Tác giả:

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, Cánh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phụng tiêu thanh động, Ngọc hồ quang chuyển, Nhất dạ ngư long vũ. Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ. Tân khí tật – Thanh ngọc án (*) Hoàng Phủ Duật mới mười sáu tuổi , đã có một bộ dáng bừng bừng khí thế. Hắn từ thư phòng đi ra, duỗi duỗi người, đọc sách cả một buổi sáng, cũng khó trách có chút mệt. “Thái tử xuất hiện rồi!” cung nữ vừa mới vào cung được vài ngày, vừa nhìn thấy được vị thái tử trong lòng ngưỡng mộ, lập tức hưng phấn lôi kéo cung nữ bên cạnh. “Thái tử hôm nay vẫn anh tuấn như mọi ngày!” Cung nữ bên cạnh cũng đồng dạng vui vẻ nói. “Hư, nhỏ giọng chút, kẻo bị thái tử nghe thấy, sẽ bị người mắng.” Cung nữ đã tiến cung năm sáu năm, nhỏ giọng dặn dò. Một đám cung nữ vội im thinh thích, thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Hoàng Phủ Duật bất cẩu ngôn tiếu (1) liếc nhìn…

Chương 20

Thanh Ngọc ÁnTác giả: Tiểu BộTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcĐông phong dạ phóng hoa thiên thụ, Cánh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phụng tiêu thanh động, Ngọc hồ quang chuyển, Nhất dạ ngư long vũ. Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ. Tân khí tật – Thanh ngọc án (*) Hoàng Phủ Duật mới mười sáu tuổi , đã có một bộ dáng bừng bừng khí thế. Hắn từ thư phòng đi ra, duỗi duỗi người, đọc sách cả một buổi sáng, cũng khó trách có chút mệt. “Thái tử xuất hiện rồi!” cung nữ vừa mới vào cung được vài ngày, vừa nhìn thấy được vị thái tử trong lòng ngưỡng mộ, lập tức hưng phấn lôi kéo cung nữ bên cạnh. “Thái tử hôm nay vẫn anh tuấn như mọi ngày!” Cung nữ bên cạnh cũng đồng dạng vui vẻ nói. “Hư, nhỏ giọng chút, kẻo bị thái tử nghe thấy, sẽ bị người mắng.” Cung nữ đã tiến cung năm sáu năm, nhỏ giọng dặn dò. Một đám cung nữ vội im thinh thích, thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Hoàng Phủ Duật bất cẩu ngôn tiếu (1) liếc nhìn… “Không cần để ý ta, không cần lo cho ta, để cho ta một mình yên tĩnh”.“Hảo, đây chính là ngươi nói, trẫm sau này không bao giờ … Đến nơi này nữa!” Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.Hắn đứng ở ngoài cửa xiết chặt nắm tay.Tiểu tử kia. . . . . Thế nhưng dám kêu hắn cút! Bất quá hai năm không gặp, tính tình y  lại trở nên như thế? Tên hỗn đản!Mệt hắn sáng nay lòng còn tràn đầy chờ mong cùng Bạt Thác Vô Nhược gặp mặt, không nghĩ tới lại nháo thành cục diện bế tắc.Hoàng Phủ Duật tức giận tính toán rời đi nơi này, bỗng nhiên một đạo tiếng khóc nức nở từ trong phòng truyền ra.Hắn ngẩn ra.Bạt Thác Vô Nhược. . . . . . đang khóc?Một tiếng lại một tiếng, âm thanh dằn thấp giống như từng đạo nắm tay đánh vào ngực hắn, làm đau hắn.Hắn chưa từng thấy qua Bạt Thác Vô Nhược khóc, hắn vẫn nghĩ đến Bạt Thác Vô Nhược biểu tình duy nhất chính là cười, ngây ngô cười, mỉm cười, ấm áp cười. . . . . . Hắn xem qua rất nhiều, nhưng không nghĩ tới.Nguyên lai y cũng biết khóc, lại khóc thương tâm như thế.Ngay cả Hoàng Phủ Duật ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của y tâm cũng theo đó mà rớt xuống, khó chịu.Đứng lặng ở ngoài cửa hồi lâu, Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đến gần y.“Ngươi rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”Nghĩ đến hắn sớm đi xa, Bạt Thác Vô Nhược vừa nghe thấy thanh âm hắn, sợ tới mức ngừng nước mắt.Chuyển thân thể y qua, Hoàng Phủ Duật dùng tay áo, chà lau nước mắt y “Một đại nam nhân, có cái gì mà khóc ?”“Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”“Trẫm không cần ngươi giải thích, trẫm muốn ngươi thẳng thắn, đến tột cùng là người nào chọc giận ngươi khóc?”“Ta ──” y đỏ hai tròng mắt ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Duật, nước mắt lại chảy ra.Hoàng Phủ Duật không am hiểu an ủi nhất thời luống cuống tay chân, lại lau lại sát.“Không, không cần lau. . . . . . Đem quần áo ngươi  đều dơ . . . . . ““Không quan hệ.”Con ngươi đang nhìn chăm chú Hoàng Phủ Duật hạ xuống không dám nhìn hắn nữa, “Hoàng Phủ Duật. . . . . . Ngươi cho rằng nam nhân thích nam nhân ghê tởm sao?”“Ngươi hỏi vấn đề này để làm chi?” Hắn không rõ đề tài sao đột nhiên chuyển tới cái này.“Ngươi đáp ta trước.”“Có lẽ có một chút, nam nhân cùng nam nhân, rốt cuộc vẫn là trái với thiên lý. Nam vi dương, nữ vi âm, âm dương cộng, mới có thể hưng thịnh quốc gia.”Y miễn cưỡng lộ ra tươi cười có chút khó coi .”Là, là như thế này a. . . . . . Nếu nam nhân kia có thể sinh đứa nhỏ thì sao? Như vậy có phải hay không sẽ không trái đạo lý?”“Nam nhân sao có thể sinh ra đứa nhỏ? Ngươi bị bệnh?” Hoàng Phủ Duật áp vào cái trán y, cho rằng y nói nhảm.“Kia nếu thật sự thì sao?”“Kia lại như thế nào?”“Có phải hay không sẽ không ghê tởm ? Có phải hay không liền thật có thể cùng một chỗ ?”Y không ngừng truy vấn làm cho Hoàng Phủ Duật cảm thấy được phiền, nghĩ muốn mau chóng chấm dứt đề tài này, bởi vậy hắn thuận miệng ứng “”Là, là, nếu thực sự nam nhân có thể sinh ra đứa nhỏ, trẫm thật đúng là muốn nhìn một cái.”Bạt Thác Vô Nhược vui vẻ lộ ra tươi cười sáng lạn, bi thương trên mặt mới vừa rồi toàn bộ trở thành hư không.“Tâm tình tốt lắm? Còn không cùng trẫm nói, vì sao khóc?”Y cười lắc đầu, “Không có việc gì, chính là nhớ nhà thôi.”“Thật sự?”“Thật sự.”Y một phen kéo Hoàng Phủ Duật xuống, khuôn mặt dựa sát vào hắn, “Hoàng Phủ Duật, chúng ta lên giường đi!”Hoàng Phủ Duật rõ ràng sửng sốt, “A?”Hắn không có nghe sai, không có nghe lầm Bạt Thác Vô Nhược ý tứ đi?“Chúng ta đến làm đi!”“Ngươi nói cái. . . ” lời chưa nói hết môi đã bị Bạt Thác Vô Nhược che lại, y ôm trụ hai má hắn, hai phiến môi mềm mại ngăn chận Hoàng Phủ Duật.Đầu hắn trống rỗng.Hắn bị hôn? ! Nhưng lại là nam nhân không hơn không kém?Bạt Thác Vô Nhược không biết nên hôn một người như thế nào, môi áp môi Hoàng Phủ Duật, chuyển động vài cái liền ngừng lại, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở, nhìn Hoàng Phủ Duật, đỏ mặt.Rời đi môi hắn, đột nhiên quay người đưa hắn ngồi lên ghế, y tách chân  ra khóa ngồi ở trên đùi Hoàng Phủ Duật.“Bạt Thác Vô Nhược, ngươi điên rồi sao?”Hắn muốn đẩy y ra, Bạt Thác Vô Nhược lại khom người cố sống cố chết ôm lấy hắn.Song chưởng buộc chặt ôm lấy cổ hắn, hai má dán chặt trên ngực hắn, “Hoàng Phủ Duật, nam nhân lại không được sao ? Chúng ta cũng làm qua không phải sao? Vì cái gì hiện tại không được?”“Khi đó tình huống là do bất đắc dĩ.”Hoàng Phủ Duật biết ý của y là hai năm trước tại Huyền Vũ quốc đêm đó, hắn uống xong rượu mừng bị hạ xuân dược, cho nên cùng Bạt Thác Vô Nhược có da thịt chi thân.Khi đó chính mình ý thức là vô tri, phát sinh sự tình hắn không mong muốn.Bạt Thác Vô Nhược không muốn nghe Hoàng Phủ Duật giải thích, mà cũng nghe không vào.Hắn h* th*n thể quỳ trên mặt đất, thân thủ cởi bỏ tiết khố của Hoàng Phủ Duật, n*m c*n ủ rủ hư nhuyễn buông xuống, Bạt Thác Vô Nhược c*n m** d***, thoáng chần chờ, sau đó cúi xuống há miệng hàm trụ.Hoàng Phủ Duật th* d*c vì kinh ngạc!====Chương sau có xôi thịt hay không đe????Đón xem hen. ^^

“Không cần để ý ta, không cần lo cho ta, để cho ta một mình yên tĩnh”.

“Hảo, đây chính là ngươi nói, trẫm sau này không bao giờ … Đến nơi này nữa!” Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.

Hắn đứng ở ngoài cửa xiết chặt nắm tay.

Tiểu tử kia. . . . . Thế nhưng dám kêu hắn cút! Bất quá hai năm không gặp, tính tình y  lại trở nên như thế? Tên hỗn đản!

Mệt hắn sáng nay lòng còn tràn đầy chờ mong cùng Bạt Thác Vô Nhược gặp mặt, không nghĩ tới lại nháo thành cục diện bế tắc.

Hoàng Phủ Duật tức giận tính toán rời đi nơi này, bỗng nhiên một đạo tiếng khóc nức nở từ trong phòng truyền ra.

Hắn ngẩn ra.

Bạt Thác Vô Nhược. . . . . . đang khóc?

Một tiếng lại một tiếng, âm thanh dằn thấp giống như từng đạo nắm tay đánh vào ngực hắn, làm đau hắn.

Hắn chưa từng thấy qua Bạt Thác Vô Nhược khóc, hắn vẫn nghĩ đến Bạt Thác Vô Nhược biểu tình duy nhất chính là cười, ngây ngô cười, mỉm cười, ấm áp cười. . . . . . Hắn xem qua rất nhiều, nhưng không nghĩ tới.

Nguyên lai y cũng biết khóc, lại khóc thương tâm như thế.

Ngay cả Hoàng Phủ Duật ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của y tâm cũng theo đó mà rớt xuống, khó chịu.

Đứng lặng ở ngoài cửa hồi lâu, Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đến gần y.

“Ngươi rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Nghĩ đến hắn sớm đi xa, Bạt Thác Vô Nhược vừa nghe thấy thanh âm hắn, sợ tới mức ngừng nước mắt.

Chuyển thân thể y qua, Hoàng Phủ Duật dùng tay áo, chà lau nước mắt y “Một đại nam nhân, có cái gì mà khóc ?”

“Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”

“Trẫm không cần ngươi giải thích, trẫm muốn ngươi thẳng thắn, đến tột cùng là người nào chọc giận ngươi khóc?”

“Ta ──” y đỏ hai tròng mắt ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Duật, nước mắt lại chảy ra.

Hoàng Phủ Duật không am hiểu an ủi nhất thời luống cuống tay chân, lại lau lại sát.

“Không, không cần lau. . . . . . Đem quần áo ngươi  đều dơ . . . . . “

“Không quan hệ.”

Con ngươi đang nhìn chăm chú Hoàng Phủ Duật hạ xuống không dám nhìn hắn nữa, “Hoàng Phủ Duật. . . . . . Ngươi cho rằng nam nhân thích nam nhân ghê tởm sao?”

“Ngươi hỏi vấn đề này để làm chi?” Hắn không rõ đề tài sao đột nhiên chuyển tới cái này.

“Ngươi đáp ta trước.”

“Có lẽ có một chút, nam nhân cùng nam nhân, rốt cuộc vẫn là trái với thiên lý. Nam vi dương, nữ vi âm, âm dương cộng, mới có thể hưng thịnh quốc gia.”

Y miễn cưỡng lộ ra tươi cười có chút khó coi .”Là, là như thế này a. . . . . . Nếu nam nhân kia có thể sinh đứa nhỏ thì sao? Như vậy có phải hay không sẽ không trái đạo lý?”

“Nam nhân sao có thể sinh ra đứa nhỏ? Ngươi bị bệnh?” Hoàng Phủ Duật áp vào cái trán y, cho rằng y nói nhảm.

“Kia nếu thật sự thì sao?”

“Kia lại như thế nào?”

“Có phải hay không sẽ không ghê tởm ? Có phải hay không liền thật có thể cùng một chỗ ?”

Y không ngừng truy vấn làm cho Hoàng Phủ Duật cảm thấy được phiền, nghĩ muốn mau chóng chấm dứt đề tài này, bởi vậy hắn thuận miệng ứng “”Là, là, nếu thực sự nam nhân có thể sinh ra đứa nhỏ, trẫm thật đúng là muốn nhìn một cái.”

Bạt Thác Vô Nhược vui vẻ lộ ra tươi cười sáng lạn, bi thương trên mặt mới vừa rồi toàn bộ trở thành hư không.

“Tâm tình tốt lắm? Còn không cùng trẫm nói, vì sao khóc?”

Y cười lắc đầu, “Không có việc gì, chính là nhớ nhà thôi.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

Y một phen kéo Hoàng Phủ Duật xuống, khuôn mặt dựa sát vào hắn, “Hoàng Phủ Duật, chúng ta lên giường đi!”

Hoàng Phủ Duật rõ ràng sửng sốt, “A?”

Hắn không có nghe sai, không có nghe lầm Bạt Thác Vô Nhược ý tứ đi?

“Chúng ta đến làm đi!”

“Ngươi nói cái. . . ” lời chưa nói hết môi đã bị Bạt Thác Vô Nhược che lại, y ôm trụ hai má hắn, hai phiến môi mềm mại ngăn chận Hoàng Phủ Duật.

Đầu hắn trống rỗng.

Hắn bị hôn? ! Nhưng lại là nam nhân không hơn không kém?

Bạt Thác Vô Nhược không biết nên hôn một người như thế nào, môi áp môi Hoàng Phủ Duật, chuyển động vài cái liền ngừng lại, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở, nhìn Hoàng Phủ Duật, đỏ mặt.

Rời đi môi hắn, đột nhiên quay người đưa hắn ngồi lên ghế, y tách chân  ra khóa ngồi ở trên đùi Hoàng Phủ Duật.

“Bạt Thác Vô Nhược, ngươi điên rồi sao?”

Hắn muốn đẩy y ra, Bạt Thác Vô Nhược lại khom người cố sống cố chết ôm lấy hắn.

Song chưởng buộc chặt ôm lấy cổ hắn, hai má dán chặt trên ngực hắn, “Hoàng Phủ Duật, nam nhân lại không được sao ? Chúng ta cũng làm qua không phải sao? Vì cái gì hiện tại không được?”

“Khi đó tình huống là do bất đắc dĩ.”

Hoàng Phủ Duật biết ý của y là hai năm trước tại Huyền Vũ quốc đêm đó, hắn uống xong rượu mừng bị hạ xuân dược, cho nên cùng Bạt Thác Vô Nhược có da thịt chi thân.

Khi đó chính mình ý thức là vô tri, phát sinh sự tình hắn không mong muốn.

Bạt Thác Vô Nhược không muốn nghe Hoàng Phủ Duật giải thích, mà cũng nghe không vào.

Hắn h* th*n thể quỳ trên mặt đất, thân thủ cởi bỏ tiết khố của Hoàng Phủ Duật, n*m c*n ủ rủ hư nhuyễn buông xuống, Bạt Thác Vô Nhược c*n m** d***, thoáng chần chờ, sau đó cúi xuống há miệng hàm trụ.

Hoàng Phủ Duật th* d*c vì kinh ngạc!

====

Chương sau có xôi thịt hay không đe????

Đón xem hen. ^^

Thanh Ngọc ÁnTác giả: Tiểu BộTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcĐông phong dạ phóng hoa thiên thụ, Cánh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phụng tiêu thanh động, Ngọc hồ quang chuyển, Nhất dạ ngư long vũ. Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ. Tân khí tật – Thanh ngọc án (*) Hoàng Phủ Duật mới mười sáu tuổi , đã có một bộ dáng bừng bừng khí thế. Hắn từ thư phòng đi ra, duỗi duỗi người, đọc sách cả một buổi sáng, cũng khó trách có chút mệt. “Thái tử xuất hiện rồi!” cung nữ vừa mới vào cung được vài ngày, vừa nhìn thấy được vị thái tử trong lòng ngưỡng mộ, lập tức hưng phấn lôi kéo cung nữ bên cạnh. “Thái tử hôm nay vẫn anh tuấn như mọi ngày!” Cung nữ bên cạnh cũng đồng dạng vui vẻ nói. “Hư, nhỏ giọng chút, kẻo bị thái tử nghe thấy, sẽ bị người mắng.” Cung nữ đã tiến cung năm sáu năm, nhỏ giọng dặn dò. Một đám cung nữ vội im thinh thích, thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Hoàng Phủ Duật bất cẩu ngôn tiếu (1) liếc nhìn… “Không cần để ý ta, không cần lo cho ta, để cho ta một mình yên tĩnh”.“Hảo, đây chính là ngươi nói, trẫm sau này không bao giờ … Đến nơi này nữa!” Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.Hắn đứng ở ngoài cửa xiết chặt nắm tay.Tiểu tử kia. . . . . Thế nhưng dám kêu hắn cút! Bất quá hai năm không gặp, tính tình y  lại trở nên như thế? Tên hỗn đản!Mệt hắn sáng nay lòng còn tràn đầy chờ mong cùng Bạt Thác Vô Nhược gặp mặt, không nghĩ tới lại nháo thành cục diện bế tắc.Hoàng Phủ Duật tức giận tính toán rời đi nơi này, bỗng nhiên một đạo tiếng khóc nức nở từ trong phòng truyền ra.Hắn ngẩn ra.Bạt Thác Vô Nhược. . . . . . đang khóc?Một tiếng lại một tiếng, âm thanh dằn thấp giống như từng đạo nắm tay đánh vào ngực hắn, làm đau hắn.Hắn chưa từng thấy qua Bạt Thác Vô Nhược khóc, hắn vẫn nghĩ đến Bạt Thác Vô Nhược biểu tình duy nhất chính là cười, ngây ngô cười, mỉm cười, ấm áp cười. . . . . . Hắn xem qua rất nhiều, nhưng không nghĩ tới.Nguyên lai y cũng biết khóc, lại khóc thương tâm như thế.Ngay cả Hoàng Phủ Duật ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của y tâm cũng theo đó mà rớt xuống, khó chịu.Đứng lặng ở ngoài cửa hồi lâu, Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đến gần y.“Ngươi rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”Nghĩ đến hắn sớm đi xa, Bạt Thác Vô Nhược vừa nghe thấy thanh âm hắn, sợ tới mức ngừng nước mắt.Chuyển thân thể y qua, Hoàng Phủ Duật dùng tay áo, chà lau nước mắt y “Một đại nam nhân, có cái gì mà khóc ?”“Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”“Trẫm không cần ngươi giải thích, trẫm muốn ngươi thẳng thắn, đến tột cùng là người nào chọc giận ngươi khóc?”“Ta ──” y đỏ hai tròng mắt ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Duật, nước mắt lại chảy ra.Hoàng Phủ Duật không am hiểu an ủi nhất thời luống cuống tay chân, lại lau lại sát.“Không, không cần lau. . . . . . Đem quần áo ngươi  đều dơ . . . . . ““Không quan hệ.”Con ngươi đang nhìn chăm chú Hoàng Phủ Duật hạ xuống không dám nhìn hắn nữa, “Hoàng Phủ Duật. . . . . . Ngươi cho rằng nam nhân thích nam nhân ghê tởm sao?”