Tình yêu, nó không phải lúc nào cũng suôn sẻ, không phải lúc nào cũng đơm hoa kết trái. Tình yêu không phải lúc nào cũng là màu hồng. Nhưng, những thứ ấy đã tạo ra một làn gió tình yêu cho cặp đôi La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt. -------------------- Buổi sáng, khi những ánh mặt trời đã chiếu rọi xuống khắp thế gian, đó là lúc mà những chiếc ván trượt, những đôi giày patin chuẩn bị khởi hành. Trên con đường quốc lộ trải dài, chiếc ván trượt lướt đi như gió trong làn sương sớm vẫn chưa tan. La Đômg Phong như một chuyên gia tốc độ thực thụ, lướt chiếc ván trượt nhanh như gió trong nắng sớm. Từ những con đường thẳng tắp đến những khúc cua nguy hiểm, chẳng có gì đáng để cậu bận tâm. Một chuyên gia lướt ván chỉ mới 20 tuổi. - Thế nào rồi Lục Vũ Bình? - Tiến bộ hơn nhiều rồi. Hai bên tai đang nghe tiếng gió vù vù của La Đông Phong là một chiếc máy bộ đàm mini nhỏ xíu gắn ở vành tai, kèm theo cái micro dài xuống tận miệng. Lục Vũ Bình là người hậu cần thân thiết nhất của La Đông Phong. Cậu…
Chương 8: Bóng đen bí ẩn
Bạn Trai Hai MặtTác giả: ElenaTình yêu, nó không phải lúc nào cũng suôn sẻ, không phải lúc nào cũng đơm hoa kết trái. Tình yêu không phải lúc nào cũng là màu hồng. Nhưng, những thứ ấy đã tạo ra một làn gió tình yêu cho cặp đôi La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt. -------------------- Buổi sáng, khi những ánh mặt trời đã chiếu rọi xuống khắp thế gian, đó là lúc mà những chiếc ván trượt, những đôi giày patin chuẩn bị khởi hành. Trên con đường quốc lộ trải dài, chiếc ván trượt lướt đi như gió trong làn sương sớm vẫn chưa tan. La Đômg Phong như một chuyên gia tốc độ thực thụ, lướt chiếc ván trượt nhanh như gió trong nắng sớm. Từ những con đường thẳng tắp đến những khúc cua nguy hiểm, chẳng có gì đáng để cậu bận tâm. Một chuyên gia lướt ván chỉ mới 20 tuổi. - Thế nào rồi Lục Vũ Bình? - Tiến bộ hơn nhiều rồi. Hai bên tai đang nghe tiếng gió vù vù của La Đông Phong là một chiếc máy bộ đàm mini nhỏ xíu gắn ở vành tai, kèm theo cái micro dài xuống tận miệng. Lục Vũ Bình là người hậu cần thân thiết nhất của La Đông Phong. Cậu… -Đợi đã! Cô ăn gian!Tiếng của La Đông Phong vừa to vừa tức giận. Giận nhẹ thôi vì cậu bị Tiểu Nguyệt Nhi qua mặt. Cậu không giận Tiểu Nguyệt Nhi vì cô ấy đã cho cậu biết thế nào là tốc độ thực sự của cậu. Cô ấy cách cậu quá xa rồi, bây giờ nếu cậu có thể thắng được Tiểu Nguyệt Nhi có nghĩa là tốc độ của cậu đã vượt xa Tiểu Nguyệt Nhi.Con đường đầy đất đá, lại còn ngoằn ngoèo nữa, không biết cả 2 có đi được không? Vì từ trước đến giờ 2 người chỉ thi ngoài quốc lộ thôi. Đây là con đường đầu tiên mà họ thi đấu không phải là đường quốc lộ.5m...Đúng 5m. Tiểu Nguyệt Nhi cách La Đông Phong những 5m. Xa thế! Sao cậu vọt lên được. Nhưng La Đông Phong không hề lo lắng một chút nào. Cậu tin rằng, cậu sẽ thắng Tiểu Nguyệt Nhi. Chắc chắn luôn.- Đợi đấy Tiểu Nguyệt Nhi. Tôi sẽ thắng cô. Và cô sẽ phải trả lời cho tôi biết hết tất cả nội dung của bức thư.La Đông Phong cười khích một mình. Không hẳn là một mình vì có cả Lục Vũ Bình nghe thấy nữa. Lúc nào La Đông Phong chẳng đeo cái micro mini ấy. Bên kia micro, Lục Vũ Bình cầm chiếc Ipad mà cũng sợ sởn da ốc với câu nói của La Đông Phong, cậu cùng Hà Tô Diệp đứng ngay ở vị trí xuất phát. Và nơi xuất phát cũng là đích luôn. Bởi vì con đường mà 2 người ấy thi nối thành một vòng tròn. Thế nên chạy thế nào cũng sẽ quay trở lại điểm xuất phát.Còn La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt...Lâm Tư Nguyệt vẫn cách xa La Đông Phong 5m. Xem ra tốc độ của cô ấy cũng nâng cao lên rất nhiêu rồi.- Con nhóc này! Giỏi đấy!La Đông Phong cười nhếch mép rồi tăng tốc. Giờ mới là tốc độ thực sự của La Đông Phong. Cậu phóng như bay về phía trước. Bỗng nhiên, một bóng đen lướt qua La Đông Phong. Vì đã đi sâu vào trong rừng rồi nên ở đây có nhiều cây lắm. Không phải La Đông Phong nhìn nhầm đấy chứ. Cái bóng đen ấy đang lướt trên những ngọn cây. Là người hay khỉ vậy?Cái bóng đen ấy không phải nhắm vào La Đông Phong mà là nhắm về người phía trước cậu, Lâm Tư Nguyệt. Hắn dùng cung tên, thời đại nào rồi mà còn dùng cung chứ! Tiểu Nguyệt Nhi đang gặp nguy hiểm!- Tiểu Nguyệt Nhi! Cẩn thận!La Đông Phong phóng hết tốc lực về phía Tiểu Nguyệt Nhi. Tốc độ của cậu lại cao hơn rồi. Lục Vũ Bình nhìn vào màn hình Ipad mà không tin nổi mắt mình. Chỉ mới mấy ngày mà cậu ta đã tăng lên thêm 6km/h. Sao ghê thế không biết! Hay là do cậu ta lo lắng cho Tiểu Nguyệt Nhi nên mới có tốc độ này. Có lẽ vậy.Tiểu Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng hét của La Đông Phong thì quay lại. Cô vừa quay lại thì La Đông Phong đã bất ngờ lao vào cô, còn mũi tên thì vẫn đang nhắm thắng vào Tiểu Nguyệt Nhi.La Đông Phong đẩy cô ra chỗ khác. Còn cậu, nạn nhân của cung tên. Mũi tên nhắm thẳng vào cánh tay trái của La Đông Phong.Cái cảm giác đau đớn vì mũi tên và cả cái cảm giác bi tê liệt của thuốc độc khiến cậu không tài nào chịu được, nằm xuống đất. Còn cái bóng đen ấy, tức tối vì không bắt được con mồi, hắn chạy biến. Tuy đã chạy nhưng La Đông Phong vẫn nhìn thấy được. Mờ mờ nhưng cậu thấy được mái tóc buộc cao dài phất phơ với cung tên đeo sau lưng của cái bóng đen ấy. Con gái sao? Mắt cậu mờ dần rồi nhắm lại.
-Đợi đã! Cô ăn gian!
Tiếng của La Đông Phong vừa to vừa tức giận. Giận nhẹ thôi vì cậu bị Tiểu Nguyệt Nhi qua mặt. Cậu không giận Tiểu Nguyệt Nhi vì cô ấy đã cho cậu biết thế nào là tốc độ thực sự của cậu. Cô ấy cách cậu quá xa rồi, bây giờ nếu cậu có thể thắng được Tiểu Nguyệt Nhi có nghĩa là tốc độ của cậu đã vượt xa Tiểu Nguyệt Nhi.
Con đường đầy đất đá, lại còn ngoằn ngoèo nữa, không biết cả 2 có đi được không? Vì từ trước đến giờ 2 người chỉ thi ngoài quốc lộ thôi. Đây là con đường đầu tiên mà họ thi đấu không phải là đường quốc lộ.
5m...
Đúng 5m. Tiểu Nguyệt Nhi cách La Đông Phong những 5m. Xa thế! Sao cậu vọt lên được. Nhưng La Đông Phong không hề lo lắng một chút nào. Cậu tin rằng, cậu sẽ thắng Tiểu Nguyệt Nhi. Chắc chắn luôn.
- Đợi đấy Tiểu Nguyệt Nhi. Tôi sẽ thắng cô. Và cô sẽ phải trả lời cho tôi biết hết tất cả nội dung của bức thư.
La Đông Phong cười khích một mình. Không hẳn là một mình vì có cả Lục Vũ Bình nghe thấy nữa. Lúc nào La Đông Phong chẳng đeo cái micro mini ấy. Bên kia micro, Lục Vũ Bình cầm chiếc Ipad mà cũng sợ sởn da ốc với câu nói của La Đông Phong, cậu cùng Hà Tô Diệp đứng ngay ở vị trí xuất phát. Và nơi xuất phát cũng là đích luôn. Bởi vì con đường mà 2 người ấy thi nối thành một vòng tròn. Thế nên chạy thế nào cũng sẽ quay trở lại điểm xuất phát.
Còn La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt...
Lâm Tư Nguyệt vẫn cách xa La Đông Phong 5m. Xem ra tốc độ của cô ấy cũng nâng cao lên rất nhiêu rồi.
- Con nhóc này! Giỏi đấy!
La Đông Phong cười nhếch mép rồi tăng tốc. Giờ mới là tốc độ thực sự của La Đông Phong. Cậu phóng như bay về phía trước. Bỗng nhiên, một bóng đen lướt qua La Đông Phong. Vì đã đi sâu vào trong rừng rồi nên ở đây có nhiều cây lắm. Không phải La Đông Phong nhìn nhầm đấy chứ. Cái bóng đen ấy đang lướt trên những ngọn cây. Là người hay khỉ vậy?
Cái bóng đen ấy không phải nhắm vào La Đông Phong mà là nhắm về người phía trước cậu, Lâm Tư Nguyệt. Hắn dùng cung tên, thời đại nào rồi mà còn dùng cung chứ! Tiểu Nguyệt Nhi đang gặp nguy hiểm!
- Tiểu Nguyệt Nhi! Cẩn thận!
La Đông Phong phóng hết tốc lực về phía Tiểu Nguyệt Nhi. Tốc độ của cậu lại cao hơn rồi. Lục Vũ Bình nhìn vào màn hình Ipad mà không tin nổi mắt mình. Chỉ mới mấy ngày mà cậu ta đã tăng lên thêm 6km/h. Sao ghê thế không biết! Hay là do cậu ta lo lắng cho Tiểu Nguyệt Nhi nên mới có tốc độ này. Có lẽ vậy.
Tiểu Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng hét của La Đông Phong thì quay lại. Cô vừa quay lại thì La Đông Phong đã bất ngờ lao vào cô, còn mũi tên thì vẫn đang nhắm thắng vào Tiểu Nguyệt Nhi.
La Đông Phong đẩy cô ra chỗ khác. Còn cậu, nạn nhân của cung tên. Mũi tên nhắm thẳng vào cánh tay trái của La Đông Phong.Cái cảm giác đau đớn vì mũi tên và cả cái cảm giác bi tê liệt của thuốc độc khiến cậu không tài nào chịu được, nằm xuống đất. Còn cái bóng đen ấy, tức tối vì không bắt được con mồi, hắn chạy biến. Tuy đã chạy nhưng La Đông Phong vẫn nhìn thấy được. Mờ mờ nhưng cậu thấy được mái tóc buộc cao dài phất phơ với cung tên đeo sau lưng của cái bóng đen ấy. Con gái sao? Mắt cậu mờ dần rồi nhắm lại.
Bạn Trai Hai MặtTác giả: ElenaTình yêu, nó không phải lúc nào cũng suôn sẻ, không phải lúc nào cũng đơm hoa kết trái. Tình yêu không phải lúc nào cũng là màu hồng. Nhưng, những thứ ấy đã tạo ra một làn gió tình yêu cho cặp đôi La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt. -------------------- Buổi sáng, khi những ánh mặt trời đã chiếu rọi xuống khắp thế gian, đó là lúc mà những chiếc ván trượt, những đôi giày patin chuẩn bị khởi hành. Trên con đường quốc lộ trải dài, chiếc ván trượt lướt đi như gió trong làn sương sớm vẫn chưa tan. La Đômg Phong như một chuyên gia tốc độ thực thụ, lướt chiếc ván trượt nhanh như gió trong nắng sớm. Từ những con đường thẳng tắp đến những khúc cua nguy hiểm, chẳng có gì đáng để cậu bận tâm. Một chuyên gia lướt ván chỉ mới 20 tuổi. - Thế nào rồi Lục Vũ Bình? - Tiến bộ hơn nhiều rồi. Hai bên tai đang nghe tiếng gió vù vù của La Đông Phong là một chiếc máy bộ đàm mini nhỏ xíu gắn ở vành tai, kèm