Tác giả:

"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…

Chương 322

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Con chờ mẹ bao năm nay, cuối cùng cũng đã hoàn thành được chấp niệm của mình. Cảm ơn mẹ đã đưa con tới thế giới này."Lần này không nhịn được, đôi mắt mới ráo nước kia bắt đầu rơm rớm trở lại."Mẹ xin lỗi."Nhung bật khóc."Mẹ đừng khóc, mẹ nín đi con mới an tâm đi được.""Mẹ nín mẹ nín."Nhung đưa tay lau nước mắt, nghẹn lại.Hoàng đưa tay lên xem giờ, đã tới lúc nó phải đi rồi. Cậu nhìn nó thay cho hành động.Thằng bé rất hiểu chuyện, nó đi tới trước mặt Hoàng."Em ngồi xuống đi."Hoàng vỗ tay xuống phần chiếu trống phía trước.Nó ngoan ngoãn ngồi khoanh chân xuống."Em chuẩn bị chưa?"Nó gật đầu.Hoàng hít một hơi thật sâu, lấy chiếc chuông cổ ra, rung ba tiếng rợn người. Chiếc chuông này là chiếc chuông mà Cẩm Giang đã dùng để khoá các oan hồn lại hồi mới ở điện Nhị, Cao Tuệ Mẫn sau khi thu phục xong cô ta liền giao cho cậu sử dụng.Tiếng chuông thứ nhất, thằng bé phát hiện mất hết tu vi.Sang tiếng thứ hai, nó mở mắt ra không còn cảm nhận được dương khí nơi nhân gian xung quanh mình nữa.Hoàng chuẩn bị rung tiếng thứ ba, nó hốt hoảng quay qua nhìn mẹ lần cuối. Nhung bật khóc, cúi đầu vào vai Mai để không nhìn thấy cảnh thằng bé biến mất."Ding... Ding... Ding..."Ba tiếng chuông cuối cùng cuối cùng cũng cất lên, bỗng nhiên gió rít mạnh, xung quanh cây cối nghiêng ngả, Hoàng hốt hoảng nhìn ra bên ngoài, Nhung đã ngất xỉu từ khi nào, hơi lạnh bắt đầu lan ra xung quanh những người bên cạnh. Cậu vội nhìn ra phía đằng trước, ba tiếng đã điểm, thằng bé vẫn ngồi im lặng nhắm mắt mà chưa hề biến mất."Hoàng, Hoàng, Nhung ngất rồi, con bé bị làm sao thế?"Mai vội vã ngồi xuống ôm lấy em mình."Thằng bé vẫn chưa đi à?""Vẫn chưa."Hoàng hoàn toàn lắc đầu không hiểu. Gió làm cát bụi bay tứ tung vào mắt cậu cay xè khiến cậu nheo mắt lại. Gió vẫn tiếp tục gào rú."Cậu kia, có chuyện gì thế?"Thằng bé nhắm mắt nãy giờ, phát hiện có điều không ổn, ngay lập tức mở mắt ra."Tôi... Tôi vẫn chưa đi hay sao?... Mẹ... Mẹ ơiii...."Nó quay lại nhìn Nhung, giữa cơn gió dữ, chạy thục mạng về phía cô mếu máo."Mẹ Nhung, mẹ Nhung sao thế?"Nó nhìn Hoàng đầy khẩn thiết.Hoàng khịt mũi ngủi xung quanh, áp dụng chiêu đánh hơi của lão Thôi Chấn Long.Xung quanh nồng nặc mùi oán khí.Là oán khí nặng nề, âm khí cũng có nữa.Có lẽ thằng bé bị mất hết tu vi nên không cảm nhận được khí tức gì.

"Con chờ mẹ bao năm nay, cuối cùng cũng đã hoàn thành được chấp niệm của mình. Cảm ơn mẹ đã đưa con tới thế giới này."

Lần này không nhịn được, đôi mắt mới ráo nước kia bắt đầu rơm rớm trở lại.

"Mẹ xin lỗi."

Nhung bật khóc.

"Mẹ đừng khóc, mẹ nín đi con mới an tâm đi được."

"Mẹ nín mẹ nín."

Nhung đưa tay lau nước mắt, nghẹn lại.

Hoàng đưa tay lên xem giờ, đã tới lúc nó phải đi rồi. Cậu nhìn nó thay cho hành động.

Thằng bé rất hiểu chuyện, nó đi tới trước mặt Hoàng.

"Em ngồi xuống đi."

Hoàng vỗ tay xuống phần chiếu trống phía trước.

Nó ngoan ngoãn ngồi khoanh chân xuống.

"Em chuẩn bị chưa?"

Nó gật đầu.

Hoàng hít một hơi thật sâu, lấy chiếc chuông cổ ra, rung ba tiếng rợn người. Chiếc chuông này là chiếc chuông mà Cẩm Giang đã dùng để khoá các oan hồn lại hồi mới ở điện Nhị, Cao Tuệ Mẫn sau khi thu phục xong cô ta liền giao cho cậu sử dụng.

Tiếng chuông thứ nhất, thằng bé phát hiện mất hết tu vi.

Sang tiếng thứ hai, nó mở mắt ra không còn cảm nhận được dương khí nơi nhân gian xung quanh mình nữa.

Hoàng chuẩn bị rung tiếng thứ ba, nó hốt hoảng quay qua nhìn mẹ lần cuối. Nhung bật khóc, cúi đầu vào vai Mai để không nhìn thấy cảnh thằng bé biến mất.

"Ding... Ding... Ding..."

Ba tiếng chuông cuối cùng cuối cùng cũng cất lên, bỗng nhiên gió rít mạnh, xung quanh cây cối nghiêng ngả, Hoàng hốt hoảng nhìn ra bên ngoài, Nhung đã ngất xỉu từ khi nào, hơi lạnh bắt đầu lan ra xung quanh những người bên cạnh. Cậu vội nhìn ra phía đằng trước, ba tiếng đã điểm, thằng bé vẫn ngồi im lặng nhắm mắt mà chưa hề biến mất.

"Hoàng, Hoàng, Nhung ngất rồi, con bé bị làm sao thế?"

Mai vội vã ngồi xuống ôm lấy em mình.

"Thằng bé vẫn chưa đi à?"

"Vẫn chưa."

Hoàng hoàn toàn lắc đầu không hiểu. Gió làm cát bụi bay tứ tung vào mắt cậu cay xè khiến cậu nheo mắt lại. Gió vẫn tiếp tục gào rú.

"Cậu kia, có chuyện gì thế?"

Thằng bé nhắm mắt nãy giờ, phát hiện có điều không ổn, ngay lập tức mở mắt ra.

"Tôi... Tôi vẫn chưa đi hay sao?... Mẹ... Mẹ ơiii...."

Nó quay lại nhìn Nhung, giữa cơn gió dữ, chạy thục mạng về phía cô mếu máo.

"Mẹ Nhung, mẹ Nhung sao thế?"

Nó nhìn Hoàng đầy khẩn thiết.

Hoàng khịt mũi ngủi xung quanh, áp dụng chiêu đánh hơi của lão Thôi Chấn Long.

Xung quanh nồng nặc mùi oán khí.

Là oán khí nặng nề, âm khí cũng có nữa.

Có lẽ thằng bé bị mất hết tu vi nên không cảm nhận được khí tức gì.

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… "Con chờ mẹ bao năm nay, cuối cùng cũng đã hoàn thành được chấp niệm của mình. Cảm ơn mẹ đã đưa con tới thế giới này."Lần này không nhịn được, đôi mắt mới ráo nước kia bắt đầu rơm rớm trở lại."Mẹ xin lỗi."Nhung bật khóc."Mẹ đừng khóc, mẹ nín đi con mới an tâm đi được.""Mẹ nín mẹ nín."Nhung đưa tay lau nước mắt, nghẹn lại.Hoàng đưa tay lên xem giờ, đã tới lúc nó phải đi rồi. Cậu nhìn nó thay cho hành động.Thằng bé rất hiểu chuyện, nó đi tới trước mặt Hoàng."Em ngồi xuống đi."Hoàng vỗ tay xuống phần chiếu trống phía trước.Nó ngoan ngoãn ngồi khoanh chân xuống."Em chuẩn bị chưa?"Nó gật đầu.Hoàng hít một hơi thật sâu, lấy chiếc chuông cổ ra, rung ba tiếng rợn người. Chiếc chuông này là chiếc chuông mà Cẩm Giang đã dùng để khoá các oan hồn lại hồi mới ở điện Nhị, Cao Tuệ Mẫn sau khi thu phục xong cô ta liền giao cho cậu sử dụng.Tiếng chuông thứ nhất, thằng bé phát hiện mất hết tu vi.Sang tiếng thứ hai, nó mở mắt ra không còn cảm nhận được dương khí nơi nhân gian xung quanh mình nữa.Hoàng chuẩn bị rung tiếng thứ ba, nó hốt hoảng quay qua nhìn mẹ lần cuối. Nhung bật khóc, cúi đầu vào vai Mai để không nhìn thấy cảnh thằng bé biến mất."Ding... Ding... Ding..."Ba tiếng chuông cuối cùng cuối cùng cũng cất lên, bỗng nhiên gió rít mạnh, xung quanh cây cối nghiêng ngả, Hoàng hốt hoảng nhìn ra bên ngoài, Nhung đã ngất xỉu từ khi nào, hơi lạnh bắt đầu lan ra xung quanh những người bên cạnh. Cậu vội nhìn ra phía đằng trước, ba tiếng đã điểm, thằng bé vẫn ngồi im lặng nhắm mắt mà chưa hề biến mất."Hoàng, Hoàng, Nhung ngất rồi, con bé bị làm sao thế?"Mai vội vã ngồi xuống ôm lấy em mình."Thằng bé vẫn chưa đi à?""Vẫn chưa."Hoàng hoàn toàn lắc đầu không hiểu. Gió làm cát bụi bay tứ tung vào mắt cậu cay xè khiến cậu nheo mắt lại. Gió vẫn tiếp tục gào rú."Cậu kia, có chuyện gì thế?"Thằng bé nhắm mắt nãy giờ, phát hiện có điều không ổn, ngay lập tức mở mắt ra."Tôi... Tôi vẫn chưa đi hay sao?... Mẹ... Mẹ ơiii...."Nó quay lại nhìn Nhung, giữa cơn gió dữ, chạy thục mạng về phía cô mếu máo."Mẹ Nhung, mẹ Nhung sao thế?"Nó nhìn Hoàng đầy khẩn thiết.Hoàng khịt mũi ngủi xung quanh, áp dụng chiêu đánh hơi của lão Thôi Chấn Long.Xung quanh nồng nặc mùi oán khí.Là oán khí nặng nề, âm khí cũng có nữa.Có lẽ thằng bé bị mất hết tu vi nên không cảm nhận được khí tức gì.

Chương 322