Chap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó…
Chương 33
Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát GáiTác giả: Huyền ScorpioChap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó… Chap 33:- Mọi người lo cho anh lắm đấy!_ hắn phá tan ko khí căng thẳng ấy_ Nhất là…Đến đây, hắn ko nói nữa và nhìn về phía nó. Nó quay lại, lườm hắn cháy mặt.Anh nhìn biểu hiện của nó và hắn, khẽ cười hiểu ra. Anh rất vui…!Cánh cửa phòng kêu cốc cốc. Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt quay về phía cửa.- Vào đi!_ anh nói_ cửa ko khoá!- Anh Quân! Anh tỉnh rồi hả?_ Ana mở cửa chạy vào, cười tươi. Đằng sau Ana là Ken, Key và nhóc Lâm.- Ừ. Anh đỡ rồi. Mọi người đừng lo lắng quá!- Người một nhà cả mà anh! Đừng như vậy!_ Ken xen vào, lanh chanh nói.- Ừm. Cảm ơn các em!_ anh khẽ cười, cảm ơn.- Nhóc Lâm! Em ko lo học mà ở đây nghịch hả?_ nó nhìn thấy nhóc Lâm đang đụng lung tung vào đồ đạc, nhíu mày nói.- Thằng em của chị thiên tài rồi đâu cần phải làm những cái bài lớp 1 trong SGK đâu_ nhóc Lâm xìu mặt nói, tiện thể tự sướng.- Đu ăng ten vừa thôi nhóc! Cẩn thận ngã vỡ mặt!_ Ana nhìn thằng nhóc Lâm, cười đau bụng, cố nói.- Em nói sự thật! Chị ko tin em gì cả!_ nhóc Lâm phụng phịu, nhìn cực cute.- Ồ! Sự thật! Hahahaha!_ Key trêu, giọng tí tởn. Mĩ nam mà đứng trước công chúng mà nói kiểu này chắc tụt mất 50% fan mất!Hahahaha!Cả phòng cười tươi. Còn nó, nó chỉ thoáng cười rồi biến mất ngay nên rất khó nhận ra. Chỉ mình anh duy nhất nhận thấy được.Cốc cốc cốc!Cả đám ngừng cười. Còn ai đến nữa hả? Ana nhìn Ken, Ken lắc đầu nhìn nhóc Lâm, nhóc lại nhìn về phía anh, anh lại nhìn về phía hắn, hắn quay đầu nhìn về phía nó (ặc, chơi trò nhìn nhau) Nó im lặng một chút rồi nói:- Vào đi… Papa!- Sao con biết là ta?_ ông mở cửa nhìn nó ngạc nhiên, hỏi khẽ.Mọi người nhìn nó khó hiểu. Anh cũng suy nghĩ rồi nhớ ra:- À! Kiểu gõ cửa! Papa có đặc điểm gõ cửa kêu đúng 3 lần. Ko bao giờ gõ lần thứ hai và cũng ko hề lên tiếng gọi mà chỉ đứng đó chờ dù cho phải đợi lâu đến đâu đi chăng nữa!_ nói đến đây, anh quay sang nó_ phải ko Bé Băng? Ko ngờ bao nhiêu lâu rồi mà em vẫn nhớ.Nó ko trả lời mà chỉ gật đầu. Ko khí lại trùng xuống. Mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng……
Chap 33:
- Mọi người lo cho anh lắm đấy!_ hắn phá tan ko khí căng thẳng ấy_ Nhất là…
Đến đây, hắn ko nói nữa và nhìn về phía nó. Nó quay lại, lườm hắn cháy mặt.
Anh nhìn biểu hiện của nó và hắn, khẽ cười hiểu ra. Anh rất vui…!
Cánh cửa phòng kêu cốc cốc. Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt quay về phía cửa.
- Vào đi!_ anh nói_ cửa ko khoá!
- Anh Quân! Anh tỉnh rồi hả?_ Ana mở cửa chạy vào, cười tươi. Đằng sau Ana là Ken, Key và nhóc Lâm.
- Ừ. Anh đỡ rồi. Mọi người đừng lo lắng quá!
- Người một nhà cả mà anh! Đừng như vậy!_ Ken xen vào, lanh chanh nói.
- Ừm. Cảm ơn các em!_ anh khẽ cười, cảm ơn.
- Nhóc Lâm! Em ko lo học mà ở đây nghịch hả?_ nó nhìn thấy nhóc Lâm đang đụng lung tung vào đồ đạc, nhíu mày nói.
- Thằng em của chị thiên tài rồi đâu cần phải làm những cái bài lớp 1 trong SGK đâu_ nhóc Lâm xìu mặt nói, tiện thể tự sướng.
- Đu ăng ten vừa thôi nhóc! Cẩn thận ngã vỡ mặt!_ Ana nhìn thằng nhóc Lâm, cười đau bụng, cố nói.
- Em nói sự thật! Chị ko tin em gì cả!_ nhóc Lâm phụng phịu, nhìn cực cute.
- Ồ! Sự thật! Hahahaha!_ Key trêu, giọng tí tởn. Mĩ nam mà đứng trước công chúng mà nói kiểu này chắc tụt mất 50% fan mất!
Hahahaha!
Cả phòng cười tươi. Còn nó, nó chỉ thoáng cười rồi biến mất ngay nên rất khó nhận ra. Chỉ mình anh duy nhất nhận thấy được.
Cốc cốc cốc!
Cả đám ngừng cười. Còn ai đến nữa hả? Ana nhìn Ken, Ken lắc đầu nhìn nhóc Lâm, nhóc lại nhìn về phía anh, anh lại nhìn về phía hắn, hắn quay đầu nhìn về phía nó (ặc, chơi trò nhìn nhau) Nó im lặng một chút rồi nói:
- Vào đi… Papa!
- Sao con biết là ta?_ ông mở cửa nhìn nó ngạc nhiên, hỏi khẽ.
Mọi người nhìn nó khó hiểu. Anh cũng suy nghĩ rồi nhớ ra:
- À! Kiểu gõ cửa! Papa có đặc điểm gõ cửa kêu đúng 3 lần. Ko bao giờ gõ lần thứ hai và cũng ko hề lên tiếng gọi mà chỉ đứng đó chờ dù cho phải đợi lâu đến đâu đi chăng nữa!_ nói đến đây, anh quay sang nó_ phải ko Bé Băng? Ko ngờ bao nhiêu lâu rồi mà em vẫn nhớ.
Nó ko trả lời mà chỉ gật đầu. Ko khí lại trùng xuống. Mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng…
…
Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát GáiTác giả: Huyền ScorpioChap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó… Chap 33:- Mọi người lo cho anh lắm đấy!_ hắn phá tan ko khí căng thẳng ấy_ Nhất là…Đến đây, hắn ko nói nữa và nhìn về phía nó. Nó quay lại, lườm hắn cháy mặt.Anh nhìn biểu hiện của nó và hắn, khẽ cười hiểu ra. Anh rất vui…!Cánh cửa phòng kêu cốc cốc. Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt quay về phía cửa.- Vào đi!_ anh nói_ cửa ko khoá!- Anh Quân! Anh tỉnh rồi hả?_ Ana mở cửa chạy vào, cười tươi. Đằng sau Ana là Ken, Key và nhóc Lâm.- Ừ. Anh đỡ rồi. Mọi người đừng lo lắng quá!- Người một nhà cả mà anh! Đừng như vậy!_ Ken xen vào, lanh chanh nói.- Ừm. Cảm ơn các em!_ anh khẽ cười, cảm ơn.- Nhóc Lâm! Em ko lo học mà ở đây nghịch hả?_ nó nhìn thấy nhóc Lâm đang đụng lung tung vào đồ đạc, nhíu mày nói.- Thằng em của chị thiên tài rồi đâu cần phải làm những cái bài lớp 1 trong SGK đâu_ nhóc Lâm xìu mặt nói, tiện thể tự sướng.- Đu ăng ten vừa thôi nhóc! Cẩn thận ngã vỡ mặt!_ Ana nhìn thằng nhóc Lâm, cười đau bụng, cố nói.- Em nói sự thật! Chị ko tin em gì cả!_ nhóc Lâm phụng phịu, nhìn cực cute.- Ồ! Sự thật! Hahahaha!_ Key trêu, giọng tí tởn. Mĩ nam mà đứng trước công chúng mà nói kiểu này chắc tụt mất 50% fan mất!Hahahaha!Cả phòng cười tươi. Còn nó, nó chỉ thoáng cười rồi biến mất ngay nên rất khó nhận ra. Chỉ mình anh duy nhất nhận thấy được.Cốc cốc cốc!Cả đám ngừng cười. Còn ai đến nữa hả? Ana nhìn Ken, Ken lắc đầu nhìn nhóc Lâm, nhóc lại nhìn về phía anh, anh lại nhìn về phía hắn, hắn quay đầu nhìn về phía nó (ặc, chơi trò nhìn nhau) Nó im lặng một chút rồi nói:- Vào đi… Papa!- Sao con biết là ta?_ ông mở cửa nhìn nó ngạc nhiên, hỏi khẽ.Mọi người nhìn nó khó hiểu. Anh cũng suy nghĩ rồi nhớ ra:- À! Kiểu gõ cửa! Papa có đặc điểm gõ cửa kêu đúng 3 lần. Ko bao giờ gõ lần thứ hai và cũng ko hề lên tiếng gọi mà chỉ đứng đó chờ dù cho phải đợi lâu đến đâu đi chăng nữa!_ nói đến đây, anh quay sang nó_ phải ko Bé Băng? Ko ngờ bao nhiêu lâu rồi mà em vẫn nhớ.Nó ko trả lời mà chỉ gật đầu. Ko khí lại trùng xuống. Mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng……