Tác giả:

"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…

Chương 34

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Hic... Trời nóng quá đi mất... Tự nhiên mất điện."Hoàng đi ven hành lang, tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy phe phẩy, chân cố gắng bước nhanh ra vườn cây trước cửa phòng."Em chào anh Hoàng."Cái Ngọc hí hửng đứng dưới bóng cây từ xa, nhác thấy bóng Hoàng, cười tươi rói."Bố sư. Không thấy nóng à mà cười tươi còn chói hơn cả ông mặt trời trên kia."Hoàng tiếp tục phe phẩy chiếc quạt, thiếu chút thè lưỡi ra thở. Trong đầu nghĩ thầm. Cơ mà đầu có mát thế nào cũng là rất xinh nha."Hế lô, trời nóng quá thể."Giữa hai cây si to đùng xum xuê lá nhất trong vườn, lão Long hói đầu thầy cậu mắc một chiếc võng, đong đưa đong đưa trông rất thư thái. Nhưng thực ra là lão cũng đang thè lưỡi ra mà thở."Ngọc! Ngọc! Mày rót cho thầy cốc nước."Ở giữa cái sân vườn mát mẻ kia, ông Long cho đặt một bộ bàn ghế gỗ, mà bà Liên thì cũng đang ngồi đó thong thả uống nước trà như chưa có gì xảy ra.Đây mới chính là con người ung dung nhất hệ mặt trời. "Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến." Dù là đông hay hè, dù là nóng hay lạnh, miễn không là trời mưa, thì lúc nào bà cũng ngồi xơi nước trà tại đây.Hoàng lê lết lại, ngồi ngay phía đối diện bà Liên."Chào thầy chào mợ.""Ừ con. Nóng quá thể ấy nhỉ."Bà Liên thong thả rót vào một cốc trà xanh, đưa ra trước mặt Hoàng. Đoạn lấy chiếc quạt giấy, quạt cho cậu.""Con xin."Hoàng cười hí hí, tận hưởng giây phút mát mẻ sau khi nát hết cổ tay vì quạt giấy."Hoàng, mày lại đây, lại đây nằm, để chỗ ấy cho thầy."Hoàng bưng cốc trà xanh, quay ngoắt lại, bĩu môi."Thầy ạ, trà xanh thì được. Còn quạt thì không.""Mày..."Lão Long hói thở dài, nắng ơi là nắng. Hành hạ người khác cũng vừa phải thôi."Cha, để con quạt cho cha."Cái Ngọc cười cười, phe phẩy cho ông Long."Gái rượu ngoan lắm."Hoành nhìn gia đình thầy Long, thấy nhớ nhà vô cùng.Suốt mấy tháng trời hè, Hoàng được ông Long chỉ dạy cho rất nhiều thứ, không đơn thuần là vẽ bùa nữa. Giờ cậu cũng đã tiếp thu được chút ít, vài hôm nữa, bà Châu mẹ cậu sẽ cho người lên đón cậu về nhà ít hôm. Thực sự đã rất lâu rồi hai mẹ con chưa được gặp nhau."Khi nào về quê, con xin cho mợ ít quế nhé, nghe nói quế chỗ con tốt lắm.""Vâng ạ.""Thuốc Lào nữa nhé thằng quỷ, nghe nói thuốc lào chỗ mày ngon lắm.""-_- đó là huyện khác rồi thầy ơi...""Ờ thì cứ nói thế thôi."Hoàng cười cười, ghi nhớ hết mấy thứ kia, sau khi lên sẽ lấy làm quà cho mọi người.

"Hic... Trời nóng quá đi mất... Tự nhiên mất điện."

Hoàng đi ven hành lang, tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy phe phẩy, chân cố gắng bước nhanh ra vườn cây trước cửa phòng.

"Em chào anh Hoàng."

Cái Ngọc hí hửng đứng dưới bóng cây từ xa, nhác thấy bóng Hoàng, cười tươi rói.

"Bố sư. Không thấy nóng à mà cười tươi còn chói hơn cả ông mặt trời trên kia."

Hoàng tiếp tục phe phẩy chiếc quạt, thiếu chút thè lưỡi ra thở. Trong đầu nghĩ thầm. Cơ mà đầu có mát thế nào cũng là rất xinh nha.

"Hế lô, trời nóng quá thể."

Giữa hai cây si to đùng xum xuê lá nhất trong vườn, lão Long hói đầu thầy cậu mắc một chiếc võng, đong đưa đong đưa trông rất thư thái. Nhưng thực ra là lão cũng đang thè lưỡi ra mà thở.

"Ngọc! Ngọc! Mày rót cho thầy cốc nước."

Ở giữa cái sân vườn mát mẻ kia, ông Long cho đặt một bộ bàn ghế gỗ, mà bà Liên thì cũng đang ngồi đó thong thả uống nước trà như chưa có gì xảy ra.

Đây mới chính là con người ung dung nhất hệ mặt trời. "Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến." Dù là đông hay hè, dù là nóng hay lạnh, miễn không là trời mưa, thì lúc nào bà cũng ngồi xơi nước trà tại đây.

Hoàng lê lết lại, ngồi ngay phía đối diện bà Liên.

"Chào thầy chào mợ."

"Ừ con. Nóng quá thể ấy nhỉ."

Bà Liên thong thả rót vào một cốc trà xanh, đưa ra trước mặt Hoàng. Đoạn lấy chiếc quạt giấy, quạt cho cậu.

""Con xin."

Hoàng cười hí hí, tận hưởng giây phút mát mẻ sau khi nát hết cổ tay vì quạt giấy.

"Hoàng, mày lại đây, lại đây nằm, để chỗ ấy cho thầy."

Hoàng bưng cốc trà xanh, quay ngoắt lại, bĩu môi.

"Thầy ạ, trà xanh thì được. Còn quạt thì không."

"Mày..."

Lão Long hói thở dài, nắng ơi là nắng. Hành hạ người khác cũng vừa phải thôi.

"Cha, để con quạt cho cha."

Cái Ngọc cười cười, phe phẩy cho ông Long.

"Gái rượu ngoan lắm."

Hoành nhìn gia đình thầy Long, thấy nhớ nhà vô cùng.

Suốt mấy tháng trời hè, Hoàng được ông Long chỉ dạy cho rất nhiều thứ, không đơn thuần là vẽ bùa nữa. Giờ cậu cũng đã tiếp thu được chút ít, vài hôm nữa, bà Châu mẹ cậu sẽ cho người lên đón cậu về nhà ít hôm. Thực sự đã rất lâu rồi hai mẹ con chưa được gặp nhau.

"Khi nào về quê, con xin cho mợ ít quế nhé, nghe nói quế chỗ con tốt lắm."

"Vâng ạ."

"Thuốc Lào nữa nhé thằng quỷ, nghe nói thuốc lào chỗ mày ngon lắm."

"-_- đó là huyện khác rồi thầy ơi..."

"Ờ thì cứ nói thế thôi."

Hoàng cười cười, ghi nhớ hết mấy thứ kia, sau khi lên sẽ lấy làm quà cho mọi người.

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Hic... Trời nóng quá đi mất... Tự nhiên mất điện."Hoàng đi ven hành lang, tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy phe phẩy, chân cố gắng bước nhanh ra vườn cây trước cửa phòng."Em chào anh Hoàng."Cái Ngọc hí hửng đứng dưới bóng cây từ xa, nhác thấy bóng Hoàng, cười tươi rói."Bố sư. Không thấy nóng à mà cười tươi còn chói hơn cả ông mặt trời trên kia."Hoàng tiếp tục phe phẩy chiếc quạt, thiếu chút thè lưỡi ra thở. Trong đầu nghĩ thầm. Cơ mà đầu có mát thế nào cũng là rất xinh nha."Hế lô, trời nóng quá thể."Giữa hai cây si to đùng xum xuê lá nhất trong vườn, lão Long hói đầu thầy cậu mắc một chiếc võng, đong đưa đong đưa trông rất thư thái. Nhưng thực ra là lão cũng đang thè lưỡi ra mà thở."Ngọc! Ngọc! Mày rót cho thầy cốc nước."Ở giữa cái sân vườn mát mẻ kia, ông Long cho đặt một bộ bàn ghế gỗ, mà bà Liên thì cũng đang ngồi đó thong thả uống nước trà như chưa có gì xảy ra.Đây mới chính là con người ung dung nhất hệ mặt trời. "Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến." Dù là đông hay hè, dù là nóng hay lạnh, miễn không là trời mưa, thì lúc nào bà cũng ngồi xơi nước trà tại đây.Hoàng lê lết lại, ngồi ngay phía đối diện bà Liên."Chào thầy chào mợ.""Ừ con. Nóng quá thể ấy nhỉ."Bà Liên thong thả rót vào một cốc trà xanh, đưa ra trước mặt Hoàng. Đoạn lấy chiếc quạt giấy, quạt cho cậu.""Con xin."Hoàng cười hí hí, tận hưởng giây phút mát mẻ sau khi nát hết cổ tay vì quạt giấy."Hoàng, mày lại đây, lại đây nằm, để chỗ ấy cho thầy."Hoàng bưng cốc trà xanh, quay ngoắt lại, bĩu môi."Thầy ạ, trà xanh thì được. Còn quạt thì không.""Mày..."Lão Long hói thở dài, nắng ơi là nắng. Hành hạ người khác cũng vừa phải thôi."Cha, để con quạt cho cha."Cái Ngọc cười cười, phe phẩy cho ông Long."Gái rượu ngoan lắm."Hoành nhìn gia đình thầy Long, thấy nhớ nhà vô cùng.Suốt mấy tháng trời hè, Hoàng được ông Long chỉ dạy cho rất nhiều thứ, không đơn thuần là vẽ bùa nữa. Giờ cậu cũng đã tiếp thu được chút ít, vài hôm nữa, bà Châu mẹ cậu sẽ cho người lên đón cậu về nhà ít hôm. Thực sự đã rất lâu rồi hai mẹ con chưa được gặp nhau."Khi nào về quê, con xin cho mợ ít quế nhé, nghe nói quế chỗ con tốt lắm.""Vâng ạ.""Thuốc Lào nữa nhé thằng quỷ, nghe nói thuốc lào chỗ mày ngon lắm.""-_- đó là huyện khác rồi thầy ơi...""Ờ thì cứ nói thế thôi."Hoàng cười cười, ghi nhớ hết mấy thứ kia, sau khi lên sẽ lấy làm quà cho mọi người.

Chương 34