“Ngươi hỏi vấn đề này để làm chi?” Hắn không rõ đề tài sao đột nhiên chuyển tới cái này.“Ngươi đáp ta trước.”“Có lẽ có một chút, nam nhân cùng nam nhân, rốt cuộc vẫn là trái với thiên lý. Nam vi dương, nữ vi âm, âm dương cộng, mới có thể hưng thịnh quốc gia.”Y miễn cưỡng lộ ra tươi cười có chút khó coi .”Là, là như thế này a. . . . . . Nếu nam nhân kia có thể sinh đứa nhỏ thì sao? Như vậy có phải hay không sẽ không trái đạo lý?”“Nam nhân sao có thể sinh ra đứa nhỏ? Ngươi bị bệnh?” Hoàng Phủ Duật áp vào cái trán y, cho rằng y nói nhảm.“Kia nếu thật sự thì sao?”“Kia lại như thế nào?”“Có phải hay không sẽ không ghê tởm ? Có phải hay không liền thật có thể cùng một chỗ ?”Y không ngừng truy vấn làm cho Hoàng Phủ Duật cảm thấy được phiền, nghĩ muốn mau chóng chấm dứt đề tài này, bởi vậy hắn thuận miệng ứng “”Là, là, nếu thực sự nam nhân có thể sinh ra đứa nhỏ, trẫm thật đúng là muốn nhìn một cái.”Bạt Thác Vô Nhược vui vẻ lộ ra tươi cười sáng lạn, bi thương trên mặt mới vừa rồi toàn bộ trở thành hư không.“Tâm tình tốt lắm? Còn không cùng trẫm nói, vì sao khóc?”Y cười lắc đầu, “Không có việc gì, chính là nhớ nhà thôi.”“Thật sự?”“Thật sự.”Y một phen kéo Hoàng Phủ Duật xuống, khuôn mặt dựa sát vào hắn, “Hoàng Phủ Duật, chúng ta lên giường đi!”Hoàng Phủ Duật rõ ràng sửng sốt, “A?”Hắn không có nghe sai, không có nghe lầm Bạt Thác Vô Nhược ý tứ đi?“Chúng ta đến làm đi!”“Ngươi nói cái. . . ” lời chưa nói hết môi đã bị Bạt Thác Vô Nhược che lại, y ôm trụ hai má hắn, hai phiến môi mềm mại ngăn chận Hoàng Phủ Duật.Đầu hắn trống rỗng.Hắn bị hôn? ! Nhưng lại là nam nhân không hơn không kém?Bạt Thác Vô Nhược không biết nên hôn một người như thế nào, môi áp môi Hoàng Phủ Duật, chuyển động vài cái liền ngừng lại, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở, nhìn Hoàng Phủ Duật, đỏ mặt.Rời đi môi hắn, đột nhiên quay người đưa hắn ngồi lên ghế, y tách chân  ra khóa ngồi ở trên đùi Hoàng Phủ Duật.“Bạt Thác Vô Nhược, ngươi điên rồi sao?”Hắn muốn đẩy y ra, Bạt Thác Vô Nhược lại khom người cố sống cố chết ôm lấy hắn.Song chưởng buộc chặt ôm lấy cổ hắn, hai má dán chặt trên ngực hắn, “Hoàng Phủ Duật, nam nhân lại không được sao ? Chúng ta cũng làm qua không phải sao? Vì cái gì hiện tại không được?”“Khi đó tình huống là do bất đắc dĩ.”Hoàng Phủ Duật biết ý của y là hai năm trước tại Huyền Vũ quốc đêm đó, hắn uống xong rượu mừng bị hạ xuân dược, cho nên cùng Bạt Thác Vô Nhược có da thịt chi thân.Khi đó chính mình ý thức là vô tri, phát sinh sự tình hắn không mong muốn.Bạt Thác Vô Nhược không muốn nghe Hoàng Phủ Duật giải thích, mà cũng nghe không vào.Hắn h* th*n thể quỳ trên mặt đất, thân thủ cởi bỏ tiết khố của Hoàng Phủ Duật, n*m c*n ủ rủ hư nhuyễn buông xuống, Bạt Thác Vô Nhược c*n m** d***, thoáng chần chờ, sau đó cúi xuống há miệng hàm trụ.Hoàng Phủ Duật th* d*c vì kinh ngạc!====Chương sau có xôi thịt hay không đe????Đón xem hen. ^^

Chương 20