"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…
Chương 263
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Thế nào cũng được.""Nhung" đen mặt lại, xua tay xua tay làm Hoàng bật cười."Thấy chưa, anh bảo là em thì vẫn là em." "Nít ranh.""Nhung" khoanh tay lại, khinh khi Hoàng."Em tên gì?" "Làm sao mà biết được.""À, ừm. Vậy anh hỏi em cái này nhé?""Tại sao tôi phải chơi trò hỏi đáp với cậu nhỉ?" "Ghê gớm quá. Thế hồi nãy ai ăn bánh của anh?""Hừ."Vong nhỏ kia hừ lạnh. "Há miệng mắc quai.""Ha ha."Hoàng phì cười, Mai phía sau cũng cười theo. Đáng yêu quá."Thường thì những vong nhi như em không được phép tuỳ tiện nhập thể như thế này đâu. Em là ma côi có phải không?""Chịu." "Đừng chối. Ma côi luôn lẩn trốn con người, trừ khi nó đi theo ai đó, nó mới chạy ra được. Nhung lại rất hợp mệnh với em, có phải vì thế mà em dễ dàng nhập vào Nhung hay không?""Không phải. Tại sao tôi không thể nhập vào người cô gái này?""Vì vong nhi như em rất yếu, không tuỳ tiện muốn nhập vào ai cũng được. Nếu em nhập sai người, quỷ sai sẽ tới bắt em lại đưa xuống địa phủ." "Hừ. Cậu không có quyền.""Tất nhiên rồi."Hoàng gật đầu đồng ý. "Nhưng anh có thể mời quỷ sai lên đây.""Tôi đã làm gì sai sao?""Hình như là không sai." Hoàng lắc đầu nhìn về phía vong kia."Nhưng việc em cứ bám theo Nhung cả ngày lẫn đêm, tuy hợp mệnh với em đấy, nhưng ảnh hưởng của nó thì rất lớn. Nhung là người dương, em là người âm, việc đi theo này chỉ khiến em làm cho Nhung sức khoẻ suy giảm, hay nằm mơ thấy hiện tượng lạ, suy yếu dần đi... Hơn nữa, chắc em chính là bóng đen mà Nhung hay mơ thấy, sao em lại hại Nhung hả? Cả việc dẫn Nhung ra bể nước hay việc hút dương khí của Nhung...""Vớ vẩn. Không đúng! Tôi không làm gì mẹ tôi hết!" Vong nhi trong người Nhung hét lên. Nó phản ứng khá dữ dội làm Hoàng cũng bất ngờ.Nhưng quả nhiên cậu đoán không sai.Hoàng thừa biết, có lẽ do Nhung có khuôn mặt giống mẹ của cái vong này y đúc, nên nó nhớ mặt, hợp mệnh vì thế mà đi theo. Chứ chuyện Nhung là mẹ nó là chuyện không thể xảy ra được, vì nó đã bị phá bỏ cách đây gần 40 năm, khi ấy Nhung còn chưa ra đời. Hoặc có thể, Nhung là do mẹ nó đầu thai cũng nên, nên mới có chuyện hợp mệnh khiến nó đi theo mãi. Có lẽ mẹ nó bỏ nó xong cũng đã đi tự vẫn ở một nơi nào đó, khi ấy phá thai là một chuyện kinh hoàng và được cho là độc ác, người mẹ sau khi phá xong cũng tự kết liễu đời mình."Mẹ nào? Hả? Nhung làm sao mà là mẹ em được?"Mai đằng sau không suy nghĩ nghe vong kia nói xong thì giật mình. Vô lí. Hoàn toàn vô lí.
"Thế nào cũng được."
"Nhung" đen mặt lại, xua tay xua tay làm Hoàng bật cười.
"Thấy chưa, anh bảo là em thì vẫn là em."
"Nít ranh."
"Nhung" khoanh tay lại, khinh khi Hoàng.
"Em tên gì?"
"Làm sao mà biết được."
"À, ừm. Vậy anh hỏi em cái này nhé?"
"Tại sao tôi phải chơi trò hỏi đáp với cậu nhỉ?"
"Ghê gớm quá. Thế hồi nãy ai ăn bánh của anh?"
"Hừ."
Vong nhỏ kia hừ lạnh.
"Há miệng mắc quai."
"Ha ha."
Hoàng phì cười, Mai phía sau cũng cười theo.
Đáng yêu quá.
"Thường thì những vong nhi như em không được phép tuỳ tiện nhập thể như thế này đâu. Em là ma côi có phải không?"
"Chịu."
"Đừng chối. Ma côi luôn lẩn trốn con người, trừ khi nó đi theo ai đó, nó mới chạy ra được. Nhung lại rất hợp mệnh với em, có phải vì thế mà em dễ dàng nhập vào Nhung hay không?"
"Không phải. Tại sao tôi không thể nhập vào người cô gái này?"
"Vì vong nhi như em rất yếu, không tuỳ tiện muốn nhập vào ai cũng được. Nếu em nhập sai người, quỷ sai sẽ tới bắt em lại đưa xuống địa phủ."
"Hừ. Cậu không có quyền."
"Tất nhiên rồi."
Hoàng gật đầu đồng ý.
"Nhưng anh có thể mời quỷ sai lên đây."
"Tôi đã làm gì sai sao?"
"Hình như là không sai."
Hoàng lắc đầu nhìn về phía vong kia.
"Nhưng việc em cứ bám theo Nhung cả ngày lẫn đêm, tuy hợp mệnh với em đấy, nhưng ảnh hưởng của nó thì rất lớn. Nhung là người dương, em là người âm, việc đi theo này chỉ khiến em làm cho Nhung sức khoẻ suy giảm, hay nằm mơ thấy hiện tượng lạ, suy yếu dần đi... Hơn nữa, chắc em chính là bóng đen mà Nhung hay mơ thấy, sao em lại hại Nhung hả? Cả việc dẫn Nhung ra bể nước hay việc hút dương khí của Nhung..."
"Vớ vẩn. Không đúng! Tôi không làm gì mẹ tôi hết!"
Vong nhi trong người Nhung hét lên. Nó phản ứng khá dữ dội làm Hoàng cũng bất ngờ.
Nhưng quả nhiên cậu đoán không sai.
Hoàng thừa biết, có lẽ do Nhung có khuôn mặt giống mẹ của cái vong này y đúc, nên nó nhớ mặt, hợp mệnh vì thế mà đi theo. Chứ chuyện Nhung là mẹ nó là chuyện không thể xảy ra được, vì nó đã bị phá bỏ cách đây gần 40 năm, khi ấy Nhung còn chưa ra đời.
Hoặc có thể, Nhung là do mẹ nó đầu thai cũng nên, nên mới có chuyện hợp mệnh khiến nó đi theo mãi. Có lẽ mẹ nó bỏ nó xong cũng đã đi tự vẫn ở một nơi nào đó, khi ấy phá thai là một chuyện kinh hoàng và được cho là độc ác, người mẹ sau khi phá xong cũng tự kết liễu đời mình.
"Mẹ nào? Hả? Nhung làm sao mà là mẹ em được?"
Mai đằng sau không suy nghĩ nghe vong kia nói xong thì giật mình.
Vô lí. Hoàn toàn vô lí.
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Thế nào cũng được.""Nhung" đen mặt lại, xua tay xua tay làm Hoàng bật cười."Thấy chưa, anh bảo là em thì vẫn là em." "Nít ranh.""Nhung" khoanh tay lại, khinh khi Hoàng."Em tên gì?" "Làm sao mà biết được.""À, ừm. Vậy anh hỏi em cái này nhé?""Tại sao tôi phải chơi trò hỏi đáp với cậu nhỉ?" "Ghê gớm quá. Thế hồi nãy ai ăn bánh của anh?""Hừ."Vong nhỏ kia hừ lạnh. "Há miệng mắc quai.""Ha ha."Hoàng phì cười, Mai phía sau cũng cười theo. Đáng yêu quá."Thường thì những vong nhi như em không được phép tuỳ tiện nhập thể như thế này đâu. Em là ma côi có phải không?""Chịu." "Đừng chối. Ma côi luôn lẩn trốn con người, trừ khi nó đi theo ai đó, nó mới chạy ra được. Nhung lại rất hợp mệnh với em, có phải vì thế mà em dễ dàng nhập vào Nhung hay không?""Không phải. Tại sao tôi không thể nhập vào người cô gái này?""Vì vong nhi như em rất yếu, không tuỳ tiện muốn nhập vào ai cũng được. Nếu em nhập sai người, quỷ sai sẽ tới bắt em lại đưa xuống địa phủ." "Hừ. Cậu không có quyền.""Tất nhiên rồi."Hoàng gật đầu đồng ý. "Nhưng anh có thể mời quỷ sai lên đây.""Tôi đã làm gì sai sao?""Hình như là không sai." Hoàng lắc đầu nhìn về phía vong kia."Nhưng việc em cứ bám theo Nhung cả ngày lẫn đêm, tuy hợp mệnh với em đấy, nhưng ảnh hưởng của nó thì rất lớn. Nhung là người dương, em là người âm, việc đi theo này chỉ khiến em làm cho Nhung sức khoẻ suy giảm, hay nằm mơ thấy hiện tượng lạ, suy yếu dần đi... Hơn nữa, chắc em chính là bóng đen mà Nhung hay mơ thấy, sao em lại hại Nhung hả? Cả việc dẫn Nhung ra bể nước hay việc hút dương khí của Nhung...""Vớ vẩn. Không đúng! Tôi không làm gì mẹ tôi hết!" Vong nhi trong người Nhung hét lên. Nó phản ứng khá dữ dội làm Hoàng cũng bất ngờ.Nhưng quả nhiên cậu đoán không sai.Hoàng thừa biết, có lẽ do Nhung có khuôn mặt giống mẹ của cái vong này y đúc, nên nó nhớ mặt, hợp mệnh vì thế mà đi theo. Chứ chuyện Nhung là mẹ nó là chuyện không thể xảy ra được, vì nó đã bị phá bỏ cách đây gần 40 năm, khi ấy Nhung còn chưa ra đời. Hoặc có thể, Nhung là do mẹ nó đầu thai cũng nên, nên mới có chuyện hợp mệnh khiến nó đi theo mãi. Có lẽ mẹ nó bỏ nó xong cũng đã đi tự vẫn ở một nơi nào đó, khi ấy phá thai là một chuyện kinh hoàng và được cho là độc ác, người mẹ sau khi phá xong cũng tự kết liễu đời mình."Mẹ nào? Hả? Nhung làm sao mà là mẹ em được?"Mai đằng sau không suy nghĩ nghe vong kia nói xong thì giật mình. Vô lí. Hoàn toàn vô lí.