Tác giả:

Tầng mây đen dày đặc bao trùm cả không trung, thanh âm tiếng sấm thỉnh thoảng nổ vang ầm ĩ, tia chớp như lưỡi rắn độc thường xuyên chui ra khỏi tầng mây chớp lóe chói mắt. Diệp Dương Thành cầm một cây dù màu tím cũ kỹ xuyên qua trong mưa đi dọc theo đường lớn lác đác vài người, trên mặt lộ ra vẻ lo âu vô hạn, trong tay trái cầm một cặp công văn màu cà phê, ống quần đã ướt đẫm, đôi giày da màu đen giẫm trên mặt đường vang lên thanh âm “dát chi, dát chi” không ngớt. Vào những ngày dông tốc oi bức ẩm ướt thế này, có rất ít người chạy ra đường lớn tản bộ, Diệp Dương Thành cũng không phải quá rỗi rãnh mà chạy ra đường phố đi lang thang. Từ đường lớn đi về hướng đông, ước chừng mười lăm phút sau Diệp Dương Thành ngẩng đầu phân rõ phương hướng, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi thêm chừng mười bước, hai thanh niên cầm dù, thân trên mặc chiếc áo màu xanh lục từ cửa sau một ngôi nhà bước ra ngăn cản đường đi của hắn. - Tôi đến chuộc người. Nhìn thấy ánh mắt hung ác của hai người trẻ tuổi, Diệp…

