______ c.1________ o0o______ Mùa thu se se lạnh, từng đợt gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá úa vàng lượn lờ trong không khí, mùa thu là mùa bắt đầu năm học mới, năm trước cô đã học xong cao trung và bây giờ cô đang đứng trước ngôi trường phổ thông Thiên Tuệ, một cơn gió chậm lướt qua cô khiến cơ thể nhỏ bé run run _ "ách xì" cô đưa tay s* s**ng mũi " ah, lạnh quá, ai nhắc tui z ta? " cô mở to mắt nhìn ngôi trường mới, rộng quá, đẹp quá, trầm trồ khen ngợi, trong lòng bỗng dội lên ý nghĩ nếu như mình có một tình yêu lãng mạn ở ngôi trường này thì sao ta, đang tung tăng hớn hở với cái suy nghĩ trong đầu cô vô tình đụng vào một cái gì đó, lần đụng chạm đó làm cô suýt ngã, bàn tay lao nhanh tới nắm lấy tay cô, giúp cô đứng vững, cô hốt hoảng vội đưa mắt nhìn. Trước mặt cô là một cậu học sinh, tóc tai gọn gàng, gương mặt đẹp trai cộng với làm da trắng để lộ vẽ thư sinh, đôi mắt dịu dàng nhìn cô có chút lo lắng: " cậu không sao chứ? " _ giọng nói của cậu giúp cô hoàng hồn _" ah tôi…

Chương 5: Cùng nhau ăn trưa

Tên Cùng Lớp Này Quá Nguy HiểmTác giả: Hàn Bạch Nguyệt______ c.1________ o0o______ Mùa thu se se lạnh, từng đợt gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá úa vàng lượn lờ trong không khí, mùa thu là mùa bắt đầu năm học mới, năm trước cô đã học xong cao trung và bây giờ cô đang đứng trước ngôi trường phổ thông Thiên Tuệ, một cơn gió chậm lướt qua cô khiến cơ thể nhỏ bé run run _ "ách xì" cô đưa tay s* s**ng mũi " ah, lạnh quá, ai nhắc tui z ta? " cô mở to mắt nhìn ngôi trường mới, rộng quá, đẹp quá, trầm trồ khen ngợi, trong lòng bỗng dội lên ý nghĩ nếu như mình có một tình yêu lãng mạn ở ngôi trường này thì sao ta, đang tung tăng hớn hở với cái suy nghĩ trong đầu cô vô tình đụng vào một cái gì đó, lần đụng chạm đó làm cô suýt ngã, bàn tay lao nhanh tới nắm lấy tay cô, giúp cô đứng vững, cô hốt hoảng vội đưa mắt nhìn. Trước mặt cô là một cậu học sinh, tóc tai gọn gàng, gương mặt đẹp trai cộng với làm da trắng để lộ vẽ thư sinh, đôi mắt dịu dàng nhìn cô có chút lo lắng: " cậu không sao chứ? " _ giọng nói của cậu giúp cô hoàng hồn _" ah tôi… Làn gió nhè nhẹ quen thuộc lại một lần nữa vuốt mái tóc cô. Mái tóc nâu mượt bay bổng theo cơn gió mùa thu mát lạnh. Cô đưa tay vén tóc, khuôn mặt xinh đẹp đầy hớn hở lộ ra. Trước mắt cô là một phong cảnh vừa lạ vừa quen. Một bải cỏ xanh hứng những tia nắng vàng nhẹ rải rác. Hàng cây xanh mượt mà đứng đó hùng vĩ. Gió thi nhau thổi làm cảnh vật sinh động làm sao. Đẹp đến mê người. Hiện tại thì nơi này rất vắng, chỉ có 3 người: 2 nam,1 nữ. Cô nhìn nơi đầy hoang vắng, trong đầu dâng lên thắc mắc. Tại sao chỗ này đẹp như vậy mà không có ai nhỉ? Đang cố gắng tìm câu trả lời thì câu trả lời lại do Hàn Lâm đáp:"Chào mừng đến với địa bàn riêng của tôi." Hắn ta nói, khuôn mặt cao ngạo lộ rõ một nụ cười nhạt. Lam Phong và Hy Hy cùng nhau mở to 4 con mắt nhìn cái người đang bình thản Hàn Lâm kia. "Cái j? Lãnh địa của cậu " Hy Hy và Lam Phong bán tin bán nghi hỏi lại, sắc mặt khó coi vô cùng "Thế nào? Bất ngờ à? " Không biết từ lúc nào mà Hàn Lâm đã ở bên cạnh cô, một lần nữa đưa miệng kề sát tai cô to nhỏ. Mái tóc xanh đen óng ánh hiện lên.Theo phản xạ tự nhiên, cô vụt ra, cách xa hắn trong tích tắc. Hai má cô không kêu mà đỏ. Aizzzz cái tên đó làm cái j vậy chứ, b**n th** vừa thôi. Cô thầm trách hắn. Cái má đã đỏ lại còn đỏ thêm, trừng cái mắt to ngắn nước với hắn. Hắn nhìn cái biểu hiện đáng yêu của cô, khuôn mặt vẫn ngạo mạn như cũ. Aha cô ta thú vị đấy. ánh mắt hắn lóe lên tia thích thú.Trong lúc hai người đang giỡn như chó với mèo thì quên mất Lam Phong đang sống nhăn răng ở bên cạnh mấy người. Cậu đen mặt,khuôn mặt đẹp trai có chút khó chịu, đi tới chỗ Hy Hy, mặt cô đang còn một chút đỏ, cười nói:"Thôi tớ đói r, ta đi ăn thôi " Lời nói này làm cho mắt cô bất chợt lấp lánh lung linh. Phải rồi ha, mình đến đây để ăn trưa với Lam Phong mà, chỗ đẹp vậy mà cãi nhau thì uổng phí vô cùng luôn. Cô cười đáp trả lại cậu, nụ cười thật xinh đẹp dán trên khuôn mặt nhỏ của Hy Hy, làm cho lòng Lam Phong bỗng ấm áp, cô nói:"Đi ăn đi, tớ cũng đói đây nè"Cô nói, hai cái tay nhỏ đặt lên cái bụng nhỏ, bày vẻ như 3 ba ngày chưa được ăn vậy.Ánh mắt đầu tiên của câu nói là cho Lam Phong, rồi sau đó là cho Hàn Lâm. Ý nói là đi ăn nha."Được" _cả hai người con trai cùng nhau đáp, cùng đưa ánh mắt sấm sét nhìn nhau. Hai bên cũng cùng cười nham hiểm. Chắc sắp có đấu đá sảy ra rồi a~

Làn gió nhè nhẹ quen thuộc lại một lần nữa vuốt mái tóc cô. Mái tóc nâu mượt bay bổng theo cơn gió mùa thu mát lạnh. Cô đưa tay vén tóc, khuôn mặt xinh đẹp đầy hớn hở lộ ra. Trước mắt cô là một phong cảnh vừa lạ vừa quen. Một bải cỏ xanh hứng những tia nắng vàng nhẹ rải rác. Hàng cây xanh mượt mà đứng đó hùng vĩ. Gió thi nhau thổi làm cảnh vật sinh động làm sao. Đẹp đến mê người. 

Hiện tại thì nơi này rất vắng, chỉ có 3 người: 2 nam,1 nữ. Cô nhìn nơi đầy hoang vắng, trong đầu dâng lên thắc mắc. Tại sao chỗ này đẹp như vậy mà không có ai nhỉ? Đang cố gắng tìm câu trả lời thì câu trả lời lại do Hàn Lâm đáp:

"Chào mừng đến với địa bàn riêng của tôi." Hắn ta nói, khuôn mặt cao ngạo lộ rõ một nụ cười nhạt. 

Lam Phong và Hy Hy cùng nhau mở to 4 con mắt nhìn cái người đang bình thản Hàn Lâm kia. 

"Cái j? Lãnh địa của cậu " Hy Hy và Lam Phong bán tin bán nghi hỏi lại, sắc mặt khó coi vô cùng 

"Thế nào? Bất ngờ à? " 

Không biết từ lúc nào mà Hàn Lâm đã ở bên cạnh cô, một lần nữa đưa miệng kề sát tai cô to nhỏ. Mái tóc xanh đen óng ánh hiện lên.

Theo phản xạ tự nhiên, cô vụt ra, cách xa hắn trong tích tắc. Hai má cô không kêu mà đỏ. Aizzzz cái tên đó làm cái j vậy chứ, b**n th** vừa thôi. Cô thầm trách hắn. Cái má đã đỏ lại còn đỏ thêm, trừng cái mắt to ngắn nước với hắn. Hắn nhìn cái biểu hiện đáng yêu của cô, khuôn mặt vẫn ngạo mạn như cũ. Aha cô ta thú vị đấy. ánh mắt hắn lóe lên tia thích thú.

Trong lúc hai người đang giỡn như chó với mèo thì quên mất Lam Phong đang sống nhăn răng ở bên cạnh mấy người. Cậu đen mặt,khuôn mặt đẹp trai có chút khó chịu, đi tới chỗ Hy Hy, mặt cô đang còn một chút đỏ, cười nói:

"Thôi tớ đói r, ta đi ăn thôi " 

Lời nói này làm cho mắt cô bất chợt lấp lánh lung linh. Phải rồi ha, mình đến đây để ăn trưa với Lam Phong mà, chỗ đẹp vậy mà cãi nhau thì uổng phí vô cùng luôn. 

Cô cười đáp trả lại cậu, nụ cười thật xinh đẹp dán trên khuôn mặt nhỏ của Hy Hy, làm cho lòng Lam Phong bỗng ấm áp, cô nói:

"Đi ăn đi, tớ cũng đói đây nè"

Cô nói, hai cái tay nhỏ đặt lên cái bụng nhỏ, bày vẻ như 3 ba ngày chưa được ăn vậy.

Ánh mắt đầu tiên của câu nói là cho Lam Phong, rồi sau đó là cho Hàn Lâm. Ý nói là đi ăn nha.

"Được" _cả hai người con trai cùng nhau đáp, cùng đưa ánh mắt sấm sét nhìn nhau. Hai bên cũng cùng cười nham hiểm. Chắc sắp có đấu đá sảy ra rồi a~

Tên Cùng Lớp Này Quá Nguy HiểmTác giả: Hàn Bạch Nguyệt______ c.1________ o0o______ Mùa thu se se lạnh, từng đợt gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá úa vàng lượn lờ trong không khí, mùa thu là mùa bắt đầu năm học mới, năm trước cô đã học xong cao trung và bây giờ cô đang đứng trước ngôi trường phổ thông Thiên Tuệ, một cơn gió chậm lướt qua cô khiến cơ thể nhỏ bé run run _ "ách xì" cô đưa tay s* s**ng mũi " ah, lạnh quá, ai nhắc tui z ta? " cô mở to mắt nhìn ngôi trường mới, rộng quá, đẹp quá, trầm trồ khen ngợi, trong lòng bỗng dội lên ý nghĩ nếu như mình có một tình yêu lãng mạn ở ngôi trường này thì sao ta, đang tung tăng hớn hở với cái suy nghĩ trong đầu cô vô tình đụng vào một cái gì đó, lần đụng chạm đó làm cô suýt ngã, bàn tay lao nhanh tới nắm lấy tay cô, giúp cô đứng vững, cô hốt hoảng vội đưa mắt nhìn. Trước mặt cô là một cậu học sinh, tóc tai gọn gàng, gương mặt đẹp trai cộng với làm da trắng để lộ vẽ thư sinh, đôi mắt dịu dàng nhìn cô có chút lo lắng: " cậu không sao chứ? " _ giọng nói của cậu giúp cô hoàng hồn _" ah tôi… Làn gió nhè nhẹ quen thuộc lại một lần nữa vuốt mái tóc cô. Mái tóc nâu mượt bay bổng theo cơn gió mùa thu mát lạnh. Cô đưa tay vén tóc, khuôn mặt xinh đẹp đầy hớn hở lộ ra. Trước mắt cô là một phong cảnh vừa lạ vừa quen. Một bải cỏ xanh hứng những tia nắng vàng nhẹ rải rác. Hàng cây xanh mượt mà đứng đó hùng vĩ. Gió thi nhau thổi làm cảnh vật sinh động làm sao. Đẹp đến mê người. Hiện tại thì nơi này rất vắng, chỉ có 3 người: 2 nam,1 nữ. Cô nhìn nơi đầy hoang vắng, trong đầu dâng lên thắc mắc. Tại sao chỗ này đẹp như vậy mà không có ai nhỉ? Đang cố gắng tìm câu trả lời thì câu trả lời lại do Hàn Lâm đáp:"Chào mừng đến với địa bàn riêng của tôi." Hắn ta nói, khuôn mặt cao ngạo lộ rõ một nụ cười nhạt. Lam Phong và Hy Hy cùng nhau mở to 4 con mắt nhìn cái người đang bình thản Hàn Lâm kia. "Cái j? Lãnh địa của cậu " Hy Hy và Lam Phong bán tin bán nghi hỏi lại, sắc mặt khó coi vô cùng "Thế nào? Bất ngờ à? " Không biết từ lúc nào mà Hàn Lâm đã ở bên cạnh cô, một lần nữa đưa miệng kề sát tai cô to nhỏ. Mái tóc xanh đen óng ánh hiện lên.Theo phản xạ tự nhiên, cô vụt ra, cách xa hắn trong tích tắc. Hai má cô không kêu mà đỏ. Aizzzz cái tên đó làm cái j vậy chứ, b**n th** vừa thôi. Cô thầm trách hắn. Cái má đã đỏ lại còn đỏ thêm, trừng cái mắt to ngắn nước với hắn. Hắn nhìn cái biểu hiện đáng yêu của cô, khuôn mặt vẫn ngạo mạn như cũ. Aha cô ta thú vị đấy. ánh mắt hắn lóe lên tia thích thú.Trong lúc hai người đang giỡn như chó với mèo thì quên mất Lam Phong đang sống nhăn răng ở bên cạnh mấy người. Cậu đen mặt,khuôn mặt đẹp trai có chút khó chịu, đi tới chỗ Hy Hy, mặt cô đang còn một chút đỏ, cười nói:"Thôi tớ đói r, ta đi ăn thôi " Lời nói này làm cho mắt cô bất chợt lấp lánh lung linh. Phải rồi ha, mình đến đây để ăn trưa với Lam Phong mà, chỗ đẹp vậy mà cãi nhau thì uổng phí vô cùng luôn. Cô cười đáp trả lại cậu, nụ cười thật xinh đẹp dán trên khuôn mặt nhỏ của Hy Hy, làm cho lòng Lam Phong bỗng ấm áp, cô nói:"Đi ăn đi, tớ cũng đói đây nè"Cô nói, hai cái tay nhỏ đặt lên cái bụng nhỏ, bày vẻ như 3 ba ngày chưa được ăn vậy.Ánh mắt đầu tiên của câu nói là cho Lam Phong, rồi sau đó là cho Hàn Lâm. Ý nói là đi ăn nha."Được" _cả hai người con trai cùng nhau đáp, cùng đưa ánh mắt sấm sét nhìn nhau. Hai bên cũng cùng cười nham hiểm. Chắc sắp có đấu đá sảy ra rồi a~

Chương 5: Cùng nhau ăn trưa