Tác giả:

"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…

Chương 272

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Cậu lừa tôi. Làm sao mà không nhìn thấy được?"Thằng bé gắt lên."Nó có phải pháp sư đâu mà nhìn em?" "Không đúng. Cậu vừa dán cái gì ra sau ghế làm cho bác tôi nhìn thấy tôi rồi.""Nó chỉ nhìn thấy khi em ngồi trên ghế thôi mà."Hoàng bất lực giải thích. "Tôi không yên tâm. Cậu mau đốt nhanh đi. Bác tôi ở trong kia một mình chắc đang sợ đấy."Nó nói xong liền chỉ vào cánh cửa đang mở phòng Nhung. Hoàng giật mình, nhanh tay thả đống giấy kia xuống đất rồi đốt lửa. Thằng bé thấy lửa vội núp ra phía sau Hoàng.Đúng thật. Quên mất Mai rất sợ ma. "Xong rồi đấy. Ngồi yên đây là quần áo sẽ ở trước mặt em thôi. Anh vào phòng trước."Hoàng đứng dậy, không kịp nhìn thằng bé một cái, chạy vụt vào trong phòng.Vì cậu ra mãi tận đầu dãy trọ để đốt cho vắng người nên phòng trọ Nhung ở cuối, khá xa. "Mai ơi?"Mai vẫn ngồi bất động trên ghế, quay lưng về phía cửa."Mai?" Vẫn không thấy Mai trả lời, Hoàng hoảng loạn vội chạy ngay cạnh, lay mạnh hai vai của Mai."Á, đau."Lần này cô qua lại thật, khuôn mặt nhăn lại, thấy Hoàng, cô lấy tai nghe ra khỏi tai. "Xong rồi à?""Ừ."Cậu gật đầu thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là Mai sợ ở một mình, cô lôi điện thoại ra bật nhạc lên mức cao nhất, quay người ra ngoài cho đỡ sợ."Thằng bé đâu rồi?""Nó đang ngoài kia, lát nó vào." "Nhưng... Nhưng mà sao hồi nãy tao không nhìn thấy nó?"Hoàng xoay đằng sau chiếc ghế trước mặt Mai lại, một lá phù vàng được dán ở ngay chỗ dựa."Nó chỉ có tác dụng khi ngồi vào ghế thôi." "Vậy à?"Mai ngẩn ngơ gật đầu."Mau kêu thằng bé quay lại đi, không để nó ngoài đó lỡ gặp vong lớn tới bắt nạt nó..." "Nó ghê gớm lắm. Ai dám làm hại nó cái gì đâu.""Vậy cũng mau kêu nó vào đây đi.""Không cần. Nó đang đứng cạnh mày từ nãy tới giờ rồi." "Hả?"Mai ngay lập tức quay người nhìn xung quanh."Lại ghế ngồi cho bác em xem em mặc quần áo có đẹp không kìa." Thằng bé từ khi mặc quần áo mới bước chân vào phòng thì không nói năng gì, cứ lừ đừ lừ đừ đi như một bóng ma.Mà thật ra nó cũng chính là ma.Nó trèo lên chiếc ghế, ngồi im thin thít, nhìn thẳng vào Mai. Mai thấy một vật thể nhàn nhạt trong suốt xuất hiện, từ từ hiện rõ một bóng trẻ con mặt đỏ hây đang nhìn mình một cách đắm đuối."Oa, xinh quá.""Đẹp quá." Nó chu môi lên sửa lại cho Mai."Đáng yêu quá.""Cái đấy khỏi cần bàn cãi." 

"Cậu lừa tôi. Làm sao mà không nhìn thấy được?"

Thằng bé gắt lên.

"Nó có phải pháp sư đâu mà nhìn em?" 

"Không đúng. Cậu vừa dán cái gì ra sau ghế làm cho bác tôi nhìn thấy tôi rồi."

"Nó chỉ nhìn thấy khi em ngồi trên ghế thôi mà."

Hoàng bất lực giải thích. 

"Tôi không yên tâm. Cậu mau đốt nhanh đi. Bác tôi ở trong kia một mình chắc đang sợ đấy."

Nó nói xong liền chỉ vào cánh cửa đang mở phòng Nhung. Hoàng giật mình, nhanh tay thả đống giấy kia xuống đất rồi đốt lửa. Thằng bé thấy lửa vội núp ra phía sau Hoàng.

Đúng thật. Quên mất Mai rất sợ ma. 

"Xong rồi đấy. Ngồi yên đây là quần áo sẽ ở trước mặt em thôi. Anh vào phòng trước."

Hoàng đứng dậy, không kịp nhìn thằng bé một cái, chạy vụt vào trong phòng.

Vì cậu ra mãi tận đầu dãy trọ để đốt cho vắng người nên phòng trọ Nhung ở cuối, khá xa. 

"Mai ơi?"

Mai vẫn ngồi bất động trên ghế, quay lưng về phía cửa.

"Mai?" 

Vẫn không thấy Mai trả lời, Hoàng hoảng loạn vội chạy ngay cạnh, lay mạnh hai vai của Mai.

"Á, đau."

Lần này cô qua lại thật, khuôn mặt nhăn lại, thấy Hoàng, cô lấy tai nghe ra khỏi tai. 

"Xong rồi à?"

"Ừ."

Cậu gật đầu thở phào nhẹ nhõm. 

Thì ra là Mai sợ ở một mình, cô lôi điện thoại ra bật nhạc lên mức cao nhất, quay người ra ngoài cho đỡ sợ.

"Thằng bé đâu rồi?"

"Nó đang ngoài kia, lát nó vào." 

"Nhưng... Nhưng mà sao hồi nãy tao không nhìn thấy nó?"

Hoàng xoay đằng sau chiếc ghế trước mặt Mai lại, một lá phù vàng được dán ở ngay chỗ dựa.

"Nó chỉ có tác dụng khi ngồi vào ghế thôi." 

"Vậy à?"

Mai ngẩn ngơ gật đầu.

"Mau kêu thằng bé quay lại đi, không để nó ngoài đó lỡ gặp vong lớn tới bắt nạt nó..." 

"Nó ghê gớm lắm. Ai dám làm hại nó cái gì đâu."

"Vậy cũng mau kêu nó vào đây đi."

"Không cần. Nó đang đứng cạnh mày từ nãy tới giờ rồi." 

"Hả?"

Mai ngay lập tức quay người nhìn xung quanh.

"Lại ghế ngồi cho bác em xem em mặc quần áo có đẹp không kìa." 

Thằng bé từ khi mặc quần áo mới bước chân vào phòng thì không nói năng gì, cứ lừ đừ lừ đừ đi như một bóng ma.

Mà thật ra nó cũng chính là ma.

Nó trèo lên chiếc ghế, ngồi im thin thít, nhìn thẳng vào Mai. 

Mai thấy một vật thể nhàn nhạt trong suốt xuất hiện, từ từ hiện rõ một bóng trẻ con mặt đỏ hây đang nhìn mình một cách đắm đuối.

"Oa, xinh quá."

"Đẹp quá." 

Nó chu môi lên sửa lại cho Mai.

"Đáng yêu quá."

"Cái đấy khỏi cần bàn cãi." 

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Cậu lừa tôi. Làm sao mà không nhìn thấy được?"Thằng bé gắt lên."Nó có phải pháp sư đâu mà nhìn em?" "Không đúng. Cậu vừa dán cái gì ra sau ghế làm cho bác tôi nhìn thấy tôi rồi.""Nó chỉ nhìn thấy khi em ngồi trên ghế thôi mà."Hoàng bất lực giải thích. "Tôi không yên tâm. Cậu mau đốt nhanh đi. Bác tôi ở trong kia một mình chắc đang sợ đấy."Nó nói xong liền chỉ vào cánh cửa đang mở phòng Nhung. Hoàng giật mình, nhanh tay thả đống giấy kia xuống đất rồi đốt lửa. Thằng bé thấy lửa vội núp ra phía sau Hoàng.Đúng thật. Quên mất Mai rất sợ ma. "Xong rồi đấy. Ngồi yên đây là quần áo sẽ ở trước mặt em thôi. Anh vào phòng trước."Hoàng đứng dậy, không kịp nhìn thằng bé một cái, chạy vụt vào trong phòng.Vì cậu ra mãi tận đầu dãy trọ để đốt cho vắng người nên phòng trọ Nhung ở cuối, khá xa. "Mai ơi?"Mai vẫn ngồi bất động trên ghế, quay lưng về phía cửa."Mai?" Vẫn không thấy Mai trả lời, Hoàng hoảng loạn vội chạy ngay cạnh, lay mạnh hai vai của Mai."Á, đau."Lần này cô qua lại thật, khuôn mặt nhăn lại, thấy Hoàng, cô lấy tai nghe ra khỏi tai. "Xong rồi à?""Ừ."Cậu gật đầu thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là Mai sợ ở một mình, cô lôi điện thoại ra bật nhạc lên mức cao nhất, quay người ra ngoài cho đỡ sợ."Thằng bé đâu rồi?""Nó đang ngoài kia, lát nó vào." "Nhưng... Nhưng mà sao hồi nãy tao không nhìn thấy nó?"Hoàng xoay đằng sau chiếc ghế trước mặt Mai lại, một lá phù vàng được dán ở ngay chỗ dựa."Nó chỉ có tác dụng khi ngồi vào ghế thôi." "Vậy à?"Mai ngẩn ngơ gật đầu."Mau kêu thằng bé quay lại đi, không để nó ngoài đó lỡ gặp vong lớn tới bắt nạt nó..." "Nó ghê gớm lắm. Ai dám làm hại nó cái gì đâu.""Vậy cũng mau kêu nó vào đây đi.""Không cần. Nó đang đứng cạnh mày từ nãy tới giờ rồi." "Hả?"Mai ngay lập tức quay người nhìn xung quanh."Lại ghế ngồi cho bác em xem em mặc quần áo có đẹp không kìa." Thằng bé từ khi mặc quần áo mới bước chân vào phòng thì không nói năng gì, cứ lừ đừ lừ đừ đi như một bóng ma.Mà thật ra nó cũng chính là ma.Nó trèo lên chiếc ghế, ngồi im thin thít, nhìn thẳng vào Mai. Mai thấy một vật thể nhàn nhạt trong suốt xuất hiện, từ từ hiện rõ một bóng trẻ con mặt đỏ hây đang nhìn mình một cách đắm đuối."Oa, xinh quá.""Đẹp quá." Nó chu môi lên sửa lại cho Mai."Đáng yêu quá.""Cái đấy khỏi cần bàn cãi." 

Chương 272