Chương 823: Tai nạn đáng sợ

Chấp Chưởng Thần QuyềnTác giả: Phục TúyTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnTầng mây đen dày đặc bao trùm cả không trung, thanh âm tiếng sấm thỉnh thoảng nổ vang ầm ĩ, tia chớp như lưỡi rắn độc thường xuyên chui ra khỏi tầng mây chớp lóe chói mắt. Diệp Dương Thành cầm một cây dù màu tím cũ kỹ xuyên qua trong mưa đi dọc theo đường lớn lác đác vài người, trên mặt lộ ra vẻ lo âu vô hạn, trong tay trái cầm một cặp công văn màu cà phê, ống quần đã ướt đẫm, đôi giày da màu đen giẫm trên mặt đường vang lên thanh âm “dát chi, dát chi” không ngớt. Vào những ngày dông tốc oi bức ẩm ướt thế này, có rất ít người chạy ra đường lớn tản bộ, Diệp Dương Thành cũng không phải quá rỗi rãnh mà chạy ra đường phố đi lang thang. Từ đường lớn đi về hướng đông, ước chừng mười lăm phút sau Diệp Dương Thành ngẩng đầu phân rõ phương hướng, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi thêm chừng mười bước, hai thanh niên cầm dù, thân trên mặc chiếc áo màu xanh lục từ cửa sau một ngôi nhà bước ra ngăn cản đường đi của hắn. - Tôi đến chuộc người. Nhìn thấy ánh mắt hung ác của hai người trẻ tuổi, Diệp… Lúc này cha hắn Diệp Hải Trung đầy hiếu kỳ hỏi một câu:- Con à, hạt thóc này có phải đã trộn hương liệu vào hay không?Nghĩ tới bộ dáng của cha mẹ lúc ấy, Diệp Dương Thành vui vẻ, tạp niệm trong lòng giảm đi không ít, hắn quay về huyện Ôn Nhạc.Trong nhà đã dàn xếp xong, vấn đề Kinh Khê cũng bị Diệp Dương Thành ném cho biểu tỷ Ngô Lan Lan và nhân viên quỹ từ thiện đi phụ trách, có thể nói Diệp Dương Thành là chưởng quỹ vung tay, hắn không muốn quản chuyện gì cả.Bây giờ có một chuyện cần chú ý, trong đoạn thời gian này bên Nhật có mấy chuyện xảy ra khiến người ta chú ý, thủ tướng mới và thành viên nội các dường như có khuynh hướng thân khựa rất nặng.Nhật Bản là quốc gia có khoa học kỹ thuật tiên tiến ở Châu Á.Từ khi tiến vào thế kỷ hai mươi mốt tới nay, kinh tế Trung Quốc phát triển rất nhanh, mà kinh tế Mỹ lại lui bước, thời điểm này Trung Quốc giống như nam tử ba mươi, mà nước Mỹ chính là lão già tuổi xế chiều.Nhưng nước Mỹ tuy đã tuổi xế chiều, nhưng mà thời kỳ tráng niên lại tích súc tài sản cực lớn, mà Trung Quốc tuy đang tráng niên, nhưng mà tích súc không thể so sánh với nước Mỹ.Đây chính là nhân tố chủ yếu mà nước Mỹ cho tới nay vẫn áp chế Trung Quốc, mà nước Mỹ vẫn lợi dụng ưu thế của mình kìm hãm Trung Quốc phát trienr, không cho Trung Quốc quật khởi.Nhật Bản vốn là con bài nước Mỹ lưu lại Châu Á áp chế Trung Quốc, một khi Nhật Bản phản bội sẽ tạo thành trùng kích lớn với Mỹ.- Phải nghĩ biện pháp ngăn cản Trung Quốc quật khởi...Sắc mặt phó tổng thống Cổ Tư Đinh âm trầm, hắn đứng dậy:- Quyết không cho nước Nhật đảo hướng Trung Quốc.- Chúng ta cần phải nghĩ biện pháp tăng cường sức mạnh quân sự tại Châu Á.Tổng thống nói:- Chúng ta muốn Nhật đảo hưởng, biện pháp duy nhất là ép họ tiến hành hợp tác với chúng ta!- Có lẽ chúng ta nên an bài tập trận tại Châu Á.Bộ trưởng quốc phòng Duy Nhĩ Tát Khắc vẻ mặt khinh thường, nói:- Hàn Quốc vẫn là con cờ không tệ, lực lượng phòng vệ của Nhật đã bị đả kích hủy diệt, đây là lúc xao động nhất, chúng ta nên thay thế Nhật Bản đi, biến Hàn Quốc thành đồng minh lớn nhất của chúng ta tại Châu Á, khi đó Nhật Bản không chờ được sẽ mời chúng ta tham gia tập trận.- Không sai!Phó tổng thống Cổ Tư Đinh ánh mắt tỏa sáng, nói:- Chúng ta cần cái cớ hợp lý, từ năm nay, Hàn Quốc không có diễn tập quân sự này, tính toán thời gian, hiện tại nên diễn tập vào cuối mùa xuân đi.Xem ra chúng ta phải thương thảo với Hàn Quốc một chút!Tổng thống Tư Đặc Lãng vui vẻ, nói rất tùy ý:- Ta nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt đề nghị hữu hảo của chúng ta đâu!- Nhưng mà các ngươi đừng quên người thần bí kia!Bộ trưởng tài chính Tác Lỵ Ti mở miệng nói ra.- Nếu như hắn nhúng tay vào chuyện này, lợi ích của chúng ta tại Châu Á sẽ không đảm bảo.Tác Lỵ Ti tận lực lãng tránh không đi đối mặt vấn đề này.Hào khí nhiệt liệt thoáng cái đã lạnh như băng, đúng vậy, còn có tên b**n th** kia ở đó, nước Mỹ có thể diễu võ dương oai ở Châu Á sao?Hồi tưởng lại giáo huấn thê thảm kia, bọn họ hoảng sợ, lúc này không ai nói cái gì, tất cả mọi người trầm mặc. (đúng là tự sướng kiểu khựa)Một lúc sau, bộ trưởng quốc phòng Duy Nhĩ Tất Khắc gian nan mở miệng, đắng chát nói:- Chẳng lẽ chúng ta vì kiêng kỵ hắn mà buông tha lợi ích của mình sao?Mọi người nghe vậy, trong nội tâm không tự chủ chua xót, lúc nào nước Mỹ làm việc phải nhìn sắc mặt của người khác rồi? Hơn nữa đối phương chỉ là một người.Bởi vì một người mà buông tha lợi ích ở Châu Á, bọn họ không cam lòng, ai cũng không cam lòng.- Chúng ta có lẽ nên thử xem.Tổng thống Tư Đặc Lãng nói ra.- Lão ca, ta thương lượng chuyện này với ngươi!Diệp Dương Thành tới trụ sở Vương Tuệ Tuệ, Vương Tuệ Tuệ vừa lúc ăn cơm trưa, là ăn mỳ đơn giản, thậm chí còn không có chút thức ăn mặn.Sau khi Diệp Dương Thành đi vào phòng, Vương Tuệ Tuệ không hình tượng cứ ăn cơm, nói:- Tư liệu công ty giải trí Cửu Châu ta đã xem qua rồi, cũng biết vì sao Cửu Châu ngành ăn uống lại kiêu ngạo như thế, chủ yếu là những gia vị thần bí kia...Vương Tuệ Tuệ cầm chiếc đũa gõ gõ lên bát sứ trước mặt, phát ra âm thanh leng keng, nàng nói:- Trong bát mì này của ta các loại thực vật bị cắt ra vài miếng, tổng lại mà nói, hiệu quả chủ yếu của nó là gia tăng mỹ vị và cải thiện vị giác, nó đúng là có tiềm lực trở thành cự đầu của ngành ăn uống, tác dụng nó của nó cực hạn một ít.- Ah?Vốn tới đưa hạt thóc cho Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành nghe vậy vui lên, cười hỏi:- Có yêu cầu gì không?- Chuyện này nên do Lưu Phương Hoa nói ra.

Lúc này cha hắn Diệp Hải Trung đầy hiếu kỳ hỏi một câu:

- Con à, hạt thóc này có phải đã trộn hương liệu vào hay không?

Nghĩ tới bộ dáng của cha mẹ lúc ấy, Diệp Dương Thành vui vẻ, tạp niệm trong lòng giảm đi không ít, hắn quay về huyện Ôn Nhạc.

Trong nhà đã dàn xếp xong, vấn đề Kinh Khê cũng bị Diệp Dương Thành ném cho biểu tỷ Ngô Lan Lan và nhân viên quỹ từ thiện đi phụ trách, có thể nói Diệp Dương Thành là chưởng quỹ vung tay, hắn không muốn quản chuyện gì cả.

Bây giờ có một chuyện cần chú ý, trong đoạn thời gian này bên Nhật có mấy chuyện xảy ra khiến người ta chú ý, thủ tướng mới và thành viên nội các dường như có khuynh hướng thân khựa rất nặng.

Nhật Bản là quốc gia có khoa học kỹ thuật tiên tiến ở Châu Á.

Từ khi tiến vào thế kỷ hai mươi mốt tới nay, kinh tế Trung Quốc phát triển rất nhanh, mà kinh tế Mỹ lại lui bước, thời điểm này Trung Quốc giống như nam tử ba mươi, mà nước Mỹ chính là lão già tuổi xế chiều.

Nhưng nước Mỹ tuy đã tuổi xế chiều, nhưng mà thời kỳ tráng niên lại tích súc tài sản cực lớn, mà Trung Quốc tuy đang tráng niên, nhưng mà tích súc không thể so sánh với nước Mỹ.

Đây chính là nhân tố chủ yếu mà nước Mỹ cho tới nay vẫn áp chế Trung Quốc, mà nước Mỹ vẫn lợi dụng ưu thế của mình kìm hãm Trung Quốc phát trienr, không cho Trung Quốc quật khởi.

Nhật Bản vốn là con bài nước Mỹ lưu lại Châu Á áp chế Trung Quốc, một khi Nhật Bản phản bội sẽ tạo thành trùng kích lớn với Mỹ.

- Phải nghĩ biện pháp ngăn cản Trung Quốc quật khởi...

Sắc mặt phó tổng thống Cổ Tư Đinh âm trầm, hắn đứng dậy:

- Quyết không cho nước Nhật đảo hướng Trung Quốc.

- Chúng ta cần phải nghĩ biện pháp tăng cường sức mạnh quân sự tại Châu Á.

Tổng thống nói:

- Chúng ta muốn Nhật đảo hưởng, biện pháp duy nhất là ép họ tiến hành hợp tác với chúng ta!

- Có lẽ chúng ta nên an bài tập trận tại Châu Á.

Bộ trưởng quốc phòng Duy Nhĩ Tát Khắc vẻ mặt khinh thường, nói:

- Hàn Quốc vẫn là con cờ không tệ, lực lượng phòng vệ của Nhật đã bị đả kích hủy diệt, đây là lúc xao động nhất, chúng ta nên thay thế Nhật Bản đi, biến Hàn Quốc thành đồng minh lớn nhất của chúng ta tại Châu Á, khi đó Nhật Bản không chờ được sẽ mời chúng ta tham gia tập trận.

- Không sai!

Phó tổng thống Cổ Tư Đinh ánh mắt tỏa sáng, nói:

- Chúng ta cần cái cớ hợp lý, từ năm nay, Hàn Quốc không có diễn tập quân sự này, tính toán thời gian, hiện tại nên diễn tập vào cuối mùa xuân đi.

Xem ra chúng ta phải thương thảo với Hàn Quốc một chút!

Tổng thống Tư Đặc Lãng vui vẻ, nói rất tùy ý:

- Ta nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt đề nghị hữu hảo của chúng ta đâu!

- Nhưng mà các ngươi đừng quên người thần bí kia!

Bộ trưởng tài chính Tác Lỵ Ti mở miệng nói ra.

- Nếu như hắn nhúng tay vào chuyện này, lợi ích của chúng ta tại Châu Á sẽ không đảm bảo.

Tác Lỵ Ti tận lực lãng tránh không đi đối mặt vấn đề này.

Hào khí nhiệt liệt thoáng cái đã lạnh như băng, đúng vậy, còn có tên b**n th** kia ở đó, nước Mỹ có thể diễu võ dương oai ở Châu Á sao?

Hồi tưởng lại giáo huấn thê thảm kia, bọn họ hoảng sợ, lúc này không ai nói cái gì, tất cả mọi người trầm mặc. (đúng là tự sướng kiểu khựa)

Một lúc sau, bộ trưởng quốc phòng Duy Nhĩ Tất Khắc gian nan mở miệng, đắng chát nói:

- Chẳng lẽ chúng ta vì kiêng kỵ hắn mà buông tha lợi ích của mình sao?

Mọi người nghe vậy, trong nội tâm không tự chủ chua xót, lúc nào nước Mỹ làm việc phải nhìn sắc mặt của người khác rồi? Hơn nữa đối phương chỉ là một người.

Bởi vì một người mà buông tha lợi ích ở Châu Á, bọn họ không cam lòng, ai cũng không cam lòng.

- Chúng ta có lẽ nên thử xem.

Tổng thống Tư Đặc Lãng nói ra.

- Lão ca, ta thương lượng chuyện này với ngươi!

Diệp Dương Thành tới trụ sở Vương Tuệ Tuệ, Vương Tuệ Tuệ vừa lúc ăn cơm trưa, là ăn mỳ đơn giản, thậm chí còn không có chút thức ăn mặn.

Sau khi Diệp Dương Thành đi vào phòng, Vương Tuệ Tuệ không hình tượng cứ ăn cơm, nói:

- Tư liệu công ty giải trí Cửu Châu ta đã xem qua rồi, cũng biết vì sao Cửu Châu ngành ăn uống lại kiêu ngạo như thế, chủ yếu là những gia vị thần bí kia...

Vương Tuệ Tuệ cầm chiếc đũa gõ gõ lên bát sứ trước mặt, phát ra âm thanh leng keng, nàng nói:

- Trong bát mì này của ta các loại thực vật bị cắt ra vài miếng, tổng lại mà nói, hiệu quả chủ yếu của nó là gia tăng mỹ vị và cải thiện vị giác, nó đúng là có tiềm lực trở thành cự đầu của ngành ăn uống, tác dụng nó của nó cực hạn một ít.

- Ah?

Vốn tới đưa hạt thóc cho Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành nghe vậy vui lên, cười hỏi:

- Có yêu cầu gì không?

- Chuyện này nên do Lưu Phương Hoa nói ra.

Chấp Chưởng Thần QuyềnTác giả: Phục TúyTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnTầng mây đen dày đặc bao trùm cả không trung, thanh âm tiếng sấm thỉnh thoảng nổ vang ầm ĩ, tia chớp như lưỡi rắn độc thường xuyên chui ra khỏi tầng mây chớp lóe chói mắt. Diệp Dương Thành cầm một cây dù màu tím cũ kỹ xuyên qua trong mưa đi dọc theo đường lớn lác đác vài người, trên mặt lộ ra vẻ lo âu vô hạn, trong tay trái cầm một cặp công văn màu cà phê, ống quần đã ướt đẫm, đôi giày da màu đen giẫm trên mặt đường vang lên thanh âm “dát chi, dát chi” không ngớt. Vào những ngày dông tốc oi bức ẩm ướt thế này, có rất ít người chạy ra đường lớn tản bộ, Diệp Dương Thành cũng không phải quá rỗi rãnh mà chạy ra đường phố đi lang thang. Từ đường lớn đi về hướng đông, ước chừng mười lăm phút sau Diệp Dương Thành ngẩng đầu phân rõ phương hướng, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi thêm chừng mười bước, hai thanh niên cầm dù, thân trên mặc chiếc áo màu xanh lục từ cửa sau một ngôi nhà bước ra ngăn cản đường đi của hắn. - Tôi đến chuộc người. Nhìn thấy ánh mắt hung ác của hai người trẻ tuổi, Diệp… Lúc này cha hắn Diệp Hải Trung đầy hiếu kỳ hỏi một câu:- Con à, hạt thóc này có phải đã trộn hương liệu vào hay không?Nghĩ tới bộ dáng của cha mẹ lúc ấy, Diệp Dương Thành vui vẻ, tạp niệm trong lòng giảm đi không ít, hắn quay về huyện Ôn Nhạc.Trong nhà đã dàn xếp xong, vấn đề Kinh Khê cũng bị Diệp Dương Thành ném cho biểu tỷ Ngô Lan Lan và nhân viên quỹ từ thiện đi phụ trách, có thể nói Diệp Dương Thành là chưởng quỹ vung tay, hắn không muốn quản chuyện gì cả.Bây giờ có một chuyện cần chú ý, trong đoạn thời gian này bên Nhật có mấy chuyện xảy ra khiến người ta chú ý, thủ tướng mới và thành viên nội các dường như có khuynh hướng thân khựa rất nặng.Nhật Bản là quốc gia có khoa học kỹ thuật tiên tiến ở Châu Á.Từ khi tiến vào thế kỷ hai mươi mốt tới nay, kinh tế Trung Quốc phát triển rất nhanh, mà kinh tế Mỹ lại lui bước, thời điểm này Trung Quốc giống như nam tử ba mươi, mà nước Mỹ chính là lão già tuổi xế chiều.Nhưng nước Mỹ tuy đã tuổi xế chiều, nhưng mà thời kỳ tráng niên lại tích súc tài sản cực lớn, mà Trung Quốc tuy đang tráng niên, nhưng mà tích súc không thể so sánh với nước Mỹ.Đây chính là nhân tố chủ yếu mà nước Mỹ cho tới nay vẫn áp chế Trung Quốc, mà nước Mỹ vẫn lợi dụng ưu thế của mình kìm hãm Trung Quốc phát trienr, không cho Trung Quốc quật khởi.Nhật Bản vốn là con bài nước Mỹ lưu lại Châu Á áp chế Trung Quốc, một khi Nhật Bản phản bội sẽ tạo thành trùng kích lớn với Mỹ.- Phải nghĩ biện pháp ngăn cản Trung Quốc quật khởi...Sắc mặt phó tổng thống Cổ Tư Đinh âm trầm, hắn đứng dậy:- Quyết không cho nước Nhật đảo hướng Trung Quốc.- Chúng ta cần phải nghĩ biện pháp tăng cường sức mạnh quân sự tại Châu Á.Tổng thống nói:- Chúng ta muốn Nhật đảo hưởng, biện pháp duy nhất là ép họ tiến hành hợp tác với chúng ta!- Có lẽ chúng ta nên an bài tập trận tại Châu Á.Bộ trưởng quốc phòng Duy Nhĩ Tát Khắc vẻ mặt khinh thường, nói:- Hàn Quốc vẫn là con cờ không tệ, lực lượng phòng vệ của Nhật đã bị đả kích hủy diệt, đây là lúc xao động nhất, chúng ta nên thay thế Nhật Bản đi, biến Hàn Quốc thành đồng minh lớn nhất của chúng ta tại Châu Á, khi đó Nhật Bản không chờ được sẽ mời chúng ta tham gia tập trận.- Không sai!Phó tổng thống Cổ Tư Đinh ánh mắt tỏa sáng, nói:- Chúng ta cần cái cớ hợp lý, từ năm nay, Hàn Quốc không có diễn tập quân sự này, tính toán thời gian, hiện tại nên diễn tập vào cuối mùa xuân đi.Xem ra chúng ta phải thương thảo với Hàn Quốc một chút!Tổng thống Tư Đặc Lãng vui vẻ, nói rất tùy ý:- Ta nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt đề nghị hữu hảo của chúng ta đâu!- Nhưng mà các ngươi đừng quên người thần bí kia!Bộ trưởng tài chính Tác Lỵ Ti mở miệng nói ra.- Nếu như hắn nhúng tay vào chuyện này, lợi ích của chúng ta tại Châu Á sẽ không đảm bảo.Tác Lỵ Ti tận lực lãng tránh không đi đối mặt vấn đề này.Hào khí nhiệt liệt thoáng cái đã lạnh như băng, đúng vậy, còn có tên b**n th** kia ở đó, nước Mỹ có thể diễu võ dương oai ở Châu Á sao?Hồi tưởng lại giáo huấn thê thảm kia, bọn họ hoảng sợ, lúc này không ai nói cái gì, tất cả mọi người trầm mặc. (đúng là tự sướng kiểu khựa)Một lúc sau, bộ trưởng quốc phòng Duy Nhĩ Tất Khắc gian nan mở miệng, đắng chát nói:- Chẳng lẽ chúng ta vì kiêng kỵ hắn mà buông tha lợi ích của mình sao?Mọi người nghe vậy, trong nội tâm không tự chủ chua xót, lúc nào nước Mỹ làm việc phải nhìn sắc mặt của người khác rồi? Hơn nữa đối phương chỉ là một người.Bởi vì một người mà buông tha lợi ích ở Châu Á, bọn họ không cam lòng, ai cũng không cam lòng.- Chúng ta có lẽ nên thử xem.Tổng thống Tư Đặc Lãng nói ra.- Lão ca, ta thương lượng chuyện này với ngươi!Diệp Dương Thành tới trụ sở Vương Tuệ Tuệ, Vương Tuệ Tuệ vừa lúc ăn cơm trưa, là ăn mỳ đơn giản, thậm chí còn không có chút thức ăn mặn.Sau khi Diệp Dương Thành đi vào phòng, Vương Tuệ Tuệ không hình tượng cứ ăn cơm, nói:- Tư liệu công ty giải trí Cửu Châu ta đã xem qua rồi, cũng biết vì sao Cửu Châu ngành ăn uống lại kiêu ngạo như thế, chủ yếu là những gia vị thần bí kia...Vương Tuệ Tuệ cầm chiếc đũa gõ gõ lên bát sứ trước mặt, phát ra âm thanh leng keng, nàng nói:- Trong bát mì này của ta các loại thực vật bị cắt ra vài miếng, tổng lại mà nói, hiệu quả chủ yếu của nó là gia tăng mỹ vị và cải thiện vị giác, nó đúng là có tiềm lực trở thành cự đầu của ngành ăn uống, tác dụng nó của nó cực hạn một ít.- Ah?Vốn tới đưa hạt thóc cho Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành nghe vậy vui lên, cười hỏi:- Có yêu cầu gì không?- Chuyện này nên do Lưu Phương Hoa nói ra.

Chương 823: Tai nạn đáng sợ