Mùa hè một năm trước, bầu trời biếc xanh, khí trời hanh khô đến mức chẳng một cơn gió. Tôi ngồi trong phòng mở điều hòa mà lạnh cóng cầm chặt ly nước ấm, ngây ngốc ngồi trước giường, chán đến chết đợi cái thứ chương trình nghe nói là ‘Kết tinh khoa học tiên tiến nhất của toàn bộ thế giới’ đang nằm trên giường tự vận hành thử, chờ nó mở mắt ra. Với hàng mi rũ xuống, miệng thì thào, hơi thở đều đều còn vương hương vị đặc biệt ngọt ngào, giờ phút này nó đang nhắm mắt lại dáng vẻ ngủ say bất tỉnh – hình thượng thiếu niêu bất hảo khiến tôi đau đầu, nhìn như thế nào cũng không ra dấu vết của một kết quả công nghệ cao. Thật không biết nhóm phụ trách thiết kế rốt cuộc có ý gì mà bỏ vốn vào một hạng mục lớn đến thế, vậy thì ít nhiều cũng phải phát triển ra một hình tượng hoàn mỹ mới phải chứ. Nam Lăng từng nói cho tôi biết, kinh phí cho hạng mục người nhân tạo lần này rất lớn, những dãy số không phía sau đủ hù chết người. Thời điểm ấy tôi còn mặc sức tưởng tượng nửa ngày, trong lòng trong mắt…
Chương 13
Hiệu Ứng Bươm BướmTác giả: Thất ThấtTruyện Đam MỹMùa hè một năm trước, bầu trời biếc xanh, khí trời hanh khô đến mức chẳng một cơn gió. Tôi ngồi trong phòng mở điều hòa mà lạnh cóng cầm chặt ly nước ấm, ngây ngốc ngồi trước giường, chán đến chết đợi cái thứ chương trình nghe nói là ‘Kết tinh khoa học tiên tiến nhất của toàn bộ thế giới’ đang nằm trên giường tự vận hành thử, chờ nó mở mắt ra. Với hàng mi rũ xuống, miệng thì thào, hơi thở đều đều còn vương hương vị đặc biệt ngọt ngào, giờ phút này nó đang nhắm mắt lại dáng vẻ ngủ say bất tỉnh – hình thượng thiếu niêu bất hảo khiến tôi đau đầu, nhìn như thế nào cũng không ra dấu vết của một kết quả công nghệ cao. Thật không biết nhóm phụ trách thiết kế rốt cuộc có ý gì mà bỏ vốn vào một hạng mục lớn đến thế, vậy thì ít nhiều cũng phải phát triển ra một hình tượng hoàn mỹ mới phải chứ. Nam Lăng từng nói cho tôi biết, kinh phí cho hạng mục người nhân tạo lần này rất lớn, những dãy số không phía sau đủ hù chết người. Thời điểm ấy tôi còn mặc sức tưởng tượng nửa ngày, trong lòng trong mắt… Bên trong mảnh hỗn độn mờ ảo, tôi lại thấy được đôi mắt đen quen thuộc kia.Khoảng cách không quá xa nhau, nhưng trung gian luôn là một lớp sương mù mông mông lung lung cách trở, làm tôi chẳng thể thấy rõ ràng.Có đôi khi nó sẽ nheo lại thành vầng trăng non cong cong, mơ hồ mang theo ý cười nghịch ngợm; có đôi khi nó sẽ nâng khóe mắt, đầy nỗi buồn sầu.Thậm chí thi thoảng, tôi có thể nghe được thứ âm thanh khẽ khàng, nghe tựa tiếng khóc.Vì thế tôi thử chạm vào, chẳng qua là khoảng cách cứ thế mà sinh ra, không thể tới gần.“Hãy nói cho tôi biết, mày là ai?”Thanh âm nghi hoặc trôi nổi trong không khí, sau khi sa vào tấm lưới lọc vô hình thì biến thành yếu ớt rỗng không.Như trước vẫn chẳng có câu trả lời, chỉ có tiếng vọng méo mó hồi âm dần phai nhạt.Nó luôn lẳng lặng đăm đăm như thế nhìn tôi, sau đó trước khi cảnh quay hỗn độn ấy tan biến thì lén lút rời đi, bỏ tôi lại tại chỗ.Ánh mắt trời đổ xuống trong khoảnh khắc sẽ chỉ làm cảm giác tồn tại cô đơn của tôi có vẻ thêm trống vắng.Đôi mắt kia, cảm giác như đã từng quen biết… Nhưng chúng nó rốt cuộc bắt đầu từ khi nào bắt đầu như bóng với hình theo sát cuộc đời tôi?Mà tôi… tôi thì khi nào đã đánh mất chúng?
Bên trong mảnh hỗn độn mờ ảo, tôi lại thấy được đôi mắt đen quen thuộc kia.
Khoảng cách không quá xa nhau, nhưng trung gian luôn là một lớp sương mù mông mông lung lung cách trở, làm tôi chẳng thể thấy rõ ràng.
Có đôi khi nó sẽ nheo lại thành vầng trăng non cong cong, mơ hồ mang theo ý cười nghịch ngợm; có đôi khi nó sẽ nâng khóe mắt, đầy nỗi buồn sầu.
Thậm chí thi thoảng, tôi có thể nghe được thứ âm thanh khẽ khàng, nghe tựa tiếng khóc.
Vì thế tôi thử chạm vào, chẳng qua là khoảng cách cứ thế mà sinh ra, không thể tới gần.
“Hãy nói cho tôi biết, mày là ai?”
Thanh âm nghi hoặc trôi nổi trong không khí, sau khi sa vào tấm lưới lọc vô hình thì biến thành yếu ớt rỗng không.
Như trước vẫn chẳng có câu trả lời, chỉ có tiếng vọng méo mó hồi âm dần phai nhạt.
Nó luôn lẳng lặng đăm đăm như thế nhìn tôi, sau đó trước khi cảnh quay hỗn độn ấy tan biến thì lén lút rời đi, bỏ tôi lại tại chỗ.
Ánh mắt trời đổ xuống trong khoảnh khắc sẽ chỉ làm cảm giác tồn tại cô đơn của tôi có vẻ thêm trống vắng.
Đôi mắt kia, cảm giác như đã từng quen biết… Nhưng chúng nó rốt cuộc bắt đầu từ khi nào bắt đầu như bóng với hình theo sát cuộc đời tôi?
Mà tôi… tôi thì khi nào đã đánh mất chúng?
Hiệu Ứng Bươm BướmTác giả: Thất ThấtTruyện Đam MỹMùa hè một năm trước, bầu trời biếc xanh, khí trời hanh khô đến mức chẳng một cơn gió. Tôi ngồi trong phòng mở điều hòa mà lạnh cóng cầm chặt ly nước ấm, ngây ngốc ngồi trước giường, chán đến chết đợi cái thứ chương trình nghe nói là ‘Kết tinh khoa học tiên tiến nhất của toàn bộ thế giới’ đang nằm trên giường tự vận hành thử, chờ nó mở mắt ra. Với hàng mi rũ xuống, miệng thì thào, hơi thở đều đều còn vương hương vị đặc biệt ngọt ngào, giờ phút này nó đang nhắm mắt lại dáng vẻ ngủ say bất tỉnh – hình thượng thiếu niêu bất hảo khiến tôi đau đầu, nhìn như thế nào cũng không ra dấu vết của một kết quả công nghệ cao. Thật không biết nhóm phụ trách thiết kế rốt cuộc có ý gì mà bỏ vốn vào một hạng mục lớn đến thế, vậy thì ít nhiều cũng phải phát triển ra một hình tượng hoàn mỹ mới phải chứ. Nam Lăng từng nói cho tôi biết, kinh phí cho hạng mục người nhân tạo lần này rất lớn, những dãy số không phía sau đủ hù chết người. Thời điểm ấy tôi còn mặc sức tưởng tượng nửa ngày, trong lòng trong mắt… Bên trong mảnh hỗn độn mờ ảo, tôi lại thấy được đôi mắt đen quen thuộc kia.Khoảng cách không quá xa nhau, nhưng trung gian luôn là một lớp sương mù mông mông lung lung cách trở, làm tôi chẳng thể thấy rõ ràng.Có đôi khi nó sẽ nheo lại thành vầng trăng non cong cong, mơ hồ mang theo ý cười nghịch ngợm; có đôi khi nó sẽ nâng khóe mắt, đầy nỗi buồn sầu.Thậm chí thi thoảng, tôi có thể nghe được thứ âm thanh khẽ khàng, nghe tựa tiếng khóc.Vì thế tôi thử chạm vào, chẳng qua là khoảng cách cứ thế mà sinh ra, không thể tới gần.“Hãy nói cho tôi biết, mày là ai?”Thanh âm nghi hoặc trôi nổi trong không khí, sau khi sa vào tấm lưới lọc vô hình thì biến thành yếu ớt rỗng không.Như trước vẫn chẳng có câu trả lời, chỉ có tiếng vọng méo mó hồi âm dần phai nhạt.Nó luôn lẳng lặng đăm đăm như thế nhìn tôi, sau đó trước khi cảnh quay hỗn độn ấy tan biến thì lén lút rời đi, bỏ tôi lại tại chỗ.Ánh mắt trời đổ xuống trong khoảnh khắc sẽ chỉ làm cảm giác tồn tại cô đơn của tôi có vẻ thêm trống vắng.Đôi mắt kia, cảm giác như đã từng quen biết… Nhưng chúng nó rốt cuộc bắt đầu từ khi nào bắt đầu như bóng với hình theo sát cuộc đời tôi?Mà tôi… tôi thì khi nào đã đánh mất chúng?