Tác giả:

"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…

Chương 8

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Hoàng, sao con lại ở đây?... Mẹ đi tìm con mãi..."Bà Châu - mẹ Hoàng từ đâu chạy lại, giúp cậu thoát ra khỏi mớ hỗn độn khi nãy."Mẹ...""Con trai, sao thần sắc lại xanh xao thế kia? Lại đau ở đâu rồi hả con? Đi, đi về phòng với mẹ nào..."Mẹ Hoàng đỡ lấy tay cậu, dìu về phòng.Đi được một đoạn, Hoàng vô tình va phải một người đàn ông trung niên. Cậu đứng lại, quay đầu xin lỗi."Cháu xin lỗi chú ạ, không may đụng trúng rồi."Người đàn ông mang ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, nhưng cũng khẽ gật gật rồi đi tiếp."Hoàng, con đang nói chuyện với ai thế hả..?"Bà Châu hốt hoảng sờ trán Hoàng xem cậu có bị nóng sốt ở chỗ nào không.Hoàng giật mình."Mẹ, mẹ không thấy chú kia sao?""Chú nào? Ơ cái thằng này, hôm nay con bị làm sao đấy?""Dạ không, không sao, chắc con hơi mệt, chúng ta về phòng thôi mẹ."Người kia... Là ma phải chăng?Trên đường về phòng, cậu cảm thấy hành lang bệnh viện đông hơn ngày thường, nhưng có những người, chỉ như một cái bóng, Hoàng có thể chạm vào hoặc va phải, nhưng mẹ Hoàng thì lại có thể xuyên qua, thành thử, cậu phải né cả người cả hồn một cách khó khăn.Về đến phòng rồi, bà Châu đỡ con trai nằm xuống giường bệnh."Cảnh sát vừa báo tin cho mẹ biết, thằng Nam với con bé kia, chúng nó đã trốn lên khu vực Tây Bắc rồi, hiện tại vẫn đang tiếp tục truy nã, con yên tâm, nhất định phải cho chúng nó bị trừng trị."Hoàng gật gật, nắm lấy tay mẹ."Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng gì cả, mẹ nhé.""Con trai tôi, hic..." - bà Châu sụt sùi - " Mẹ sẽ không để yên đâu, con mà có bị làm sao, chắc mẹ đau chết mất..."Hoàng cười cười, trong đầu liền chậm rãi tua lại cảnh người mẹ khi này đau đớn ôm lấy thi thể cậu con trai. Ám ảnh, thực ám ảnh... Không thể như thế được. Cậu, có lẽ, phải kể chuyện này cho mẹ."Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói...""Ừ? Con nói đi? ""Thực ra..."Hoàng kể lại, từng chi tiết một, bắt đầu từ lúc cậu cảm thấy cơ thể bị hút máu bởi gốc liễu, đến khi nhìn thấy cậu bé, cả câu chuyện gặp Hắc Bạch Vô Thường, và người đàn ông khi nãy, những con người vô hình mẹ cậu có thể đi xuyên qua còn cậu thì không."Con... Con thực sự nhìn thấy chúng?...""Vâng."Hoàng gật đầu quả quyết."Mẹ... có tin không?""Mẹ tin con."Hai người cùng rơi vào suy nghĩ."Không ổn rồi, ngày mai, chúng ta ra viện, mẹ sẽ mời pháp sư cao tay về chữa cho con."

"Hoàng, sao con lại ở đây?... Mẹ đi tìm con mãi..."

Bà Châu - mẹ Hoàng từ đâu chạy lại, giúp cậu thoát ra khỏi mớ hỗn độn khi nãy.

"Mẹ..."

"Con trai, sao thần sắc lại xanh xao thế kia? Lại đau ở đâu rồi hả con? Đi, đi về phòng với mẹ nào..."

Mẹ Hoàng đỡ lấy tay cậu, dìu về phòng.

Đi được một đoạn, Hoàng vô tình va phải một người đàn ông trung niên. Cậu đứng lại, quay đầu xin lỗi.

"Cháu xin lỗi chú ạ, không may đụng trúng rồi."

Người đàn ông mang ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, nhưng cũng khẽ gật gật rồi đi tiếp.

"Hoàng, con đang nói chuyện với ai thế hả..?"

Bà Châu hốt hoảng sờ trán Hoàng xem cậu có bị nóng sốt ở chỗ nào không.

Hoàng giật mình.

"Mẹ, mẹ không thấy chú kia sao?"

"Chú nào? Ơ cái thằng này, hôm nay con bị làm sao đấy?"

"Dạ không, không sao, chắc con hơi mệt, chúng ta về phòng thôi mẹ."

Người kia... Là ma phải chăng?

Trên đường về phòng, cậu cảm thấy hành lang bệnh viện đông hơn ngày thường, nhưng có những người, chỉ như một cái bóng, Hoàng có thể chạm vào hoặc va phải, nhưng mẹ Hoàng thì lại có thể xuyên qua, thành thử, cậu phải né cả người cả hồn một cách khó khăn.

Về đến phòng rồi, bà Châu đỡ con trai nằm xuống giường bệnh.

