Đại đô thị, 2019. Buổi chiều cuối tuần, trên con đường dành cho người đi bộ, đã chật ních người. Nóng quá, thực ồn ào. Thực đáng ghét. Lý Liên Y vừa đi vừa tận lực thu mình lại sát biên đường mà đi, nhưng vẫn không tránh khỏi những ánh mắt phóng về phía mình. “Oa, thật xinh đẹp, đáng yêu quá.” “A, thực đáng yêu nha.” “Mau nhìn mà xem, thật xinh đẹp.” “Là nam sinh, hay nữ sinh?” “Quan tâm làm gì, cứ xinh đẹp là được rồi.” Vậy… đây, đều là đang nói mình sao? Lý Liên Y tự hỏi. Hẳn là vậy rồi, cậu không hay ra ngoài nhiều cho lắm, vì hễ bị người thấy, sẽ nghe rất nhiều những lời bàn tán. Rất đáng ghét. Vài cô nữ sinh tới gần, mùi nước hoa tỏa ra, đủ loại ánh mắt, tóc quăn các kiểu, thanh âm ồn ào, móng tay phiền toái, càng nghĩ càng đáng ghét. Làm ơn đừng nhìn nữa, làm ơn hãy đi đi. Đương nhiên, không thể nói câu ấy ra được, bác Kim đã nói phải có lễ phép, đối với chị gái mình thì còn được, chứ với người khác là không được. Rất nhiều người bán hàng rong trên con đường dành riêng cho người…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...