"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…
Chương 248
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Cô gái kia cười tới méo xệch cả miệng làm Hoàng thấy ngại thật sự. Ai đời lại đi phũ con gái nhà người ta thế chứ."Thôi, bỏ qua mấy chuyện đấy đi. Anh gọi em ra đây không phải là để nhờ em tới chỉ đường cho anh, mà là anh có chuyện muốn hỏi.""Vâng? Anh hỏi đi?""Cái này... Biết nói làm sao nhỉ? Em biết được những chuyện gì trong căn phòng trọ em đang ở đúng không?""Dạ? Kh... Không. Không đâu. Anh đừng nói linh tinh."Cô gái ban đầu ngẩn người ra, sau đấy như mới hiểu được Hoàng đang nói gì, lập tức xua tay gạt phắt đi."Em không cần chối. Anh biết mà."Hoàng cười cười, hai tay đặt lên vai người đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô. Lão Long đầu hói có nói, khi ép người ta nói ra sự thật không che giấu, hãy nhìn thẳng vào mắt của họ, đảm bảo thần trí không bao giờ nói dối được."Ơ... Em... Em...""Em nói đi, anh nghe đây."Cô gái bị Hoàng làm cho mất đi ý trí, bắt đầu ú ớ, hai mắt nhìn thẳng lại vào Hoàng.Hầy, thầy mình nói quả không sai. Có tác dụng thực sự, ha ha.Phải chăng mình quá đẹp trai? Vẻ đẹp mê mị này làm chúng sinh thất điên bát đảo?Hoàng nghĩ tới câu mê mị tới chúng sinh thất điên bát đảo, bất giác nhếch môi cười.Vẻ đẹp như vậy Cao Tuệ Mẫn có thừa.Cậu nhớ tới đôi môi đỏ mọng kia giống như một loại thuốc phiện vậy, ai nhìn vào cũng chỉ muốn nhìn mãi, nhìn mãi."À... Em..."Giọng nói kia làm cậu cắt đứt mạch liên tưởng không liên quan và dư thừa kia ra khỏi đầu.Chết tiệt."Ừ? Không được nói dối.""Vâng.""Em nói đi."Hoàng bỏ tay của mình ra khỏi đôi vai kia."Thực ra, mẹ em nói, con Nhung bị như vậy là chuyện sớm muộn.""Mẹ em?"Hoàng nheo mắt lại. Liên quan quá nhỉ?"Vâng. Mẹ em là bạn của bác Lan, mẹ của Nhung từ thời còn trẻ. Nếu anh không tin thì thôi.""Không không. Anh tin chứ. Em nói tiếp đi.""Mẹ em bảo, trước con Nhung bố mẹ nó đã có hai chị và một anh trai. Gia đình nhà đấy không hoà thuận lắm, bố Nhung gia trưởng, thường xuyên đánh đập mẹ nó. Có lần định đâm đơn ra toà kiện nhau, muốn li dị vì mẹ nó không chịu nổi được thói vũ phu của bố nó, nhưng trong khi làm thủ tục thì phát hiện mẹ nó đang có nó trong bụng. Mẹ nó mới đầu rất hoảng hốt. Ban đầu gia đình nó không ở dưới quê, mà ở gần khu nhà cũ của các ông cán bộ xưa."Khu nhà cũ của các ông cán bộ xưa? Vậy thì đúng thật là không ở quê, nhưng lại rất xa nơi này.
Cô gái kia cười tới méo xệch cả miệng làm Hoàng thấy ngại thật sự. Ai đời lại đi phũ con gái nhà người ta thế chứ.
"Thôi, bỏ qua mấy chuyện đấy đi. Anh gọi em ra đây không phải là để nhờ em tới chỉ đường cho anh, mà là anh có chuyện muốn hỏi."
"Vâng? Anh hỏi đi?"
"Cái này... Biết nói làm sao nhỉ? Em biết được những chuyện gì trong căn phòng trọ em đang ở đúng không?"
"Dạ? Kh... Không. Không đâu. Anh đừng nói linh tinh."
Cô gái ban đầu ngẩn người ra, sau đấy như mới hiểu được Hoàng đang nói gì, lập tức xua tay gạt phắt đi.
"Em không cần chối. Anh biết mà."
Hoàng cười cười, hai tay đặt lên vai người đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô. Lão Long đầu hói có nói, khi ép người ta nói ra sự thật không che giấu, hãy nhìn thẳng vào mắt của họ, đảm bảo thần trí không bao giờ nói dối được.
"Ơ... Em... Em..."
"Em nói đi, anh nghe đây."
Cô gái bị Hoàng làm cho mất đi ý trí, bắt đầu ú ớ, hai mắt nhìn thẳng lại vào Hoàng.
Hầy, thầy mình nói quả không sai. Có tác dụng thực sự, ha ha.
Phải chăng mình quá đẹp trai? Vẻ đẹp mê mị này làm chúng sinh thất điên bát đảo?
Hoàng nghĩ tới câu mê mị tới chúng sinh thất điên bát đảo, bất giác nhếch môi cười.
Vẻ đẹp như vậy Cao Tuệ Mẫn có thừa.
Cậu nhớ tới đôi môi đỏ mọng kia giống như một loại thuốc phiện vậy, ai nhìn vào cũng chỉ muốn nhìn mãi, nhìn mãi.
"À... Em..."
Giọng nói kia làm cậu cắt đứt mạch liên tưởng không liên quan và dư thừa kia ra khỏi đầu.
Chết tiệt.
"Ừ? Không được nói dối."
"Vâng."
"Em nói đi."
Hoàng bỏ tay của mình ra khỏi đôi vai kia.
"Thực ra, mẹ em nói, con Nhung bị như vậy là chuyện sớm muộn."
"Mẹ em?"
Hoàng nheo mắt lại. Liên quan quá nhỉ?
"Vâng. Mẹ em là bạn của bác Lan, mẹ của Nhung từ thời còn trẻ. Nếu anh không tin thì thôi."
"Không không. Anh tin chứ. Em nói tiếp đi."
"Mẹ em bảo, trước con Nhung bố mẹ nó đã có hai chị và một anh trai. Gia đình nhà đấy không hoà thuận lắm, bố Nhung gia trưởng, thường xuyên đánh đập mẹ nó. Có lần định đâm đơn ra toà kiện nhau, muốn li dị vì mẹ nó không chịu nổi được thói vũ phu của bố nó, nhưng trong khi làm thủ tục thì phát hiện mẹ nó đang có nó trong bụng. Mẹ nó mới đầu rất hoảng hốt. Ban đầu gia đình nó không ở dưới quê, mà ở gần khu nhà cũ của các ông cán bộ xưa."
Khu nhà cũ của các ông cán bộ xưa? Vậy thì đúng thật là không ở quê, nhưng lại rất xa nơi này.
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Cô gái kia cười tới méo xệch cả miệng làm Hoàng thấy ngại thật sự. Ai đời lại đi phũ con gái nhà người ta thế chứ."Thôi, bỏ qua mấy chuyện đấy đi. Anh gọi em ra đây không phải là để nhờ em tới chỉ đường cho anh, mà là anh có chuyện muốn hỏi.""Vâng? Anh hỏi đi?""Cái này... Biết nói làm sao nhỉ? Em biết được những chuyện gì trong căn phòng trọ em đang ở đúng không?""Dạ? Kh... Không. Không đâu. Anh đừng nói linh tinh."Cô gái ban đầu ngẩn người ra, sau đấy như mới hiểu được Hoàng đang nói gì, lập tức xua tay gạt phắt đi."Em không cần chối. Anh biết mà."Hoàng cười cười, hai tay đặt lên vai người đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô. Lão Long đầu hói có nói, khi ép người ta nói ra sự thật không che giấu, hãy nhìn thẳng vào mắt của họ, đảm bảo thần trí không bao giờ nói dối được."Ơ... Em... Em...""Em nói đi, anh nghe đây."Cô gái bị Hoàng làm cho mất đi ý trí, bắt đầu ú ớ, hai mắt nhìn thẳng lại vào Hoàng.Hầy, thầy mình nói quả không sai. Có tác dụng thực sự, ha ha.Phải chăng mình quá đẹp trai? Vẻ đẹp mê mị này làm chúng sinh thất điên bát đảo?Hoàng nghĩ tới câu mê mị tới chúng sinh thất điên bát đảo, bất giác nhếch môi cười.Vẻ đẹp như vậy Cao Tuệ Mẫn có thừa.Cậu nhớ tới đôi môi đỏ mọng kia giống như một loại thuốc phiện vậy, ai nhìn vào cũng chỉ muốn nhìn mãi, nhìn mãi."À... Em..."Giọng nói kia làm cậu cắt đứt mạch liên tưởng không liên quan và dư thừa kia ra khỏi đầu.Chết tiệt."Ừ? Không được nói dối.""Vâng.""Em nói đi."Hoàng bỏ tay của mình ra khỏi đôi vai kia."Thực ra, mẹ em nói, con Nhung bị như vậy là chuyện sớm muộn.""Mẹ em?"Hoàng nheo mắt lại. Liên quan quá nhỉ?"Vâng. Mẹ em là bạn của bác Lan, mẹ của Nhung từ thời còn trẻ. Nếu anh không tin thì thôi.""Không không. Anh tin chứ. Em nói tiếp đi.""Mẹ em bảo, trước con Nhung bố mẹ nó đã có hai chị và một anh trai. Gia đình nhà đấy không hoà thuận lắm, bố Nhung gia trưởng, thường xuyên đánh đập mẹ nó. Có lần định đâm đơn ra toà kiện nhau, muốn li dị vì mẹ nó không chịu nổi được thói vũ phu của bố nó, nhưng trong khi làm thủ tục thì phát hiện mẹ nó đang có nó trong bụng. Mẹ nó mới đầu rất hoảng hốt. Ban đầu gia đình nó không ở dưới quê, mà ở gần khu nhà cũ của các ông cán bộ xưa."Khu nhà cũ của các ông cán bộ xưa? Vậy thì đúng thật là không ở quê, nhưng lại rất xa nơi này.