“Tốt hơn hết là mày nên biết thân biết phận mà tránh xa Hạo ra. Xấu xí bẩn thỉu như mày không xứng đáng được đặt chân vào đây đâu.” Dưới sàn là một cô gái mập mạp, khuôn mặt quá lắm cũng chỉ có thể cho là dễ nhìn cúi gằm mặt xuống đất. Mái tóc cô ướt sũng, bộ quần áo đồng phục vốn trắng tinh nay đã ố màu vì cà phê, sách vở nát bươm vứt quanh sàn. Một cô gái khác, dường như là một tiểu thư giàu có, cầm đầu nhóm con gái theo sau, kiêu căng dẫm đôi giày cao gót lên đùi cô gái đáng thương kia mà cao ngạo cảnh cáo. Cô nàng khịt mũi, “Thật ôi thối quá, chúng ta đi.” Nói rồi, nàng ta vui vẻ ngúng nguẩy bỏ đi, trên miệng không quên hiện lên nụ cười khinh bỉ từ tận đáy lòng. Cảnh tượng này có lẽ đã quá quen thuộc với học sinh trong trường, đến mức họ chẳng buồn quan tâm đến cô gái kia nữa. Với họ, giúp đỡ cô chính là án tử, bởi cô tiểu thư kia chính là một phần trong S4, và S4 thì cực kì khinh ghét những kẻ nghèo hèn và đáng thương vì họ tin rằng ở một môi trường danh giá như THPT Hàn Kỳ,…
Tác giả: