"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…
Chương 229
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Trà? Trà ư?Cao Tuệ Mẫn...Bỗng nhiên Tùng nhắc tới Trà, làm Hoàng như sững lại. Cậu lại nhớ tới khuôn mặt đẹp như hoa của cô dưới ánh sáng trăng ở cửa điện hôm nào. Hô hấp bỗng nhiên nghẹt lại, tim hẫng một nhịp. "Anh biết Trà lâu chưa?"Có thể, cậu sẽ biết thêm chút gì về nữ câu quỷ kia?"Biết chứ, từ lúc tôi mới vào ngành, cô ấy đã có giao hảo tốt với mấy người bên cục điều tra tâm linh rồi. Mà cậu cũng là người quen của Trà nhỉ?" "À vâng."Hoàng gật đầu."Bạn hay người quen?" Tùng thấy thái độ lấp lửng của Hoàng, nghi hoặc hỏi lại.Biết làm sao đây nhỉ? Bạn hay người quen?"Người... Người quen." Tất nhiên không phải bạn rồi."Ha ha, tôi tin cậu. Vì cậu chẳng thể nào là bạn của cô ấy đâu.""Tại sao thế?" Hoàng nhấp một ngụm cà phê, trong lòng run rẩy hỏi."Để tôi nói nhỏ cái này cho cậu biết nhé."Tùng làm bộ nguy hiểm, hạ giọng xuống, ghé vào tai Hoàng. "Cô Trà từng là người quen của bố tôi lúc sinh thời. Từ bé tới giờ, cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Nếu là bạn cô ấy, cậu tuyệt đối phải ngang ngửa tuổi của bố tôi."Hoàng nghe xong, như thắt lại.Đúng là nữ câu quỷ, chẳng bao giờ già đi. "Cô ấy hình như không chịu ảnh hưởng của thời gian."Tùng vừa nói vừa dò xét thái độ của Hoàng."Cũng chẳng bao giờ lộ tung tích của mình cho ai. Chỉ là mỗi khi có việc cần tìm tới, cô ấy sẽ gọi cho tôi giải quyết đầu tiên." "Ừm. Vì anh là cảnh sát tâm linh mà.""Cậu có nghĩ như tôi nghĩ hay không?""Nghĩ gì?" Hoàng nhìn thẳng vào mặt Tùng."Tôi từng nghĩ cô ấy là ma nữ. Sống không già đi, thoắt ẩn thoắt hiện...""Chắc... Chắc không phải đâu." "Tất nhiên là không phải rồi."Tùng lại phá lên cười. Cái người này bị làm sao thế nhỉ? Sao con Mai vẫn yêu được mới tài chứ."Bản thân tôi từng thử bùa chú và cách chống ma trừ tà với cô ấy, nhưng cô ấy không hề hấn gì hết." Tên này... Nguy hiểm hơn cậu nghĩ chăng? Hay là cậu quá lo xa rồi?"Vậy Trà tên thật là gì? Cậu có biết không?"Cao Tuệ Mẫn chứ còn là gì nữa? Hoàng lắc đầu."Nguyễn Hữu Mạt Trà. Ha ha ha..."Nguyễn Hữu Mạt Trà? Hay nhỉ? Hoàng nhíu mày lại bắt đầu suy nghĩ. Cái tên này quen lắm, quen lắm. Cậu đã gặp ở đâu rồi?"Đấy chỉ là những thứ tôi biết được hết của cô ấy thôi. Còn cậu? Cậu biết gì về Trà hả?"Gì... Gì đây? Tiếp cận cậu để moi tin tức của Cao Tuệ Mẫn? Thậm chí là lôi cả những gì mình biết được để đánh đổi?
Trà? Trà ư?
Cao Tuệ Mẫn...
Bỗng nhiên Tùng nhắc tới Trà, làm Hoàng như sững lại. Cậu lại nhớ tới khuôn mặt đẹp như hoa của cô dưới ánh sáng trăng ở cửa điện hôm nào. Hô hấp bỗng nhiên nghẹt lại, tim hẫng một nhịp.
"Anh biết Trà lâu chưa?"
Có thể, cậu sẽ biết thêm chút gì về nữ câu quỷ kia?
"Biết chứ, từ lúc tôi mới vào ngành, cô ấy đã có giao hảo tốt với mấy người bên cục điều tra tâm linh rồi. Mà cậu cũng là người quen của Trà nhỉ?"
"À vâng."
Hoàng gật đầu.
"Bạn hay người quen?"
Tùng thấy thái độ lấp lửng của Hoàng, nghi hoặc hỏi lại.
Biết làm sao đây nhỉ? Bạn hay người quen?
"Người... Người quen."
Tất nhiên không phải bạn rồi.
"Ha ha, tôi tin cậu. Vì cậu chẳng thể nào là bạn của cô ấy đâu."
"Tại sao thế?"
Hoàng nhấp một ngụm cà phê, trong lòng run rẩy hỏi.
"Để tôi nói nhỏ cái này cho cậu biết nhé."
Tùng làm bộ nguy hiểm, hạ giọng xuống, ghé vào tai Hoàng.
"Cô Trà từng là người quen của bố tôi lúc sinh thời. Từ bé tới giờ, cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Nếu là bạn cô ấy, cậu tuyệt đối phải ngang ngửa tuổi của bố tôi."
Hoàng nghe xong, như thắt lại.
Đúng là nữ câu quỷ, chẳng bao giờ già đi.
"Cô ấy hình như không chịu ảnh hưởng của thời gian."
Tùng vừa nói vừa dò xét thái độ của Hoàng.
"Cũng chẳng bao giờ lộ tung tích của mình cho ai. Chỉ là mỗi khi có việc cần tìm tới, cô ấy sẽ gọi cho tôi giải quyết đầu tiên."
"Ừm. Vì anh là cảnh sát tâm linh mà."
"Cậu có nghĩ như tôi nghĩ hay không?"
"Nghĩ gì?"
Hoàng nhìn thẳng vào mặt Tùng.
"Tôi từng nghĩ cô ấy là ma nữ. Sống không già đi, thoắt ẩn thoắt hiện..."
"Chắc... Chắc không phải đâu."
"Tất nhiên là không phải rồi."
Tùng lại phá lên cười. Cái người này bị làm sao thế nhỉ? Sao con Mai vẫn yêu được mới tài chứ.
"Bản thân tôi từng thử bùa chú và cách chống ma trừ tà với cô ấy, nhưng cô ấy không hề hấn gì hết."
Tên này... Nguy hiểm hơn cậu nghĩ chăng? Hay là cậu quá lo xa rồi?
"Vậy Trà tên thật là gì? Cậu có biết không?"
Cao Tuệ Mẫn chứ còn là gì nữa?
Hoàng lắc đầu.
"Nguyễn Hữu Mạt Trà. Ha ha ha..."
Nguyễn Hữu Mạt Trà? Hay nhỉ?
Hoàng nhíu mày lại bắt đầu suy nghĩ. Cái tên này quen lắm, quen lắm. Cậu đã gặp ở đâu rồi?
"Đấy chỉ là những thứ tôi biết được hết của cô ấy thôi. Còn cậu? Cậu biết gì về Trà hả?"
Gì... Gì đây?
Tiếp cận cậu để moi tin tức của Cao Tuệ Mẫn? Thậm chí là lôi cả những gì mình biết được để đánh đổi?
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Trà? Trà ư?Cao Tuệ Mẫn...Bỗng nhiên Tùng nhắc tới Trà, làm Hoàng như sững lại. Cậu lại nhớ tới khuôn mặt đẹp như hoa của cô dưới ánh sáng trăng ở cửa điện hôm nào. Hô hấp bỗng nhiên nghẹt lại, tim hẫng một nhịp. "Anh biết Trà lâu chưa?"Có thể, cậu sẽ biết thêm chút gì về nữ câu quỷ kia?"Biết chứ, từ lúc tôi mới vào ngành, cô ấy đã có giao hảo tốt với mấy người bên cục điều tra tâm linh rồi. Mà cậu cũng là người quen của Trà nhỉ?" "À vâng."Hoàng gật đầu."Bạn hay người quen?" Tùng thấy thái độ lấp lửng của Hoàng, nghi hoặc hỏi lại.Biết làm sao đây nhỉ? Bạn hay người quen?"Người... Người quen." Tất nhiên không phải bạn rồi."Ha ha, tôi tin cậu. Vì cậu chẳng thể nào là bạn của cô ấy đâu.""Tại sao thế?" Hoàng nhấp một ngụm cà phê, trong lòng run rẩy hỏi."Để tôi nói nhỏ cái này cho cậu biết nhé."Tùng làm bộ nguy hiểm, hạ giọng xuống, ghé vào tai Hoàng. "Cô Trà từng là người quen của bố tôi lúc sinh thời. Từ bé tới giờ, cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Nếu là bạn cô ấy, cậu tuyệt đối phải ngang ngửa tuổi của bố tôi."Hoàng nghe xong, như thắt lại.Đúng là nữ câu quỷ, chẳng bao giờ già đi. "Cô ấy hình như không chịu ảnh hưởng của thời gian."Tùng vừa nói vừa dò xét thái độ của Hoàng."Cũng chẳng bao giờ lộ tung tích của mình cho ai. Chỉ là mỗi khi có việc cần tìm tới, cô ấy sẽ gọi cho tôi giải quyết đầu tiên." "Ừm. Vì anh là cảnh sát tâm linh mà.""Cậu có nghĩ như tôi nghĩ hay không?""Nghĩ gì?" Hoàng nhìn thẳng vào mặt Tùng."Tôi từng nghĩ cô ấy là ma nữ. Sống không già đi, thoắt ẩn thoắt hiện...""Chắc... Chắc không phải đâu." "Tất nhiên là không phải rồi."Tùng lại phá lên cười. Cái người này bị làm sao thế nhỉ? Sao con Mai vẫn yêu được mới tài chứ."Bản thân tôi từng thử bùa chú và cách chống ma trừ tà với cô ấy, nhưng cô ấy không hề hấn gì hết." Tên này... Nguy hiểm hơn cậu nghĩ chăng? Hay là cậu quá lo xa rồi?"Vậy Trà tên thật là gì? Cậu có biết không?"Cao Tuệ Mẫn chứ còn là gì nữa? Hoàng lắc đầu."Nguyễn Hữu Mạt Trà. Ha ha ha..."Nguyễn Hữu Mạt Trà? Hay nhỉ? Hoàng nhíu mày lại bắt đầu suy nghĩ. Cái tên này quen lắm, quen lắm. Cậu đã gặp ở đâu rồi?"Đấy chỉ là những thứ tôi biết được hết của cô ấy thôi. Còn cậu? Cậu biết gì về Trà hả?"Gì... Gì đây? Tiếp cận cậu để moi tin tức của Cao Tuệ Mẫn? Thậm chí là lôi cả những gì mình biết được để đánh đổi?