"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…
Chương 127
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Khanh nói đoạn, mắt nhìn ra phía ngoài của sổ."Khanh... Cậu biết bà ta là quỷ, mà vẫn cho bà ta mượn xác? Cậu vì muốn chuộc lỗi với Tuấn mà hành xử như vậy? Không nghĩ đến hậu quả một ngày nào đó, tu vi bà ta càng cao, cơ thể của cậu càng ngày suy yếu không có cách gì cứu chữa?""Đừng trách tớ. Tớ nào biết Tuấn đã chết?!? Cậu đừng nghĩ tớ ngốc như vậy."Khanh kích động, ánh mắt giận dữ quay sang nhìn Hoàng."Khanh điên rồi."Hoàng nghĩ thầm trong đầu. Nhưng câu chuyện này có vẻ đang đi khá xa so với dự đoán của cậu."Không sao. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua rồi, tớ chỉ muốn cậu không nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa, giờ hãy gạt bỏ hết đi. Sống thật thanh thản. Được chứ?""Được."Khanh mím môi, gật đầu đồng ý với Hoàng.Hành động này của Khanh khiến Hoàng ngơ ngác một khắc. Không phải vì cậu rung động, mà là, hình ảnh xẹt qua trí óc khiến cậu giật mình.Giao Linh."Hoàng?""H... Hả?""Gạt bỏ đi quá khứ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Nhé?"Ý gì thế?Khanh nhìn Hoàng, cậu bối rối không dám nhìn lại, quay mặt ra phía bờ tường.Ừm..."Ý... Ý Khanh là, muốn một cuộc sống vui vẻ như ngày trước? Không lo không nghĩ?""Tớ...""Tớ ủng hộ cậu mà, ha ha..."Cậu đứng dậy, tiến về phía mép giường nới Khanh ngồi, lấy tay gạt mái tóc loà xoà ra khỏi khuôn mặt cô, đặt tay lên vai."Không sao. Tớ chỉ muốn nói là, quá thứ thì vẫn chính là quá khứ. Hiện tại mới là quan trọng, đừng hoài niệm hay mong ngóng chúng quay trở về như xua. Có những thứ, chỉ đến một lần thôi. Cậu hiểu chứ,"Khanh đứng bất động, chăm chú nhìn người con trai trước mặt."Nhưng tớ...""Haizzz... Tối rồi. Người đẹp à, tớ phải về nhà đây."Cậu xoay người, cười một tiếng rôid trở ra phía cửa trước."Về nhé.""Okee.""Mà Khanh này...""Ừm?"Khanh nghe cậu gọi, lại quay ra nhìn. Ánh mắt ấy, nửa trông mong, nửa đợi chờ."Nhớ ăn uống đầy đủ, thường xuyên ra ngoài hít thở không khí trong lành, như thế nhanh khoẻ hơn đấy.""Ha ha. Ừ. Tớ biết rồi."Cô cười trừ.Hoàng xuống dưới cổng chào bố mẹ Khanh. Ông Lâm tiễn cậu ra tới tận ngoài đường. Bà Mỹ vui mừng, cảm ơn Hoàng rối rít khi thấy Khanh chịu đi ra ngoài."Con trai, hay là con ở đây ăn cơm với nhà bác đi.""Dạ thôi ạ. Con phải về rồi, mẹ con đang chờ.""Vậy à? Vật thì con nhớ đi đường cẩn thận. Trời bắt đầu tối rồi.""Vâng. Con cảm ơn bác."Hoàng chào mọi người rồi vòng xe đi về.
Khanh nói đoạn, mắt nhìn ra phía ngoài của sổ.
"Khanh... Cậu biết bà ta là quỷ, mà vẫn cho bà ta mượn xác? Cậu vì muốn chuộc lỗi với Tuấn mà hành xử như vậy? Không nghĩ đến hậu quả một ngày nào đó, tu vi bà ta càng cao, cơ thể của cậu càng ngày suy yếu không có cách gì cứu chữa?"
"Đừng trách tớ. Tớ nào biết Tuấn đã chết?!? Cậu đừng nghĩ tớ ngốc như vậy."
Khanh kích động, ánh mắt giận dữ quay sang nhìn Hoàng.
"Khanh điên rồi."
Hoàng nghĩ thầm trong đầu. Nhưng câu chuyện này có vẻ đang đi khá xa so với dự đoán của cậu.
"Không sao. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua rồi, tớ chỉ muốn cậu không nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa, giờ hãy gạt bỏ hết đi. Sống thật thanh thản. Được chứ?"
"Được."
Khanh mím môi, gật đầu đồng ý với Hoàng.
Hành động này của Khanh khiến Hoàng ngơ ngác một khắc. Không phải vì cậu rung động, mà là, hình ảnh xẹt qua trí óc khiến cậu giật mình.
Giao Linh.
"Hoàng?"
"H... Hả?"
"Gạt bỏ đi quá khứ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Nhé?"
Ý gì thế?
Khanh nhìn Hoàng, cậu bối rối không dám nhìn lại, quay mặt ra phía bờ tường.
Ừm...
"Ý... Ý Khanh là, muốn một cuộc sống vui vẻ như ngày trước? Không lo không nghĩ?"
"Tớ..."
"Tớ ủng hộ cậu mà, ha ha..."
Cậu đứng dậy, tiến về phía mép giường nới Khanh ngồi, lấy tay gạt mái tóc loà xoà ra khỏi khuôn mặt cô, đặt tay lên vai.
"Không sao. Tớ chỉ muốn nói là, quá thứ thì vẫn chính là quá khứ. Hiện tại mới là quan trọng, đừng hoài niệm hay mong ngóng chúng quay trở về như xua. Có những thứ, chỉ đến một lần thôi. Cậu hiểu chứ,"
Khanh đứng bất động, chăm chú nhìn người con trai trước mặt.
"Nhưng tớ..."
"Haizzz... Tối rồi. Người đẹp à, tớ phải về nhà đây."
Cậu xoay người, cười một tiếng rôid trở ra phía cửa trước.
"Về nhé."
"Okee."
"Mà Khanh này..."
"Ừm?"
Khanh nghe cậu gọi, lại quay ra nhìn. Ánh mắt ấy, nửa trông mong, nửa đợi chờ.
"Nhớ ăn uống đầy đủ, thường xuyên ra ngoài hít thở không khí trong lành, như thế nhanh khoẻ hơn đấy."
"Ha ha. Ừ. Tớ biết rồi."
Cô cười trừ.
Hoàng xuống dưới cổng chào bố mẹ Khanh. Ông Lâm tiễn cậu ra tới tận ngoài đường. Bà Mỹ vui mừng, cảm ơn Hoàng rối rít khi thấy Khanh chịu đi ra ngoài.
"Con trai, hay là con ở đây ăn cơm với nhà bác đi."
"Dạ thôi ạ. Con phải về rồi, mẹ con đang chờ."
"Vậy à? Vật thì con nhớ đi đường cẩn thận. Trời bắt đầu tối rồi."
"Vâng. Con cảm ơn bác."
Hoàng chào mọi người rồi vòng xe đi về.
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Khanh nói đoạn, mắt nhìn ra phía ngoài của sổ."Khanh... Cậu biết bà ta là quỷ, mà vẫn cho bà ta mượn xác? Cậu vì muốn chuộc lỗi với Tuấn mà hành xử như vậy? Không nghĩ đến hậu quả một ngày nào đó, tu vi bà ta càng cao, cơ thể của cậu càng ngày suy yếu không có cách gì cứu chữa?""Đừng trách tớ. Tớ nào biết Tuấn đã chết?!? Cậu đừng nghĩ tớ ngốc như vậy."Khanh kích động, ánh mắt giận dữ quay sang nhìn Hoàng."Khanh điên rồi."Hoàng nghĩ thầm trong đầu. Nhưng câu chuyện này có vẻ đang đi khá xa so với dự đoán của cậu."Không sao. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua rồi, tớ chỉ muốn cậu không nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa, giờ hãy gạt bỏ hết đi. Sống thật thanh thản. Được chứ?""Được."Khanh mím môi, gật đầu đồng ý với Hoàng.Hành động này của Khanh khiến Hoàng ngơ ngác một khắc. Không phải vì cậu rung động, mà là, hình ảnh xẹt qua trí óc khiến cậu giật mình.Giao Linh."Hoàng?""H... Hả?""Gạt bỏ đi quá khứ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Nhé?"Ý gì thế?Khanh nhìn Hoàng, cậu bối rối không dám nhìn lại, quay mặt ra phía bờ tường.Ừm..."Ý... Ý Khanh là, muốn một cuộc sống vui vẻ như ngày trước? Không lo không nghĩ?""Tớ...""Tớ ủng hộ cậu mà, ha ha..."Cậu đứng dậy, tiến về phía mép giường nới Khanh ngồi, lấy tay gạt mái tóc loà xoà ra khỏi khuôn mặt cô, đặt tay lên vai."Không sao. Tớ chỉ muốn nói là, quá thứ thì vẫn chính là quá khứ. Hiện tại mới là quan trọng, đừng hoài niệm hay mong ngóng chúng quay trở về như xua. Có những thứ, chỉ đến một lần thôi. Cậu hiểu chứ,"Khanh đứng bất động, chăm chú nhìn người con trai trước mặt."Nhưng tớ...""Haizzz... Tối rồi. Người đẹp à, tớ phải về nhà đây."Cậu xoay người, cười một tiếng rôid trở ra phía cửa trước."Về nhé.""Okee.""Mà Khanh này...""Ừm?"Khanh nghe cậu gọi, lại quay ra nhìn. Ánh mắt ấy, nửa trông mong, nửa đợi chờ."Nhớ ăn uống đầy đủ, thường xuyên ra ngoài hít thở không khí trong lành, như thế nhanh khoẻ hơn đấy.""Ha ha. Ừ. Tớ biết rồi."Cô cười trừ.Hoàng xuống dưới cổng chào bố mẹ Khanh. Ông Lâm tiễn cậu ra tới tận ngoài đường. Bà Mỹ vui mừng, cảm ơn Hoàng rối rít khi thấy Khanh chịu đi ra ngoài."Con trai, hay là con ở đây ăn cơm với nhà bác đi.""Dạ thôi ạ. Con phải về rồi, mẹ con đang chờ.""Vậy à? Vật thì con nhớ đi đường cẩn thận. Trời bắt đầu tối rồi.""Vâng. Con cảm ơn bác."Hoàng chào mọi người rồi vòng xe đi về.