khi người ta tìm được nó.- Thế sao mọi người không báo cho con ạ?- Cô làm mặt hờn dỗi.- Làm bọn con không ăn không ngủ cả tuần nay.- Cái đó phải hỏi ông bố gàn dở vĩ đại của con ấy. Ông ấy nói không cứu được nó thì không bao giờ ông ấy chịu lộ mặt. Đến hôm nay nó có vẻ khá hơn rồi, bọn ta mới quyết định làm phẫu thuật định vị lại con chip lên người nó. Vụ nổ làm chất bảo vệ nó bị vỡ và tràn ra…- Cậu ấy bình an là tốt rồi…- Magarret thở phào.- Để em đi gọi điện cho ông bà và mẹ đã.- Shin chạy vội ra ngoài.- Tôi nghe nói chị nấu bếp rất khá phải không Magarret?- Bà Beaker gợi ý.Magarret theo bà Beaker vào bếp, còn mình Bella, cô đi lang thang ra ngoài. Chẳng mấy chốc cô ra đến biển. Chưa bao giờ cô thấy biển đẹp và xanh đến thế. Lòng cô nhẹ bẫng, lan theo từng con sóng ra tít ngoài khơi xa.- Chú Lý…- Cô khẽ mỉm cười khi nhận ra giọng người đàn ông đã theo mình bao năm nay.- Tiểu thư? Cô khỏe chứ? Tôi nghe có tin không tốt về cậu KyO?- Giọng ông lo lắng.- Mọi người đều ổn chú ạ! Anh Trọng chuyển đến ở đó rồi ạ?- Vâng, thiếu gia đã chuyển về đây với tôi rồi.- Vậy phiền chú dọn thêm cho con mấy phòng ngủ nữa nhé! Sắp tới nhà mình sẽ có nhiều khách đấy ạ.- Ai thế cô chủ?- Anh KyO, Shin và có cả cha con nữa.- Ông tiến sĩ…- Quản gia Lý thốt lên đầy xúc động- Cô tìm thấy ông ấy rồi sao? Ông ấy khỏe chứ cô?- Cha con khỏe… con sẽ đưa ông ấy trở lại thăm Việt Nam…- Vậy thì tốt quá… Tốt quá… Tôi sẽ đi báo cho ba vị thiếu gia tin vui này… Cả ông cô nữa…- Vâng, phiền chú vậy.Cúp máy. Bella bật cười với những dự định vừa vẽ lên trong đầu. Còn có nơi nào để nghỉ ngơi cho KyO tốt hơn chính ngôi biệt thự Đen đâu. Cô yêu nơi đó, và KyO cũng yêu vẻ thanh bình của nó.Lại một tiếng điện thoại cắt ngang, cô vừa đưa điện thoại lên, tiếng của Commet gào lên bên kia đầu dây có vẻ bực bội và đầy nghi hoặc:- Khỉ thật… Quá thể lắm rồi Fenton… Tôi không thể chịu đựng được cái máy chết tiệt này nữa. 20 giây trước cái tín hiệu của KyO lại sáng trở lại rồi, vẫn ở cái nơi quái quỷ đấy… Này, cô có nghe tôi nói không đó?… Nó đang ở rất gần cô đấy… Fenton, cái gì chặn mất họng cô rồi thế? Mau đi tìm hiểu ngay đi, tọa độ của nó xác định ở bệnh viện thành phố trung tâm đảo Guam. Cô có nghe không, ở bệnh viện đấy, lần này tôi linh cảm đó chính là cậu ta thật rồi… Ôi chúa ơi…Bella mỉm cười nhìn thẳng ra biển. Những tia nắng yếu ớt cuối cùng của buổi chiều tà vừa tắt lịm, và trong cái khung cảnh mênh mông trời và biển ấy, cô nhắm mắt, hít một hơi thật dài, cảm giác như sự sống lại căng tràn trong lồng ngực.HOÀN

Chương 53: Chương 53