Lục Y Minh chậm rãi bước đi trên cây cầu bằng gỗ cạnh bờ biển, đúng lúc thủy triều đang lên, cái biển dựng thẳng đứng nhắc nhở người bơi chú ý đám đá ngầm chỉ còn cao hơn mực nước biển có chút xíu, nước biển dưới chân từng đợt từng đợt ập tới, đập vào đám đá bên cạnh, rồi lui ra. Một lần rồi lại một lần như thế, Lục Y Minh chậm rãi thở phào một hơi. Nỗi chua xót bành trướng trong ***g ngực lúc trước dần dần hạ xuống, cậu cắm tay vào túi quần, bước từng bước từng bước về phía trước. Nhất thời nhớ tới lời nói lúc trước của một đàn anh, thay đổi thật tốt, nhỏ thôi, ở chỗ nào, bước vài bước là đã đến. Cũng không phải thế, mà là bước lên vài bước, giải phóng ước mơ về hạnh phúc và hy vọng của mình ra. Lục Y Minh cười khổ, rồi sau đó nâng hai tay x** n*n dưới đầu mình, như thể muốn xoa cho rơi những thứ mới nhìn qua kia. “Y Minh… ?” Còn chưa thả tay xuống, Lục Y Minh đã nghe thấy một tiếng gọi tên mình không lớn từ phía sau, vừa quay đầu lại Lục Y Minh đã sợ run lên, người này, đã qua…
Tác giả: