Tác giả:

"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…

Chương 149

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Phát... Phát điên?!?"Hoàng học lịch sử, có tìm hiểu phong tục tập quán con người qua từng triều đại, lại rất thích những thứ cổ xưa, theo cậu được biết, thì người xưa rất kiêng kị và kì thị những người có bệnh điên, nhưng bù lại là con nhà phú hào, hoàn toàn có thể kiếm được một mối rể để nhờ cậy vào quãng đời còn lại mà? Hơn nữa, sư phụ này lại vẫn yêu cô tiểu thư? Thế khi nào Cao Tuệ Mẫn xuất hiện? Có chỗ nào liên quan không?Lằng nhằng quá. "Thầy, nói nữa đi.""Cô ta phát điên là một việc, khi đó sư phụ này chỉ là một nhà giáo bình thường, được mời đến để phụ đạo thêm kiến thức cho cô ta. Gia đình nhà này biết không sớm thì muộn tiểu thư kia sẽ phát bệnh lên cho ông tổ biết, đành nói ra hết sự thật, và dặn đi dặn lại là không được nói ra ngoài, ảnh hưởng tới thanh danh của cả tiểu thư lẫn gia đình.""Ủa, rồi Cao Tuệ Mẫn đâu ra thầy?" "Từ từ đã."Ông Long quắc mắt một cái, lại đưa tay ra xoa đầu, tiếp đến với tay lấy ấm trà xanh nhấp một ngụm cho đỡ khan cổ."Có lần cô tiểu thư này bị ma nhập,sau đó không ai cứu chữa nổi, khi đó ông ấy có bên cạnh, nhưng cũng không cứu chữa được. Tuy là biết chừng ấy kiến thức, nhưng tới giờ dấu hiệu và hậu quả của lần phát điên ấy chẳng ai có thể lí giải nổi, cũng chẳng ai có cách phá giải thực sự." "Đến cả ông tổ cũng không?""Ừ. Sau khi cô này phát điên mà chết, thì sư phụ ngày đêm dằn vặt day dứt. Tìm đệ tử để dạy lại các tuyệt kĩ phái chúng ta để làm tròn bổn phận trong phái, vài năm sau khi cô tiểu thư kia mất, người cũng mất luôn. Mất trong tư thế ngồi ôm bức ảnh chân dung tiểu thư kia.""Và...?" Cao Tuệ Mẫn ở đâu?"Có tin đồn khi đó Cao Tuệ Mẫn cũng đi đầu thai. Khi lưu lạc dương gian cô ta có quen biết hay có khúc mắc gì với ông ấy. Và cô ta là người giúp đỡ ông tổ về mặt làm phép. Có thể nói phái chúng ta từ thời ông tổ trở đến mày là những người được học một số chiêu thức của cô ta. Nói cô ta là người đồng sáng tạo ra tuyệt chiêu trừ tà ma thì không hề sai...""Làm sao thầy biết đó là Cao Tuệ Mẫn?!? Mà khoan, vậy Cao Tuệ Mẫn đầu thai? Thế cô ta không phải sống lưu đày ngần ấy năm trời ư?" "Tầm bậy. Cô ta là một bí hiểm, một nghìn năm nhằm nhò gì? Chẳng lẽ cứ sống một mình yên yên bình bình qua hết nấy năm à? Phải có sự kiện gì xảy ra chứ?"

"Phát... Phát điên?!?"

Hoàng học lịch sử, có tìm hiểu phong tục tập quán con người qua từng triều đại, lại rất thích những thứ cổ xưa, theo cậu được biết, thì người xưa rất kiêng kị và kì thị những người có bệnh điên, nhưng bù lại là con nhà phú hào, hoàn toàn có thể kiếm được một mối rể để nhờ cậy vào quãng đời còn lại mà? Hơn nữa, sư phụ này lại vẫn yêu cô tiểu thư? Thế khi nào Cao Tuệ Mẫn xuất hiện? Có chỗ nào liên quan không?

Lằng nhằng quá. 

"Thầy, nói nữa đi."

"Cô ta phát điên là một việc, khi đó sư phụ này chỉ là một nhà giáo bình thường, được mời đến để phụ đạo thêm kiến thức cho cô ta. Gia đình nhà này biết không sớm thì muộn tiểu thư kia sẽ phát bệnh lên cho ông tổ biết, đành nói ra hết sự thật, và dặn đi dặn lại là không được nói ra ngoài, ảnh hưởng tới thanh danh của cả tiểu thư lẫn gia đình."

"Ủa, rồi Cao Tuệ Mẫn đâu ra thầy?" 

"Từ từ đã."

Ông Long quắc mắt một cái, lại đưa tay ra xoa đầu, tiếp đến với tay lấy ấm trà xanh nhấp một ngụm cho đỡ khan cổ.

"Có lần cô tiểu thư này bị ma nhập,sau đó không ai cứu chữa nổi, khi đó ông ấy có bên cạnh, nhưng cũng không cứu chữa được. Tuy là biết chừng ấy kiến thức, nhưng tới giờ dấu hiệu và hậu quả của lần phát điên ấy chẳng ai có thể lí giải nổi, cũng chẳng ai có cách phá giải thực sự." 

