Thời tiết tháng chín vẫn đang rất nóng, tầng cao nhất này không lắp điều hoà, khiến người ngồi bên trong nóng đến toát mồ hôi, nóng đến phát cáu. “Cái lão nhà quê kia, ăn xong thu dọn nhanh lên, tôi phải bế con bé mãi đây này!” Người phụ nữ ngồi vắt chéo chân xỉa răng đối diện bàn ăn vừa quay đầu quát người đàn ông, đứa bé trong lòng bà ta quơ tay cố túm lấy quyển sách, bà giơ tay bốp bốp mấy cái, nó liền khóc mãi không thôi. “Gọi ông đó, gọi ông đó!” Người đàn ông nọ vọt ngay lại, bế vội đứa bé khóc lóc ầm ĩ vỗ về một lúc, mới quay đầu mắng người phụ nữ: “Cô có bị gì không, điên à, đầu có cô có vấn đề à!?” Nói xong ôm đứa bé vào trong phòng. “Tôi thấy anh nuông chiều như vậy, muốn làm hư nó sao!” Bà ta đứng lên, khó chịu nhìn lung tung khắp nhà, thuận miệng quát: “Gia Nhạc, đi ra dọn bàn cái coi!” Gia Nhạc từ trong phòng đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn. Cậu đang xem xét thông tin việc làm, mẹ lại kêu cậu làm cái này cái kia, khỏi phải nói, dọn dẹp xong chắc chắn là phải cho em gái đi…
Tác giả: