Tác giả:

Là hạnh phúc thì gia đình nào cũng vậy, riêng có bất hạnh, thì chẳng gia đình nào giống nhau. Gia đình tôi đã từng là một gia đình hạnh phúc. Dù không giàu có, cuộc sống hết sức bình dị, một ngôi nhà nhỏ cỡ 60 mét vuông gồm 2 phòng ngủ, một phòng của ba mẹ, một phòng cho tôi. Tuy rằng chật chội, nhưng lại thực ấm áp. Tôi từng rất thỏa nguyện về một mái ấm như thế. Cho đến năm lên mười một tuổi, ba gặp gỡ phụ nữ bên ngoài. Người phụ nữ đó là tình đầu, người mà sau này ba vẫn không thể quên. Bọn họ chia tay vốn vì bị ngăn cản, sau đó người phụ nữ ấy li hôn, một mình mang theo con trai sống một cuộc sống cơ cực, sau cùng gặp lại ba tôi. Nhìn thấy nước mắt yếu đuối của người phụ nữ ấy, ba tôi dao động, thế rồi nói li hôn với mẹ. Mẹ không chấp nhận. Mẹ tôi là một người có vẻ người nhu hòa nhưng thực chất bên trong rất cứng rắn. Mẹ cùng ba kết hôn, thế nhưng chưa từng biết đến bạn gái trước kia của ba, cùng ba ở một chỗ ngần ấy năm, vẫn cứ ngỡ bản thân hạnh phúc. Đêm hôm đó lần thứ ba ba…

Chương 72: Vĩ Thanh:

Huynh Đệ Niên HạTác giả: Chanh Tử VũTruyện Đam MỹLà hạnh phúc thì gia đình nào cũng vậy, riêng có bất hạnh, thì chẳng gia đình nào giống nhau. Gia đình tôi đã từng là một gia đình hạnh phúc. Dù không giàu có, cuộc sống hết sức bình dị, một ngôi nhà nhỏ cỡ 60 mét vuông gồm 2 phòng ngủ, một phòng của ba mẹ, một phòng cho tôi. Tuy rằng chật chội, nhưng lại thực ấm áp. Tôi từng rất thỏa nguyện về một mái ấm như thế. Cho đến năm lên mười một tuổi, ba gặp gỡ phụ nữ bên ngoài. Người phụ nữ đó là tình đầu, người mà sau này ba vẫn không thể quên. Bọn họ chia tay vốn vì bị ngăn cản, sau đó người phụ nữ ấy li hôn, một mình mang theo con trai sống một cuộc sống cơ cực, sau cùng gặp lại ba tôi. Nhìn thấy nước mắt yếu đuối của người phụ nữ ấy, ba tôi dao động, thế rồi nói li hôn với mẹ. Mẹ không chấp nhận. Mẹ tôi là một người có vẻ người nhu hòa nhưng thực chất bên trong rất cứng rắn. Mẹ cùng ba kết hôn, thế nhưng chưa từng biết đến bạn gái trước kia của ba, cùng ba ở một chỗ ngần ấy năm, vẫn cứ ngỡ bản thân hạnh phúc. Đêm hôm đó lần thứ ba ba… Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông di động inh ỏi đánh thức, vừa mở ra đã thấy tên người gọi là Lôi Nam Vũ.“Kỳ Diễn, về chưa? Đã mua nhẫn cho anh chưa?”“Cái đó…em đem cầu hôn anh em rồi.”“Aaaaa? Aaaaa? Chúc mừng! Anh đây người ngoài cuộc cũng thấy vội muốn chết, hai người cuối cùng cũng đến với nhau!”“Cảm ơn đã quan tâm.”“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Tối hôm qua nhất định rất cuồng nhiệt đi?”“…Anh chết đi.”“Không phải nên báo đáp anh sao? Tốt xấu gì anh cũng có công nhé.”“…”“Từ từ, vừa rồi không để ý, ý em là nhẫn đó không thể đưa anh sao?”“Ừ.”“Này này này! Anh đây làm sao bây giờ?!”“Không biết.”“Kỳ Diễn! Không thể! Đưa nhẫn đây aaaa! Nhẫn đó rất quan trọng!”“…”“Kỳ Diễn! Đi chết đi!”-Hết--Toàn văn hoàn-

Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông di động inh ỏi đánh thức, vừa mở ra đã thấy tên người gọi là Lôi Nam Vũ.

“Kỳ Diễn, về chưa? Đã mua nhẫn cho anh chưa?”

“Cái đó…em đem cầu hôn anh em rồi.”

“Aaaaa? Aaaaa? Chúc mừng! Anh đây người ngoài cuộc cũng thấy vội muốn chết, hai người cuối cùng cũng đến với nhau!”

“Cảm ơn đã quan tâm.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Tối hôm qua nhất định rất cuồng nhiệt đi?”

“…Anh chết đi.”

“Không phải nên báo đáp anh sao? Tốt xấu gì anh cũng có công nhé.”

“…”

“Từ từ, vừa rồi không để ý, ý em là nhẫn đó không thể đưa anh sao?”

“Ừ.”

“Này này này! Anh đây làm sao bây giờ?!”

“Không biết.”

“Kỳ Diễn! Không thể! Đưa nhẫn đây aaaa! Nhẫn đó rất quan trọng!”

“…”

“Kỳ Diễn! Đi chết đi!”

-Hết-

-Toàn văn hoàn-

Huynh Đệ Niên HạTác giả: Chanh Tử VũTruyện Đam MỹLà hạnh phúc thì gia đình nào cũng vậy, riêng có bất hạnh, thì chẳng gia đình nào giống nhau. Gia đình tôi đã từng là một gia đình hạnh phúc. Dù không giàu có, cuộc sống hết sức bình dị, một ngôi nhà nhỏ cỡ 60 mét vuông gồm 2 phòng ngủ, một phòng của ba mẹ, một phòng cho tôi. Tuy rằng chật chội, nhưng lại thực ấm áp. Tôi từng rất thỏa nguyện về một mái ấm như thế. Cho đến năm lên mười một tuổi, ba gặp gỡ phụ nữ bên ngoài. Người phụ nữ đó là tình đầu, người mà sau này ba vẫn không thể quên. Bọn họ chia tay vốn vì bị ngăn cản, sau đó người phụ nữ ấy li hôn, một mình mang theo con trai sống một cuộc sống cơ cực, sau cùng gặp lại ba tôi. Nhìn thấy nước mắt yếu đuối của người phụ nữ ấy, ba tôi dao động, thế rồi nói li hôn với mẹ. Mẹ không chấp nhận. Mẹ tôi là một người có vẻ người nhu hòa nhưng thực chất bên trong rất cứng rắn. Mẹ cùng ba kết hôn, thế nhưng chưa từng biết đến bạn gái trước kia của ba, cùng ba ở một chỗ ngần ấy năm, vẫn cứ ngỡ bản thân hạnh phúc. Đêm hôm đó lần thứ ba ba… Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông di động inh ỏi đánh thức, vừa mở ra đã thấy tên người gọi là Lôi Nam Vũ.“Kỳ Diễn, về chưa? Đã mua nhẫn cho anh chưa?”“Cái đó…em đem cầu hôn anh em rồi.”“Aaaaa? Aaaaa? Chúc mừng! Anh đây người ngoài cuộc cũng thấy vội muốn chết, hai người cuối cùng cũng đến với nhau!”“Cảm ơn đã quan tâm.”“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Tối hôm qua nhất định rất cuồng nhiệt đi?”“…Anh chết đi.”“Không phải nên báo đáp anh sao? Tốt xấu gì anh cũng có công nhé.”“…”“Từ từ, vừa rồi không để ý, ý em là nhẫn đó không thể đưa anh sao?”“Ừ.”“Này này này! Anh đây làm sao bây giờ?!”“Không biết.”“Kỳ Diễn! Không thể! Đưa nhẫn đây aaaa! Nhẫn đó rất quan trọng!”“…”“Kỳ Diễn! Đi chết đi!”-Hết--Toàn văn hoàn-

Chương 72: Vĩ Thanh: