Chap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó…
Chương 21
Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát GáiTác giả: Huyền ScorpioChap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó… Chap 21Nó ngày càng sầm mặt xuống. Khí lạnh toả ra khiến người khác ko rét mà run. Đã vậy rồi nhóc Lâm còn chen vào:- Thôi chị đi về thôi. Nói gì thì nói chứ đừng nói bừa ở đây. Toàn fan của Hwang Key cả đấy!- Cái gì?_ nó quay sang nhóc Lâm, giọng lạnh băng khiến thằng nhóc run người_ muốn thử ko?Lấy điện thoại ra, nó bấm một dãy số, chờ người kia bắt máy thì nó nói, giọng bực mình, hàn khí:- 3 phút. Có mặt ở ngoài rạp ngay lập tức!Chưa kịp để người khác nói, nó cụp máy luôn. Nó nhìn vào điện thoại bắt đầu tính thời gian.1 phút…2 phút…2 phút 52s- Nhi ơi!_ tiếng Ana từ xa gọi lại, theo phản xạ nó quay ngoắt về tiếng nói đó.- Gì? Tên Key đâu?_ nó hỏi, mắt ngó nghiêng.- Xin chào tiểu thư. Tôi thay Hwang Key đến đón cô. Tôi là quản lý của anh ấy. Hwang Key đang bận trang điểm_ Quản lý Shin nói, còn thở hồng hộc vì mệt.- Thôi, bà bình tĩnh đi_ Ana nói, nhìn sang người bên cạnh nó rồi reo lên_ A! Nhóc Lâm cũng đến hả?- Dạ_ nhóc Lâm cười_ em đi cùng chị hai.- Được rồi, vào đi. Đứng ở đây khó chịu quá!_ nó lên tiếng, rồi đi vào cửa.- Chờ với!_ họ đuổi theo.Nó đi bỏ lại mấy chục cái tượng đá oai phong đứng ngoài mắt ếch nhìn theo. (*0* chị này sức công phá lớn thật)Nó ngồi vào cái ghế VIP ở đầu. Ngó hàng ghế VIP một chút, nó bắt gặp…Hình như là…Anh ấy! Nguyễn Hàn Mạnh Quân!Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest trắng, mái tóc nâu để tự nhiên. Đôi mắt cà phê huyềnbí luôn mờ ảo khó phán đoán như vậy.Nó quan sát từng cử chỉ của anh. Như cảm giác được ai đang nhìn mình, anh quay sang và bắt gặp nó. Anh bước tới bên nó, cười tươi:- Hi cô bé xinh đẹp! Em cũng đến đây hả, Bảo Nhi?Nó cũng đáp lại, cười tươi:- Hì, dạ. Em chào anh!Anh nhìn nó. Bỗng nhiên… Anh giật mình nhìn chiếc vòng cổ của nó. – Chiếc… Chiếc vòng cổ này là của em hả?_ anh lắp bắp, run run hỏi.- Vâng. Chuyện gì vậy hả anh?_ nó thắc mắc, tay nhấc chiếc vòng cổ lên_ chiếc vòng này là kỉ vật rất lớn của em. Em luôn đeo nó mà.- Cho… Cho anh xem…_ anh vẫn run run.- Vâng_ nó tháo vòng ra_ Đây nè anh!Anh run run nhìn kĩ chiếc vòng. Nó rất giống! Anh lật mặt sau ra, chữ "BB" đập ngay vào mắt anh.Là sự thật!Anh nghĩ ko sai!Ngay từ lúc gặp đầu tiên, anh đã ngờ ngợ rồi. Anh luôn cố ý đến chỗ mới gặp lần đầu để xác định và anh càng nghi ngờ hơn. Và bây giờ thì đúng như anh nghĩ rồi!- Anh sao vậy_ nó hơi lo lắng đến sự thất thần của anh.- Anh ko sao_ định thần lại, anh trả nó chiếc vòng_ trả em này! Xin lỗi anh có việc phải đi trước! Chào em!Nói rồi anh chạy đi mất để lại cho nó bao nghi ngờ"TÌM ĐƯỢC RỒI! Em gái của anh!"
Chap 21
Nó ngày càng sầm mặt xuống. Khí lạnh toả ra khiến người khác ko rét mà run. Đã vậy rồi nhóc Lâm còn chen vào:
- Thôi chị đi về thôi. Nói gì thì nói chứ đừng nói bừa ở đây. Toàn fan của Hwang Key cả đấy!
- Cái gì?_ nó quay sang nhóc Lâm, giọng lạnh băng khiến thằng nhóc run người_ muốn thử ko?
Lấy điện thoại ra, nó bấm một dãy số, chờ người kia bắt máy thì nó nói, giọng bực mình, hàn khí:
- 3 phút. Có mặt ở ngoài rạp ngay lập tức!
Chưa kịp để người khác nói, nó cụp máy luôn. Nó nhìn vào điện thoại bắt đầu tính thời gian.
1 phút…
2 phút…
2 phút 52s
- Nhi ơi!_ tiếng Ana từ xa gọi lại, theo phản xạ nó quay ngoắt về tiếng nói đó.
- Gì? Tên Key đâu?_ nó hỏi, mắt ngó nghiêng.
- Xin chào tiểu thư. Tôi thay Hwang Key đến đón cô. Tôi là quản lý của anh ấy. Hwang Key đang bận trang điểm_ Quản lý Shin nói, còn thở hồng hộc vì mệt.
- Thôi, bà bình tĩnh đi_ Ana nói, nhìn sang người bên cạnh nó rồi reo lên_ A! Nhóc Lâm cũng đến hả?
- Dạ_ nhóc Lâm cười_ em đi cùng chị hai.
- Được rồi, vào đi. Đứng ở đây khó chịu quá!_ nó lên tiếng, rồi đi vào cửa.
- Chờ với!_ họ đuổi theo.
Nó đi bỏ lại mấy chục cái tượng đá oai phong đứng ngoài mắt ếch nhìn theo. (*0* chị này sức công phá lớn thật)
Nó ngồi vào cái ghế VIP ở đầu. Ngó hàng ghế VIP một chút, nó bắt gặp…
Hình như là…
Anh ấy! Nguyễn Hàn Mạnh Quân!
Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest trắng, mái tóc nâu để tự nhiên. Đôi mắt cà phê huyềnbí luôn mờ ảo khó phán đoán như vậy.
Nó quan sát từng cử chỉ của anh. Như cảm giác được ai đang nhìn mình, anh quay sang và bắt gặp nó. Anh bước tới bên nó, cười tươi:
- Hi cô bé xinh đẹp! Em cũng đến đây hả, Bảo Nhi?
Nó cũng đáp lại, cười tươi:
- Hì, dạ. Em chào anh!
Anh nhìn nó. Bỗng nhiên… Anh giật mình nhìn chiếc vòng cổ của nó. – Chiếc… Chiếc vòng cổ này là của em hả?_ anh lắp bắp, run run hỏi.
- Vâng. Chuyện gì vậy hả anh?_ nó thắc mắc, tay nhấc chiếc vòng cổ lên_ chiếc vòng này là kỉ vật rất lớn của em. Em luôn đeo nó mà.
- Cho… Cho anh xem…_ anh vẫn run run.
- Vâng_ nó tháo vòng ra_ Đây nè anh!
Anh run run nhìn kĩ chiếc vòng. Nó rất giống! Anh lật mặt sau ra, chữ "BB" đập ngay vào mắt anh.
Là sự thật!
Anh nghĩ ko sai!
Ngay từ lúc gặp đầu tiên, anh đã ngờ ngợ rồi. Anh luôn cố ý đến chỗ mới gặp lần đầu để xác định và anh càng nghi ngờ hơn. Và bây giờ thì đúng như anh nghĩ rồi!
- Anh sao vậy_ nó hơi lo lắng đến sự thất thần của anh.
- Anh ko sao_ định thần lại, anh trả nó chiếc vòng_ trả em này! Xin lỗi anh có việc phải đi trước! Chào em!
Nói rồi anh chạy đi mất để lại cho nó bao nghi ngờ
"TÌM ĐƯỢC RỒI! Em gái của anh!"
Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát GáiTác giả: Huyền ScorpioChap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó… Chap 21Nó ngày càng sầm mặt xuống. Khí lạnh toả ra khiến người khác ko rét mà run. Đã vậy rồi nhóc Lâm còn chen vào:- Thôi chị đi về thôi. Nói gì thì nói chứ đừng nói bừa ở đây. Toàn fan của Hwang Key cả đấy!- Cái gì?_ nó quay sang nhóc Lâm, giọng lạnh băng khiến thằng nhóc run người_ muốn thử ko?Lấy điện thoại ra, nó bấm một dãy số, chờ người kia bắt máy thì nó nói, giọng bực mình, hàn khí:- 3 phút. Có mặt ở ngoài rạp ngay lập tức!Chưa kịp để người khác nói, nó cụp máy luôn. Nó nhìn vào điện thoại bắt đầu tính thời gian.1 phút…2 phút…2 phút 52s- Nhi ơi!_ tiếng Ana từ xa gọi lại, theo phản xạ nó quay ngoắt về tiếng nói đó.- Gì? Tên Key đâu?_ nó hỏi, mắt ngó nghiêng.- Xin chào tiểu thư. Tôi thay Hwang Key đến đón cô. Tôi là quản lý của anh ấy. Hwang Key đang bận trang điểm_ Quản lý Shin nói, còn thở hồng hộc vì mệt.- Thôi, bà bình tĩnh đi_ Ana nói, nhìn sang người bên cạnh nó rồi reo lên_ A! Nhóc Lâm cũng đến hả?- Dạ_ nhóc Lâm cười_ em đi cùng chị hai.- Được rồi, vào đi. Đứng ở đây khó chịu quá!_ nó lên tiếng, rồi đi vào cửa.- Chờ với!_ họ đuổi theo.Nó đi bỏ lại mấy chục cái tượng đá oai phong đứng ngoài mắt ếch nhìn theo. (*0* chị này sức công phá lớn thật)Nó ngồi vào cái ghế VIP ở đầu. Ngó hàng ghế VIP một chút, nó bắt gặp…Hình như là…Anh ấy! Nguyễn Hàn Mạnh Quân!Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest trắng, mái tóc nâu để tự nhiên. Đôi mắt cà phê huyềnbí luôn mờ ảo khó phán đoán như vậy.Nó quan sát từng cử chỉ của anh. Như cảm giác được ai đang nhìn mình, anh quay sang và bắt gặp nó. Anh bước tới bên nó, cười tươi:- Hi cô bé xinh đẹp! Em cũng đến đây hả, Bảo Nhi?Nó cũng đáp lại, cười tươi:- Hì, dạ. Em chào anh!Anh nhìn nó. Bỗng nhiên… Anh giật mình nhìn chiếc vòng cổ của nó. – Chiếc… Chiếc vòng cổ này là của em hả?_ anh lắp bắp, run run hỏi.- Vâng. Chuyện gì vậy hả anh?_ nó thắc mắc, tay nhấc chiếc vòng cổ lên_ chiếc vòng này là kỉ vật rất lớn của em. Em luôn đeo nó mà.- Cho… Cho anh xem…_ anh vẫn run run.- Vâng_ nó tháo vòng ra_ Đây nè anh!Anh run run nhìn kĩ chiếc vòng. Nó rất giống! Anh lật mặt sau ra, chữ "BB" đập ngay vào mắt anh.Là sự thật!Anh nghĩ ko sai!Ngay từ lúc gặp đầu tiên, anh đã ngờ ngợ rồi. Anh luôn cố ý đến chỗ mới gặp lần đầu để xác định và anh càng nghi ngờ hơn. Và bây giờ thì đúng như anh nghĩ rồi!- Anh sao vậy_ nó hơi lo lắng đến sự thất thần của anh.- Anh ko sao_ định thần lại, anh trả nó chiếc vòng_ trả em này! Xin lỗi anh có việc phải đi trước! Chào em!Nói rồi anh chạy đi mất để lại cho nó bao nghi ngờ"TÌM ĐƯỢC RỒI! Em gái của anh!"