"Đến cả ông tổ cũng không?"

"Ừ. Sau khi cô này phát điên mà chết, thì sư phụ ngày đêm dằn vặt day dứt. Tìm đệ tử để dạy lại các tuyệt kĩ phái chúng ta để làm tròn bổn phận trong phái, vài năm sau khi cô tiểu thư kia mất, người cũng mất luôn. Mất trong tư thế ngồi ôm bức ảnh chân dung tiểu thư kia."

"Và...?" 

Cao Tuệ Mẫn ở đâu?

"Có tin đồn khi đó Cao Tuệ Mẫn cũng đi đầu thai. Khi lưu lạc dương gian cô ta có quen biết hay có khúc mắc gì với ông ấy. Và cô ta là người giúp đỡ ông tổ về mặt làm phép. Có thể nói phái chúng ta từ thời ông tổ trở đến mày là những người được học một số chiêu thức của cô ta. Nói cô ta là người đồng sáng tạo ra tuyệt chiêu trừ tà ma thì không hề sai..."

"Làm sao thầy biết đó là Cao Tuệ Mẫn?!? Mà khoan, vậy Cao Tuệ Mẫn đầu thai? Thế cô ta không phải sống lưu đày ngần ấy năm trời ư?" 

"Tầm bậy. Cô ta là một bí hiểm, một nghìn năm nhằm nhò gì? Chẳng lẽ cứ sống một mình yên yên bình bình qua hết nấy năm à? Phải có sự kiện gì xảy ra chứ?"

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Phát... Phát điên?!?"Hoàng học lịch sử, có tìm hiểu phong tục tập quán con người qua từng triều đại, lại rất thích những thứ cổ xưa, theo cậu được biết, thì người xưa rất kiêng kị và kì thị những người có bệnh điên, nhưng bù lại là con nhà phú hào, hoàn toàn có thể kiếm được một mối rể để nhờ cậy vào quãng đời còn lại mà? Hơn nữa, sư phụ này lại vẫn yêu cô tiểu thư? Thế khi nào Cao Tuệ Mẫn xuất hiện? Có chỗ nào liên quan không?Lằng nhằng quá. "Thầy, nói nữa đi.""Cô ta phát điên là một việc, khi đó sư phụ này chỉ là một nhà giáo bình thường, được mời đến để phụ đạo thêm kiến thức cho cô ta. Gia đình nhà này biết không sớm thì muộn tiểu thư kia sẽ phát bệnh lên cho ông tổ biết, đành nói ra hết sự thật, và dặn đi dặn lại là không được nói ra ngoài, ảnh hưởng tới thanh danh của cả tiểu thư lẫn gia đình.""Ủa, rồi Cao Tuệ Mẫn đâu ra thầy?" "Từ từ đã."Ông Long quắc mắt một cái, lại đưa tay ra xoa đầu, tiếp đến với tay lấy ấm trà xanh nhấp một ngụm cho đỡ khan cổ."Có lần cô tiểu thư này bị ma nhập,sau đó không ai cứu chữa nổi, khi đó ông ấy có bên cạnh, nhưng cũng không cứu chữa được. Tuy là biết chừng ấy kiến thức, nhưng tới giờ dấu hiệu và hậu quả của lần phát điên ấy chẳng ai có thể lí giải nổi, cũng chẳng ai có cách phá giải thực sự." "Đến cả ông tổ cũng không?""Ừ. Sau khi cô này phát điên mà chết, thì sư phụ ngày đêm dằn vặt day dứt. Tìm đệ tử để dạy lại các tuyệt kĩ phái chúng ta để làm tròn bổn phận trong phái, vài năm sau khi cô tiểu thư kia mất, người cũng mất luôn. Mất trong tư thế ngồi ôm bức ảnh chân dung tiểu thư kia.""Và...?" Cao Tuệ Mẫn ở đâu?"Có tin đồn khi đó Cao Tuệ Mẫn cũng đi đầu thai. Khi lưu lạc dương gian cô ta có quen biết hay có khúc mắc gì với ông ấy. Và cô ta là người giúp đỡ ông tổ về mặt làm phép. Có thể nói phái chúng ta từ thời ông tổ trở đến mày là những người được học một số chiêu thức của cô ta. Nói cô ta là người đồng sáng tạo ra tuyệt chiêu trừ tà ma thì không hề sai...""Làm sao thầy biết đó là Cao Tuệ Mẫn?!? Mà khoan, vậy Cao Tuệ Mẫn đầu thai? Thế cô ta không phải sống lưu đày ngần ấy năm trời ư?" "Tầm bậy. Cô ta là một bí hiểm, một nghìn năm nhằm nhò gì? Chẳng lẽ cứ sống một mình yên yên bình bình qua hết nấy năm à? Phải có sự kiện gì xảy ra chứ?"

Chương 149