"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…
Chương 289
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Không... Không có gì."Hoàng lắp bắp nói lại, cậu nhìn Mai cầu cứu, thấy Mai vẫn đang xúc động gần chết thì cũng bó tay.Mai xì mũi một cái, nhìn Nhung. "Em chưa đi chợ sáng phải không? Sao không mau đi đi, nay anh Hoàng với chị trông nhà cho. Đi đi.""Ơ nhưng mà...""Không nhưng nhị gì hết. Mau đi đi không lát nữa chị về bây giờ. Vương, cậu không bận thì chở Nhung đi đi. Hức..." "Chị... Chị làm sao thế?""Không sao. Đi đi."Mai lắc đầu xua tay với Nhung, bản thân lại sụt sịt với cái mũi mình. "Chị bị cúm rồi."Nhung nhìn chị mình đầy lo lắng."Vậy em mua thuốc cảm cúm cho chị nhé?" "Được."Mai gật đầu xua Nhung đi. Nhung vừa đi vừa ái ngại nhìn chị mình."Anh ở đây rồi, em yên tâm." Hoàng thấy thái độ Nhung thái quá bèn lên tiếng.Nhung nhìn Hoàng, yên tâm gật đầu rồi cùng Vương ra ngoài.Mai nhìn hai người kia chắc chắn đã ra khỏi cửa liền thở phào. "Bớt rối.""Sao bác lại đuổi mẹ tôi đi?""Chị đuổi mẹ em đi hồi nào?" Mai ngơ ngác nhìn thằng bé."Bỏ đi."Hoàng nhăn mày lại nạt thằng bé một cái. "Vậy là sau khi ra ngoài này, em thấy mẹ mình nằm trên giường người đầy máu?""Mẹ tôi không những quần áo mà chăn chiếu nơi giường cũng đầy máu. Người mẹ nhợt nhạt không thở ra được hơi, tôi chẳng thấy ai bên cạnh mẹ cả. Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, trong linh tính tôi đã biết chắc chắn là mẹ mình rồi."Hoàng không hỏi tiếp thằng bé nữa, nó nói không sai, vong nhi không bao giờ nhận nhầm mẹ mình hết. Có vong nhi đi theo mẹ mình đến hết đời để bảo vệ, có vong lại đi theo hãm hại, chỉ để căm phẫn oán hận người đã bỏ nó đi mà không giữ lại. "Tôi muốn ở cạnh mẹ. Khi nào cũng vậy. Lúc nào tôi cũng đứng canh giường bệnh của mẹ hết. Bây giờ mỗi khi mẹ ngủ tôi cũng đều nằm cạnh canh chừng cho mẹ, như tối hôm qua vậy.""Hồi đấy tôi không có được hình hài như bây giờ, cứ thế ở với mẹ hai ba ngày gì đấy không biết, mới có một người đàn ông tới thăm mẹ tôi. Tôi đoán chắc đó chính là người cùng mẹ đã tạo ra mình.""Tức là bố em hả?" "Không phải! Tôi đã nói tôi chỉ có mỗi mình mẹ. Tôi không có bố. Giống như cậu vậy."Thằng bé gân cổ gắt lên với Hoàng."Được rồi. Anh xin lỗi." Nó không thèm nhìn Hoàng nữa mà đá chân xuống đất."Ông ta tới nói chuyện với mẹ tôi. Ông ta cười rất vui vẻ. Nói rằng mẹ tôi phá lần này bỏ tôi đúng ý của họ hàng bên nội và ông ta, nói mẹ tôi đợi ông ta sau này ổn định sẽ cưới mẹ tôi về."
"Không... Không có gì."
Hoàng lắp bắp nói lại, cậu nhìn Mai cầu cứu, thấy Mai vẫn đang xúc động gần chết thì cũng bó tay.
Mai xì mũi một cái, nhìn Nhung.
"Em chưa đi chợ sáng phải không? Sao không mau đi đi, nay anh Hoàng với chị trông nhà cho. Đi đi."
"Ơ nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết. Mau đi đi không lát nữa chị về bây giờ. Vương, cậu không bận thì chở Nhung đi đi. Hức..."
"Chị... Chị làm sao thế?"
"Không sao. Đi đi."
Mai lắc đầu xua tay với Nhung, bản thân lại sụt sịt với cái mũi mình.
"Chị bị cúm rồi."
Nhung nhìn chị mình đầy lo lắng.
"Vậy em mua thuốc cảm cúm cho chị nhé?"
"Được."
Mai gật đầu xua Nhung đi. Nhung vừa đi vừa ái ngại nhìn chị mình.
"Anh ở đây rồi, em yên tâm."
Hoàng thấy thái độ Nhung thái quá bèn lên tiếng.
Nhung nhìn Hoàng, yên tâm gật đầu rồi cùng Vương ra ngoài.
Mai nhìn hai người kia chắc chắn đã ra khỏi cửa liền thở phào.
"Bớt rối."
"Sao bác lại đuổi mẹ tôi đi?"
"Chị đuổi mẹ em đi hồi nào?"
Mai ngơ ngác nhìn thằng bé.
"Bỏ đi."
Hoàng nhăn mày lại nạt thằng bé một cái.
"Vậy là sau khi ra ngoài này, em thấy mẹ mình nằm trên giường người đầy máu?"
"Mẹ tôi không những quần áo mà chăn chiếu nơi giường cũng đầy máu. Người mẹ nhợt nhạt không thở ra được hơi, tôi chẳng thấy ai bên cạnh mẹ cả. Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, trong linh tính tôi đã biết chắc chắn là mẹ mình rồi."
Hoàng không hỏi tiếp thằng bé nữa, nó nói không sai, vong nhi không bao giờ nhận nhầm mẹ mình hết. Có vong nhi đi theo mẹ mình đến hết đời để bảo vệ, có vong lại đi theo hãm hại, chỉ để căm phẫn oán hận người đã bỏ nó đi mà không giữ lại.
"Tôi muốn ở cạnh mẹ. Khi nào cũng vậy. Lúc nào tôi cũng đứng canh giường bệnh của mẹ hết. Bây giờ mỗi khi mẹ ngủ tôi cũng đều nằm cạnh canh chừng cho mẹ, như tối hôm qua vậy."
"Hồi đấy tôi không có được hình hài như bây giờ, cứ thế ở với mẹ hai ba ngày gì đấy không biết, mới có một người đàn ông tới thăm mẹ tôi. Tôi đoán chắc đó chính là người cùng mẹ đã tạo ra mình."
"Tức là bố em hả?"
"Không phải! Tôi đã nói tôi chỉ có mỗi mình mẹ. Tôi không có bố. Giống như cậu vậy."
Thằng bé gân cổ gắt lên với Hoàng.
"Được rồi. Anh xin lỗi."
Nó không thèm nhìn Hoàng nữa mà đá chân xuống đất.
"Ông ta tới nói chuyện với mẹ tôi. Ông ta cười rất vui vẻ. Nói rằng mẹ tôi phá lần này bỏ tôi đúng ý của họ hàng bên nội và ông ta, nói mẹ tôi đợi ông ta sau này ổn định sẽ cưới mẹ tôi về."
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Không... Không có gì."Hoàng lắp bắp nói lại, cậu nhìn Mai cầu cứu, thấy Mai vẫn đang xúc động gần chết thì cũng bó tay.Mai xì mũi một cái, nhìn Nhung. "Em chưa đi chợ sáng phải không? Sao không mau đi đi, nay anh Hoàng với chị trông nhà cho. Đi đi.""Ơ nhưng mà...""Không nhưng nhị gì hết. Mau đi đi không lát nữa chị về bây giờ. Vương, cậu không bận thì chở Nhung đi đi. Hức..." "Chị... Chị làm sao thế?""Không sao. Đi đi."Mai lắc đầu xua tay với Nhung, bản thân lại sụt sịt với cái mũi mình. "Chị bị cúm rồi."Nhung nhìn chị mình đầy lo lắng."Vậy em mua thuốc cảm cúm cho chị nhé?" "Được."Mai gật đầu xua Nhung đi. Nhung vừa đi vừa ái ngại nhìn chị mình."Anh ở đây rồi, em yên tâm." Hoàng thấy thái độ Nhung thái quá bèn lên tiếng.Nhung nhìn Hoàng, yên tâm gật đầu rồi cùng Vương ra ngoài.Mai nhìn hai người kia chắc chắn đã ra khỏi cửa liền thở phào. "Bớt rối.""Sao bác lại đuổi mẹ tôi đi?""Chị đuổi mẹ em đi hồi nào?" Mai ngơ ngác nhìn thằng bé."Bỏ đi."Hoàng nhăn mày lại nạt thằng bé một cái. "Vậy là sau khi ra ngoài này, em thấy mẹ mình nằm trên giường người đầy máu?""Mẹ tôi không những quần áo mà chăn chiếu nơi giường cũng đầy máu. Người mẹ nhợt nhạt không thở ra được hơi, tôi chẳng thấy ai bên cạnh mẹ cả. Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, trong linh tính tôi đã biết chắc chắn là mẹ mình rồi."Hoàng không hỏi tiếp thằng bé nữa, nó nói không sai, vong nhi không bao giờ nhận nhầm mẹ mình hết. Có vong nhi đi theo mẹ mình đến hết đời để bảo vệ, có vong lại đi theo hãm hại, chỉ để căm phẫn oán hận người đã bỏ nó đi mà không giữ lại. "Tôi muốn ở cạnh mẹ. Khi nào cũng vậy. Lúc nào tôi cũng đứng canh giường bệnh của mẹ hết. Bây giờ mỗi khi mẹ ngủ tôi cũng đều nằm cạnh canh chừng cho mẹ, như tối hôm qua vậy.""Hồi đấy tôi không có được hình hài như bây giờ, cứ thế ở với mẹ hai ba ngày gì đấy không biết, mới có một người đàn ông tới thăm mẹ tôi. Tôi đoán chắc đó chính là người cùng mẹ đã tạo ra mình.""Tức là bố em hả?" "Không phải! Tôi đã nói tôi chỉ có mỗi mình mẹ. Tôi không có bố. Giống như cậu vậy."Thằng bé gân cổ gắt lên với Hoàng."Được rồi. Anh xin lỗi." Nó không thèm nhìn Hoàng nữa mà đá chân xuống đất."Ông ta tới nói chuyện với mẹ tôi. Ông ta cười rất vui vẻ. Nói rằng mẹ tôi phá lần này bỏ tôi đúng ý của họ hàng bên nội và ông ta, nói mẹ tôi đợi ông ta sau này ổn định sẽ cưới mẹ tôi về."