Chap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó…
Chương 54
Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát GáiTác giả: Huyền ScorpioChap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó… Nó bây giờ thu lại vẻ mặt cực đểu của mình nhưng giọng nói thì lại vô cùng gian:- Ồ! Thế mà dám giấu tui! Thì ra hôn phu đó là Ken. Ồ! Ồ!- Á trời ơi sao tôi lại ngu thế này! Bị con bạn này chưa đánh đã khai! Huhu_ Ana kêu than ầm ĩ.- Thôi ko trêu bà nữa_ nó quay lại bộ mặt thường ngày_ im dùm tui cái đi!- Được rồi. Ko chơi nữa. Khai rồi đành chịu vậy.Im lặng.- Nè Băng Băng_ Ana như nghĩ ra điều gì, ngập ngừng hỏi_ Bà… Có về nữa ko?- Về ?_ nó thoáng buồn_ về làm gì chứ? – là quê hương của bà mà. Sao lại hỏi thế chứ? Hơn nữa, chúng ta có nhiều người quen ở đó mà. Chồng tớ, papa ruột, anh Quân, pama nuôi, nhóc Lâm, Key, Minh Tuấn và em gái cậu ấy nữa chứ!_ Ana hào hứng.- Em gái Minh Tuấn?_ nó khó hiểu_ hắn có em gái?- Ừ! Cô bé xinh lắm! Lại dễ thương nữa! Bà muốn coi ko?- Cho tui coi ảnh xem giống hắn ko.Nó nhìn vào điện thoại của Ana và… Đùng! Sấm chớp nổ ra trên đầu nó. Là cô bé lúc trước tới tìm hắn. Đó là em gái hắn ư? Ko phải là người hắn yêu?- Là… Em gái… Minh Tuấn… Thật sao?- Đúng mà. Đâu nhầm được_ Ana nhìn nó khó hiểu.- Tui… Biết rồi… Thôi tui lên phòng đây_ nó đi lên phòng một cách khó khăn.- Khoan đã_ Ana gọi với lại_ Bà sẽ về chứ?Nó ko trả lời mà gật nhẹ đầu. Ko hiểu sao lúc này nó lại gật đầu lúc này nữa. Nó đã quyết tâm ko về đó nữa rồi mà? ” Mình đã hiểu nhầm hắn ư? Cô bé đó là em gái? Haha. Thật nực cười. Mình đã ra đi chỉ vì nghĩ em gái hắn là người hắn yêu như thế này? Băng Băng, cũng có lúc mi lại có thể suy nghĩ rất nông cạn vậy sao. Nực cười! Thật sự mi rất nực cười.”Nó nằm xuống giường ngủ quên mất. Gương mặt nó lúc này thật thanh thản.
Nó bây giờ thu lại vẻ mặt cực đểu của mình nhưng giọng nói thì lại vô cùng gian:
- Ồ! Thế mà dám giấu tui! Thì ra hôn phu đó là Ken. Ồ! Ồ!
- Á trời ơi sao tôi lại ngu thế này! Bị con bạn này chưa đánh đã khai! Huhu_ Ana kêu than ầm ĩ.
- Thôi ko trêu bà nữa_ nó quay lại bộ mặt thường ngày_ im dùm tui cái đi!
- Được rồi. Ko chơi nữa. Khai rồi đành chịu vậy.
Im lặng.
- Nè Băng Băng_ Ana như nghĩ ra điều gì, ngập ngừng hỏi_ Bà… Có về nữa ko?
- Về ?_ nó thoáng buồn_ về làm gì chứ? – là quê hương của bà mà. Sao lại hỏi thế chứ? Hơn nữa, chúng ta có nhiều người quen ở đó mà. Chồng tớ, papa ruột, anh Quân, pama nuôi, nhóc Lâm, Key, Minh Tuấn và em gái cậu ấy nữa chứ!_ Ana hào hứng.
- Em gái Minh Tuấn?_ nó khó hiểu_ hắn có em gái?
- Ừ! Cô bé xinh lắm! Lại dễ thương nữa! Bà muốn coi ko?
- Cho tui coi ảnh xem giống hắn ko.
Nó nhìn vào điện thoại của Ana và… Đùng! Sấm chớp nổ ra trên đầu nó. Là cô bé lúc trước tới tìm hắn. Đó là em gái hắn ư? Ko phải là người hắn yêu?
- Là… Em gái… Minh Tuấn… Thật sao?
- Đúng mà. Đâu nhầm được_ Ana nhìn nó khó hiểu.
- Tui… Biết rồi… Thôi tui lên phòng đây_ nó đi lên phòng một cách khó khăn.
- Khoan đã_ Ana gọi với lại_ Bà sẽ về chứ?
Nó ko trả lời mà gật nhẹ đầu. Ko hiểu sao lúc này nó lại gật đầu lúc này nữa. Nó đã quyết tâm ko về đó nữa rồi mà? ” Mình đã hiểu nhầm hắn ư? Cô bé đó là em gái? Haha. Thật nực cười. Mình đã ra đi chỉ vì nghĩ em gái hắn là người hắn yêu như thế này? Băng Băng, cũng có lúc mi lại có thể suy nghĩ rất nông cạn vậy sao. Nực cười! Thật sự mi rất nực cười.”
Nó nằm xuống giường ngủ quên mất. Gương mặt nó lúc này thật thanh thản.
Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát GáiTác giả: Huyền ScorpioChap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó… Nó bây giờ thu lại vẻ mặt cực đểu của mình nhưng giọng nói thì lại vô cùng gian:- Ồ! Thế mà dám giấu tui! Thì ra hôn phu đó là Ken. Ồ! Ồ!- Á trời ơi sao tôi lại ngu thế này! Bị con bạn này chưa đánh đã khai! Huhu_ Ana kêu than ầm ĩ.- Thôi ko trêu bà nữa_ nó quay lại bộ mặt thường ngày_ im dùm tui cái đi!- Được rồi. Ko chơi nữa. Khai rồi đành chịu vậy.Im lặng.- Nè Băng Băng_ Ana như nghĩ ra điều gì, ngập ngừng hỏi_ Bà… Có về nữa ko?- Về ?_ nó thoáng buồn_ về làm gì chứ? – là quê hương của bà mà. Sao lại hỏi thế chứ? Hơn nữa, chúng ta có nhiều người quen ở đó mà. Chồng tớ, papa ruột, anh Quân, pama nuôi, nhóc Lâm, Key, Minh Tuấn và em gái cậu ấy nữa chứ!_ Ana hào hứng.- Em gái Minh Tuấn?_ nó khó hiểu_ hắn có em gái?- Ừ! Cô bé xinh lắm! Lại dễ thương nữa! Bà muốn coi ko?- Cho tui coi ảnh xem giống hắn ko.Nó nhìn vào điện thoại của Ana và… Đùng! Sấm chớp nổ ra trên đầu nó. Là cô bé lúc trước tới tìm hắn. Đó là em gái hắn ư? Ko phải là người hắn yêu?- Là… Em gái… Minh Tuấn… Thật sao?- Đúng mà. Đâu nhầm được_ Ana nhìn nó khó hiểu.- Tui… Biết rồi… Thôi tui lên phòng đây_ nó đi lên phòng một cách khó khăn.- Khoan đã_ Ana gọi với lại_ Bà sẽ về chứ?Nó ko trả lời mà gật nhẹ đầu. Ko hiểu sao lúc này nó lại gật đầu lúc này nữa. Nó đã quyết tâm ko về đó nữa rồi mà? ” Mình đã hiểu nhầm hắn ư? Cô bé đó là em gái? Haha. Thật nực cười. Mình đã ra đi chỉ vì nghĩ em gái hắn là người hắn yêu như thế này? Băng Băng, cũng có lúc mi lại có thể suy nghĩ rất nông cạn vậy sao. Nực cười! Thật sự mi rất nực cười.”Nó nằm xuống giường ngủ quên mất. Gương mặt nó lúc này thật thanh thản.