Tình yêu, nó không phải lúc nào cũng suôn sẻ, không phải lúc nào cũng đơm hoa kết trái. Tình yêu không phải lúc nào cũng là màu hồng. Nhưng, những thứ ấy đã tạo ra một làn gió tình yêu cho cặp đôi La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt. -------------------- Buổi sáng, khi những ánh mặt trời đã chiếu rọi xuống khắp thế gian, đó là lúc mà những chiếc ván trượt, những đôi giày patin chuẩn bị khởi hành. Trên con đường quốc lộ trải dài, chiếc ván trượt lướt đi như gió trong làn sương sớm vẫn chưa tan. La Đômg Phong như một chuyên gia tốc độ thực thụ, lướt chiếc ván trượt nhanh như gió trong nắng sớm. Từ những con đường thẳng tắp đến những khúc cua nguy hiểm, chẳng có gì đáng để cậu bận tâm. Một chuyên gia lướt ván chỉ mới 20 tuổi. - Thế nào rồi Lục Vũ Bình? - Tiến bộ hơn nhiều rồi. Hai bên tai đang nghe tiếng gió vù vù của La Đông Phong là một chiếc máy bộ đàm mini nhỏ xíu gắn ở vành tai, kèm theo cái micro dài xuống tận miệng. Lục Vũ Bình là người hậu cần thân thiết nhất của La Đông Phong. Cậu…
Chương 6: Tình yêu làm đầu óc lú lẫn mất rồi
Bạn Trai Hai MặtTác giả: ElenaTình yêu, nó không phải lúc nào cũng suôn sẻ, không phải lúc nào cũng đơm hoa kết trái. Tình yêu không phải lúc nào cũng là màu hồng. Nhưng, những thứ ấy đã tạo ra một làn gió tình yêu cho cặp đôi La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt. -------------------- Buổi sáng, khi những ánh mặt trời đã chiếu rọi xuống khắp thế gian, đó là lúc mà những chiếc ván trượt, những đôi giày patin chuẩn bị khởi hành. Trên con đường quốc lộ trải dài, chiếc ván trượt lướt đi như gió trong làn sương sớm vẫn chưa tan. La Đômg Phong như một chuyên gia tốc độ thực thụ, lướt chiếc ván trượt nhanh như gió trong nắng sớm. Từ những con đường thẳng tắp đến những khúc cua nguy hiểm, chẳng có gì đáng để cậu bận tâm. Một chuyên gia lướt ván chỉ mới 20 tuổi. - Thế nào rồi Lục Vũ Bình? - Tiến bộ hơn nhiều rồi. Hai bên tai đang nghe tiếng gió vù vù của La Đông Phong là một chiếc máy bộ đàm mini nhỏ xíu gắn ở vành tai, kèm theo cái micro dài xuống tận miệng. Lục Vũ Bình là người hậu cần thân thiết nhất của La Đông Phong. Cậu… - Anh ổn thật đấy chứ?Lục Vũ Bình vừa nói vừa tháo chiếc vòng. Khi chiếc mặt nạ được tháo ra lf lúc, một khuôn mặt trắng bóc, trắng như xác chết từ từ xuất hiện. Biết thế rồi còn sử dụng nhiều tốc lực nữa. Có bao nhiêu cách để diệt 3 tên đó. Đâu phải chỉ là mỗi cách này.- Ổn mà! Ổn mà! Về thôi!La Đông Phong quay lại dáng vẻ nam nhi như thường. Hồi phục nhanh thế. Nhưng, mất công Lục Vũ Bình mang theo ván trượt lại không có cơ hội dùng rồi. Đó là chiếc ván trượt của La Đông Phong, có thể gấp lại được nên bỏ trong balo rất tiện.Còn La Đông Phong thì vì đã sử dụng gần hết calo trong người nên bây giờ đến đứng còn không nổi nói gì đến trượt ván. Đang đi một lúc thì bỗng nhiên La Đông Phong đứng khựng lại. Lục Vũ Bình đi sau cũng bị bất ngờ mà ngã xuống đất.- Anh sao vậy?Bị ngã một cú đau điếng, Lục Vũ Bình tức tối hỏi tội La Đông Phong. Còn La Đông Phong thì không quan tâm đến Lục Vũ Bình, thừ người ra, run cầm cập rồi quay lại nhìn Lục Vũ Bình:- Anh quên quà của Tiểu Nguyệt Nhi rồi!Mặt La Đông Phong trắng bệch, quên quà của Tiểu Nguyệt Nhi khác nào tự mình chui xuống địa ngục. Bây giờ, vác mặt đến đó thế nào cũng bị cô ấy cho mấy chưởng cho coi. Nhưng biết làm thế nào được! Không thể dùng mặt của Thạch Sơn được. Đành phải chịu đòn vậy.- Đưa ván trượt cho anh!La Đông Phong ra lệnh cho Lục Vũ Bình. Sao hồi phục nhanh thế. Lúc nãy đi còn lảo đảo thế cơ mà! Sao giờ trượt ván được rồi! Sức mạnh của Tiểu Nguyệt Nhi thật đáng sợ. Chắc chỉ có mình cô là làm được La Đông Phong "sạc điện" nhanh đến thế. Chỗ La Đông Phong đứng với chỗ cửa hàng không xa mấy nên chỉ cần phóng ván trượt một chút là đến nơi. Thế nhưng đến nơi rồi thì biết làm sao đây, có cách gì để biện hộ không nhỉ?- Tiểu Nguyệt Nhi! Cô có cầm quà của tôi đó không?Tiểu Nguyệt Nhi đang đứng trước cửa hàng. Mắt ngơ ngác nhìn tứ phía. Cô ấy đang tìm cậu thế mà cậu không biết.- Quà? Là quà tôi tặng anh hả?Nghe đến từ quà, sao bỗng nhiên đầu cô loé sáng. Cô nghĩ ngay đến chiếc túi cô đang đeo trên vai. Đưa món quà cho La Đông Phong, cô thấy tiếc dễ sợ, vì cô nghĩ rằng, nếu La Đông Phong không lấy thì cô sẽ tặng nó cho Thạch Sơn. Cũng nhờ Thạch Sơn mà Tiểu Nguyệt Nhi nhớ đến chiếc áo. Và cũng nhờ Thạch Sơn mà cậu thoát nạn.Mặt Tiểu Nguyệt Nhi trở nên buồn rầu. Cô muốn được gặp lại Thạch Sơn nữa. Hình như biết được Tiểu Nguyệt Nhi nghĩ gì. La Đông Phong nhìn sang chỗ khác rồi nói:- Tôi là bạn của Thạch Sơn đó! Muốn nói gì với cậu ta thì cứ viết thư đi. Tôi gửi cho.Lục Vũ Bình đứng đằng sau, nghe La Đông Phong nói mà ngã ngửa. Nói thế khác nào tự mình chui vào miệng cọp. Tiểu Nguyệt Nhi thông minh lắm. Nói thế lỡ cô ấy biết thì sao?- Vậy sao! Vậy thì trăm sự nhờ anh! Còn vụ chiếc áo thì tôi bỏ qua.Ặc! Cái gì vậy? Cô ấy bị sao vậy nè? Đúng là cô ấy bị tình yêu làm cho lú lẫn mất rồi. Còn La Đông Phong thì đắc chí trong lòng. Thế là cậu sẽ biết được điểm yếu của Tiểu Nguyệt Nhi vào một ngày không xa.
- Anh ổn thật đấy chứ?
Lục Vũ Bình vừa nói vừa tháo chiếc vòng. Khi chiếc mặt nạ được tháo ra lf lúc, một khuôn mặt trắng bóc, trắng như xác chết từ từ xuất hiện. Biết thế rồi còn sử dụng nhiều tốc lực nữa. Có bao nhiêu cách để diệt 3 tên đó. Đâu phải chỉ là mỗi cách này.
- Ổn mà! Ổn mà! Về thôi!
La Đông Phong quay lại dáng vẻ nam nhi như thường. Hồi phục nhanh thế. Nhưng, mất công Lục Vũ Bình mang theo ván trượt lại không có cơ hội dùng rồi. Đó là chiếc ván trượt của La Đông Phong, có thể gấp lại được nên bỏ trong balo rất tiện.Còn La Đông Phong thì vì đã sử dụng gần hết calo trong người nên bây giờ đến đứng còn không nổi nói gì đến trượt ván. Đang đi một lúc thì bỗng nhiên La Đông Phong đứng khựng lại. Lục Vũ Bình đi sau cũng bị bất ngờ mà ngã xuống đất.
- Anh sao vậy?
Bị ngã một cú đau điếng, Lục Vũ Bình tức tối hỏi tội La Đông Phong. Còn La Đông Phong thì không quan tâm đến Lục Vũ Bình, thừ người ra, run cầm cập rồi quay lại nhìn Lục Vũ Bình:
- Anh quên quà của Tiểu Nguyệt Nhi rồi!
Mặt La Đông Phong trắng bệch, quên quà của Tiểu Nguyệt Nhi khác nào tự mình chui xuống địa ngục. Bây giờ, vác mặt đến đó thế nào cũng bị cô ấy cho mấy chưởng cho coi. Nhưng biết làm thế nào được! Không thể dùng mặt của Thạch Sơn được. Đành phải chịu đòn vậy.
- Đưa ván trượt cho anh!
La Đông Phong ra lệnh cho Lục Vũ Bình. Sao hồi phục nhanh thế. Lúc nãy đi còn lảo đảo thế cơ mà! Sao giờ trượt ván được rồi! Sức mạnh của Tiểu Nguyệt Nhi thật đáng sợ. Chắc chỉ có mình cô là làm được La Đông Phong "sạc điện" nhanh đến thế. Chỗ La Đông Phong đứng với chỗ cửa hàng không xa mấy nên chỉ cần phóng ván trượt một chút là đến nơi. Thế nhưng đến nơi rồi thì biết làm sao đây, có cách gì để biện hộ không nhỉ?
- Tiểu Nguyệt Nhi! Cô có cầm quà của tôi đó không?
Tiểu Nguyệt Nhi đang đứng trước cửa hàng. Mắt ngơ ngác nhìn tứ phía. Cô ấy đang tìm cậu thế mà cậu không biết.
- Quà? Là quà tôi tặng anh hả?
Nghe đến từ quà, sao bỗng nhiên đầu cô loé sáng. Cô nghĩ ngay đến chiếc túi cô đang đeo trên vai. Đưa món quà cho La Đông Phong, cô thấy tiếc dễ sợ, vì cô nghĩ rằng, nếu La Đông Phong không lấy thì cô sẽ tặng nó cho Thạch Sơn. Cũng nhờ Thạch Sơn mà Tiểu Nguyệt Nhi nhớ đến chiếc áo. Và cũng nhờ Thạch Sơn mà cậu thoát nạn.
Mặt Tiểu Nguyệt Nhi trở nên buồn rầu. Cô muốn được gặp lại Thạch Sơn nữa. Hình như biết được Tiểu Nguyệt Nhi nghĩ gì. La Đông Phong nhìn sang chỗ khác rồi nói:
- Tôi là bạn của Thạch Sơn đó! Muốn nói gì với cậu ta thì cứ viết thư đi. Tôi gửi cho.
Lục Vũ Bình đứng đằng sau, nghe La Đông Phong nói mà ngã ngửa. Nói thế khác nào tự mình chui vào miệng cọp. Tiểu Nguyệt Nhi thông minh lắm. Nói thế lỡ cô ấy biết thì sao?
- Vậy sao! Vậy thì trăm sự nhờ anh! Còn vụ chiếc áo thì tôi bỏ qua.
Ặc! Cái gì vậy? Cô ấy bị sao vậy nè? Đúng là cô ấy bị tình yêu làm cho lú lẫn mất rồi. Còn La Đông Phong thì đắc chí trong lòng. Thế là cậu sẽ biết được điểm yếu của Tiểu Nguyệt Nhi vào một ngày không xa.
Bạn Trai Hai MặtTác giả: ElenaTình yêu, nó không phải lúc nào cũng suôn sẻ, không phải lúc nào cũng đơm hoa kết trái. Tình yêu không phải lúc nào cũng là màu hồng. Nhưng, những thứ ấy đã tạo ra một làn gió tình yêu cho cặp đôi La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt. -------------------- Buổi sáng, khi những ánh mặt trời đã chiếu rọi xuống khắp thế gian, đó là lúc mà những chiếc ván trượt, những đôi giày patin chuẩn bị khởi hành. Trên con đường quốc lộ trải dài, chiếc ván trượt lướt đi như gió trong làn sương sớm vẫn chưa tan. La Đômg Phong như một chuyên gia tốc độ thực thụ, lướt chiếc ván trượt nhanh như gió trong nắng sớm. Từ những con đường thẳng tắp đến những khúc cua nguy hiểm, chẳng có gì đáng để cậu bận tâm. Một chuyên gia lướt ván chỉ mới 20 tuổi. - Thế nào rồi Lục Vũ Bình? - Tiến bộ hơn nhiều rồi. Hai bên tai đang nghe tiếng gió vù vù của La Đông Phong là một chiếc máy bộ đàm mini nhỏ xíu gắn ở vành tai, kèm theo cái micro dài xuống tận miệng. Lục Vũ Bình là người hậu cần thân thiết nhất của La Đông Phong. Cậu… - Anh ổn thật đấy chứ?Lục Vũ Bình vừa nói vừa tháo chiếc vòng. Khi chiếc mặt nạ được tháo ra lf lúc, một khuôn mặt trắng bóc, trắng như xác chết từ từ xuất hiện. Biết thế rồi còn sử dụng nhiều tốc lực nữa. Có bao nhiêu cách để diệt 3 tên đó. Đâu phải chỉ là mỗi cách này.- Ổn mà! Ổn mà! Về thôi!La Đông Phong quay lại dáng vẻ nam nhi như thường. Hồi phục nhanh thế. Nhưng, mất công Lục Vũ Bình mang theo ván trượt lại không có cơ hội dùng rồi. Đó là chiếc ván trượt của La Đông Phong, có thể gấp lại được nên bỏ trong balo rất tiện.Còn La Đông Phong thì vì đã sử dụng gần hết calo trong người nên bây giờ đến đứng còn không nổi nói gì đến trượt ván. Đang đi một lúc thì bỗng nhiên La Đông Phong đứng khựng lại. Lục Vũ Bình đi sau cũng bị bất ngờ mà ngã xuống đất.- Anh sao vậy?Bị ngã một cú đau điếng, Lục Vũ Bình tức tối hỏi tội La Đông Phong. Còn La Đông Phong thì không quan tâm đến Lục Vũ Bình, thừ người ra, run cầm cập rồi quay lại nhìn Lục Vũ Bình:- Anh quên quà của Tiểu Nguyệt Nhi rồi!Mặt La Đông Phong trắng bệch, quên quà của Tiểu Nguyệt Nhi khác nào tự mình chui xuống địa ngục. Bây giờ, vác mặt đến đó thế nào cũng bị cô ấy cho mấy chưởng cho coi. Nhưng biết làm thế nào được! Không thể dùng mặt của Thạch Sơn được. Đành phải chịu đòn vậy.- Đưa ván trượt cho anh!La Đông Phong ra lệnh cho Lục Vũ Bình. Sao hồi phục nhanh thế. Lúc nãy đi còn lảo đảo thế cơ mà! Sao giờ trượt ván được rồi! Sức mạnh của Tiểu Nguyệt Nhi thật đáng sợ. Chắc chỉ có mình cô là làm được La Đông Phong "sạc điện" nhanh đến thế. Chỗ La Đông Phong đứng với chỗ cửa hàng không xa mấy nên chỉ cần phóng ván trượt một chút là đến nơi. Thế nhưng đến nơi rồi thì biết làm sao đây, có cách gì để biện hộ không nhỉ?- Tiểu Nguyệt Nhi! Cô có cầm quà của tôi đó không?Tiểu Nguyệt Nhi đang đứng trước cửa hàng. Mắt ngơ ngác nhìn tứ phía. Cô ấy đang tìm cậu thế mà cậu không biết.- Quà? Là quà tôi tặng anh hả?Nghe đến từ quà, sao bỗng nhiên đầu cô loé sáng. Cô nghĩ ngay đến chiếc túi cô đang đeo trên vai. Đưa món quà cho La Đông Phong, cô thấy tiếc dễ sợ, vì cô nghĩ rằng, nếu La Đông Phong không lấy thì cô sẽ tặng nó cho Thạch Sơn. Cũng nhờ Thạch Sơn mà Tiểu Nguyệt Nhi nhớ đến chiếc áo. Và cũng nhờ Thạch Sơn mà cậu thoát nạn.Mặt Tiểu Nguyệt Nhi trở nên buồn rầu. Cô muốn được gặp lại Thạch Sơn nữa. Hình như biết được Tiểu Nguyệt Nhi nghĩ gì. La Đông Phong nhìn sang chỗ khác rồi nói:- Tôi là bạn của Thạch Sơn đó! Muốn nói gì với cậu ta thì cứ viết thư đi. Tôi gửi cho.Lục Vũ Bình đứng đằng sau, nghe La Đông Phong nói mà ngã ngửa. Nói thế khác nào tự mình chui vào miệng cọp. Tiểu Nguyệt Nhi thông minh lắm. Nói thế lỡ cô ấy biết thì sao?- Vậy sao! Vậy thì trăm sự nhờ anh! Còn vụ chiếc áo thì tôi bỏ qua.Ặc! Cái gì vậy? Cô ấy bị sao vậy nè? Đúng là cô ấy bị tình yêu làm cho lú lẫn mất rồi. Còn La Đông Phong thì đắc chí trong lòng. Thế là cậu sẽ biết được điểm yếu của Tiểu Nguyệt Nhi vào một ngày không xa.