"Cảnh sát vừa báo tin cho mẹ biết, thằng Nam với con bé kia, chúng nó đã trốn lên khu vực Tây Bắc rồi, hiện tại vẫn đang tiếp tục truy nã, con yên tâm, nhất định phải cho chúng nó bị trừng trị."

Hoàng gật gật, nắm lấy tay mẹ.

"Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng gì cả, mẹ nhé."

"Con trai tôi, hic..." - bà Châu sụt sùi - " Mẹ sẽ không để yên đâu, con mà có bị làm sao, chắc mẹ đau chết mất..."

Hoàng cười cười, trong đầu liền chậm rãi tua lại cảnh người mẹ khi này đau đớn ôm lấy thi thể cậu con trai. Ám ảnh, thực ám ảnh... Không thể như thế được. Cậu, có lẽ, phải kể chuyện này cho mẹ.

"Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói..."

"Ừ? Con nói đi? "

"Thực ra..."

Hoàng kể lại, từng chi tiết một, bắt đầu từ lúc cậu cảm thấy cơ thể bị hút máu bởi gốc liễu, đến khi nhìn thấy cậu bé, cả câu chuyện gặp Hắc Bạch Vô Thường, và người đàn ông khi nãy, những con người vô hình mẹ cậu có thể đi xuyên qua còn cậu thì không.

"Con... Con thực sự nhìn thấy chúng?..."

"Vâng."

Hoàng gật đầu quả quyết.

"Mẹ... có tin không?"

"Mẹ tin con."

Hai người cùng rơi vào suy nghĩ.

"Không ổn rồi, ngày mai, chúng ta ra viện, mẹ sẽ mời pháp sư cao tay về chữa cho con."

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Hoàng, sao con lại ở đây?... Mẹ đi tìm con mãi..."Bà Châu - mẹ Hoàng từ đâu chạy lại, giúp cậu thoát ra khỏi mớ hỗn độn khi nãy."Mẹ...""Con trai, sao thần sắc lại xanh xao thế kia? Lại đau ở đâu rồi hả con? Đi, đi về phòng với mẹ nào..."Mẹ Hoàng đỡ lấy tay cậu, dìu về phòng.Đi được một đoạn, Hoàng vô tình va phải một người đàn ông trung niên. Cậu đứng lại, quay đầu xin lỗi."Cháu xin lỗi chú ạ, không may đụng trúng rồi."Người đàn ông mang ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, nhưng cũng khẽ gật gật rồi đi tiếp."Hoàng, con đang nói chuyện với ai thế hả..?"Bà Châu hốt hoảng sờ trán Hoàng xem cậu có bị nóng sốt ở chỗ nào không.Hoàng giật mình."Mẹ, mẹ không thấy chú kia sao?""Chú nào? Ơ cái thằng này, hôm nay con bị làm sao đấy?""Dạ không, không sao, chắc con hơi mệt, chúng ta về phòng thôi mẹ."Người kia... Là ma phải chăng?Trên đường về phòng, cậu cảm thấy hành lang bệnh viện đông hơn ngày thường, nhưng có những người, chỉ như một cái bóng, Hoàng có thể chạm vào hoặc va phải, nhưng mẹ Hoàng thì lại có thể xuyên qua, thành thử, cậu phải né cả người cả hồn một cách khó khăn.Về đến phòng rồi, bà Châu đỡ con trai nằm xuống giường bệnh."Cảnh sát vừa báo tin cho mẹ biết, thằng Nam với con bé kia, chúng nó đã trốn lên khu vực Tây Bắc rồi, hiện tại vẫn đang tiếp tục truy nã, con yên tâm, nhất định phải cho chúng nó bị trừng trị."Hoàng gật gật, nắm lấy tay mẹ."Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng gì cả, mẹ nhé.""Con trai tôi, hic..." - bà Châu sụt sùi - " Mẹ sẽ không để yên đâu, con mà có bị làm sao, chắc mẹ đau chết mất..."Hoàng cười cười, trong đầu liền chậm rãi tua lại cảnh người mẹ khi này đau đớn ôm lấy thi thể cậu con trai. Ám ảnh, thực ám ảnh... Không thể như thế được. Cậu, có lẽ, phải kể chuyện này cho mẹ."Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói...""Ừ? Con nói đi? ""Thực ra..."Hoàng kể lại, từng chi tiết một, bắt đầu từ lúc cậu cảm thấy cơ thể bị hút máu bởi gốc liễu, đến khi nhìn thấy cậu bé, cả câu chuyện gặp Hắc Bạch Vô Thường, và người đàn ông khi nãy, những con người vô hình mẹ cậu có thể đi xuyên qua còn cậu thì không."Con... Con thực sự nhìn thấy chúng?...""Vâng."Hoàng gật đầu quả quyết."Mẹ... có tin không?""Mẹ tin con."Hai người cùng rơi vào suy nghĩ."Không ổn rồi, ngày mai, chúng ta ra viện, mẹ sẽ mời pháp sư cao tay về chữa cho con."

Chương 8