theo cái micro dài xuống tận miệng. Lục Vũ Bình là người hậu cần thân thiết nhất của La Đông Phong. Cậu… -Đợi đã! Cô ăn gian!Tiếng của La Đông Phong vừa to vừa tức giận. Giận nhẹ thôi vì cậu bị Tiểu Nguyệt Nhi qua mặt. Cậu không giận Tiểu Nguyệt Nhi vì cô ấy đã cho cậu biết thế nào là tốc độ thực sự của cậu. Cô ấy cách cậu quá xa rồi, bây giờ nếu cậu có thể thắng được Tiểu Nguyệt Nhi có nghĩa là tốc độ của cậu đã vượt xa Tiểu Nguyệt Nhi.Con đường đầy đất đá, lại còn ngoằn ngoèo nữa, không biết cả 2 có đi được không? Vì từ trước đến giờ 2 người chỉ thi ngoài quốc lộ thôi. Đây là con đường đầu tiên mà họ thi đấu không phải là đường quốc lộ.5m...Đúng 5m. Tiểu Nguyệt Nhi cách La Đông Phong những 5m. Xa thế! Sao cậu vọt lên được. Nhưng La Đông Phong không hề lo lắng một chút nào. Cậu tin rằng, cậu sẽ thắng Tiểu Nguyệt Nhi. Chắc chắn luôn.- Đợi đấy Tiểu Nguyệt Nhi. Tôi sẽ thắng cô. Và cô sẽ phải trả lời cho tôi biết hết tất cả nội dung của bức thư.La Đông Phong cười khích một mình. Không hẳn là một mình vì có cả Lục Vũ Bình nghe thấy nữa. Lúc nào La Đông Phong chẳng đeo cái micro mini ấy. Bên kia micro, Lục Vũ Bình cầm chiếc Ipad mà cũng sợ sởn da ốc với câu nói của La Đông Phong, cậu cùng Hà Tô Diệp đứng ngay ở vị trí xuất phát. Và nơi xuất phát cũng là đích luôn. Bởi vì con đường mà 2 người ấy thi nối thành một vòng tròn. Thế nên chạy thế nào cũng sẽ quay trở lại điểm xuất phát.Còn La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt...Lâm Tư Nguyệt vẫn cách xa La Đông Phong 5m. Xem ra tốc độ của cô ấy cũng nâng cao lên rất nhiêu rồi.- Con nhóc này! Giỏi đấy!La Đông Phong cười nhếch mép rồi tăng tốc. Giờ mới là tốc độ thực sự của La Đông Phong. Cậu phóng như bay về phía trước. Bỗng nhiên, một bóng đen lướt qua La Đông Phong. Vì đã đi sâu vào trong rừng rồi nên ở đây có nhiều cây lắm. Không phải La Đông Phong nhìn nhầm đấy chứ. Cái bóng đen ấy đang lướt trên những ngọn cây. Là người hay khỉ vậy?Cái bóng đen ấy không phải nhắm vào La Đông Phong mà là nhắm về người phía trước cậu, Lâm Tư Nguyệt. Hắn dùng cung tên, thời đại nào rồi mà còn dùng cung chứ! Tiểu Nguyệt Nhi đang gặp nguy hiểm!- Tiểu Nguyệt Nhi! Cẩn thận!La Đông Phong phóng hết tốc lực về phía Tiểu Nguyệt Nhi. Tốc độ của cậu lại cao hơn rồi. Lục Vũ Bình nhìn vào màn hình Ipad mà không tin nổi mắt mình. Chỉ mới mấy ngày mà cậu ta đã tăng lên thêm 6km/h. Sao ghê thế không biết! Hay là do cậu ta lo lắng cho Tiểu Nguyệt Nhi nên mới có tốc độ này. Có lẽ vậy.Tiểu Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng hét của La Đông Phong thì quay lại. Cô vừa quay lại thì La Đông Phong đã bất ngờ lao vào cô, còn mũi tên thì vẫn đang nhắm thắng vào Tiểu Nguyệt Nhi.La Đông Phong đẩy cô ra chỗ khác. Còn cậu, nạn nhân của cung tên. Mũi tên nhắm thẳng vào cánh tay trái của La Đông Phong.Cái cảm giác đau đớn vì mũi tên và cả cái cảm giác bi tê liệt của thuốc độc khiến cậu không tài nào chịu được, nằm xuống đất. Còn cái bóng đen ấy, tức tối vì không bắt được con mồi, hắn chạy biến. Tuy đã chạy nhưng La Đông Phong vẫn nhìn thấy được. Mờ mờ nhưng cậu thấy được mái tóc buộc cao dài phất phơ với cung tên đeo sau lưng của cái bóng đen ấy. Con gái sao? Mắt cậu mờ dần rồi nhắm lại.