Đại tướng, tôi thấy trời cũng chuyển gió ngày một càng lớn rồi hay là chúng ta cho Thiếu Tướng dừng..._Một người đàn ông trung niên nhỏ giọng lên tiếng -Im lặng đi Trung Tướng Tô_Người đàn ông được gọi là Đại Tướng vội cắt ngang lời của người kia -Bố à, con cũng thấy hay chúng ta cho em ấy dừng tay nghỉ ngơi một chút, trời cũng.._Lần này là tiếng nói của một thanh niên ước chừng khoảng 30 tuổi -CÓ THÔI ĐI KHÔNG, MƯA GIÓ THÌ SAO, MỚI VỪA ẤY THÌ LÀ HIỂM TRỞ GÌ NẾU MUỐN DỪNG LẠI THÌ ĐỪNG BƯỚC VÀO BẠCH GIA CỦA TA, HỪ_Vị Đại Tướng kia đứng phắt dậy từ ghế dựa hung hăng quát lớn khiến mọi người nín thở. Nói xong ông bỏ ra ngoài không màn đến cảnh tượng sau lưng mình -Thiếu Tướng Bạch Mạnh Vũ à chúng ta nên làm gì đây, có nên bảo..._ Ngài Tô do dự hỏi người thanh niên đứng bên cạnh mình - Ngài Tô, ông nghĩ em ấy nghe lời chúng ta sao_Người thanh niên lên tiếng, ánh mắt chung thủy dán chặt về nơi mà thân ảnh bé nhỏ kia đang thét gào tập luyện trong mưa. -Tôi thấy Thiếu Tướng Bạch Thiên Hàn…
Chương 2: Hôn mê
Khi Thiếu Tướng Quân Đội Xuyên KhôngTác giả: Bạch Thiên HànTruyện Xuyên KhôngĐại tướng, tôi thấy trời cũng chuyển gió ngày một càng lớn rồi hay là chúng ta cho Thiếu Tướng dừng..._Một người đàn ông trung niên nhỏ giọng lên tiếng -Im lặng đi Trung Tướng Tô_Người đàn ông được gọi là Đại Tướng vội cắt ngang lời của người kia -Bố à, con cũng thấy hay chúng ta cho em ấy dừng tay nghỉ ngơi một chút, trời cũng.._Lần này là tiếng nói của một thanh niên ước chừng khoảng 30 tuổi -CÓ THÔI ĐI KHÔNG, MƯA GIÓ THÌ SAO, MỚI VỪA ẤY THÌ LÀ HIỂM TRỞ GÌ NẾU MUỐN DỪNG LẠI THÌ ĐỪNG BƯỚC VÀO BẠCH GIA CỦA TA, HỪ_Vị Đại Tướng kia đứng phắt dậy từ ghế dựa hung hăng quát lớn khiến mọi người nín thở. Nói xong ông bỏ ra ngoài không màn đến cảnh tượng sau lưng mình -Thiếu Tướng Bạch Mạnh Vũ à chúng ta nên làm gì đây, có nên bảo..._ Ngài Tô do dự hỏi người thanh niên đứng bên cạnh mình - Ngài Tô, ông nghĩ em ấy nghe lời chúng ta sao_Người thanh niên lên tiếng, ánh mắt chung thủy dán chặt về nơi mà thân ảnh bé nhỏ kia đang thét gào tập luyện trong mưa. -Tôi thấy Thiếu Tướng Bạch Thiên Hàn… Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, gió càng lúc càng gào thét có phải chẳng đây là dấu hiệu của ngày tận thế-Thiếu Tướng ngài nhìn xem, nhìn xem_Trung Tướng hốt hoảng nhìn ra phía mưa gió đang nổi loạn hô to-Ngài Tô bình tĩnh tôi...tôi đi xem em ấy_Người tên Bạch Mạnh Vũ cũng nóng lòng vội vàng chạy ra ngoài phía mưa. Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ từ ngả xuống dưới mưa lòng anh như lửa đốt chỉ muốn bay thẳng ra bên ngoài để bảo vệ cho người em gái bất hạnh này.-Thiên Hàn, Bạch Thiên Hàn em mau mở mắt ra đi, không được ngủ nhất định không được ngủ_Ôm đứa em gái trong tình trạng bất tỉnh và thân thể hoàn toàn buốt lạnh khiến anh khẩn trương gấp bộiNGÀY HÔM SAU-Bác sĩ,em ấy không sao chứ???_ Nhìn người bác sĩ trung niên bước ra từ phòng em gái, anh nhanh chân chạy tới trước mặt và lo lắng hỏi-Bình tĩnh một chút, em gái cậu chỉ là vận động mạnh quá sức trong thời gian dài lại còn bị ngấm nước mưa nên cơ thể chịu không nổi mà ngất đi thôi_ Ông bác sĩ từ tốn lên tiếng-Vậy khi nào nó có thể rời giường để rèn..._Không biết từ lúc nào phía sau hai người bọn họ xuất hiện một người khác-Nếu Đại Tướng muốn cô ấy tiếp tục rèn luyện thì mong ông đừng hy vọng nhiều. Tuy chỉ ngất đi vì mất sức nhưng theo tôi thấy thì khó mà đoán trước được khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại, ý chí cô ấy dường như không muốn..., Thôi tôi xin đi trước vì có chuyện bận_ Vị bác sĩ bước đi trong sự bất bình trước thái độ hờ hững của vị Đại Tướng đối với con gái mìnhBác sĩ đi rồi để lại hai người đàn ông đứng đối mặt nhau, nhìn họ bây giờ chắc khó đoán ra họ là cha con ruột thịt -Tôi chăm nó_ Chỉ có ba từ phát ra từ miệng của người đàn ông trẻ sau đó mọi thứ lại trở về trạng thái yên lặng.
Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, gió càng lúc càng gào thét có phải chẳng đây là dấu hiệu của ngày tận thế
-Thiếu Tướng ngài nhìn xem, nhìn xem_Trung Tướng hốt hoảng nhìn ra phía mưa gió đang nổi loạn hô to
-Ngài Tô bình tĩnh tôi...tôi đi xem em ấy_Người tên Bạch Mạnh Vũ cũng nóng lòng vội vàng chạy ra ngoài phía mưa. Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ từ ngả xuống dưới mưa lòng anh như lửa đốt chỉ muốn bay thẳng ra bên ngoài để bảo vệ cho người em gái bất hạnh này.
-Thiên Hàn, Bạch Thiên Hàn em mau mở mắt ra đi, không được ngủ nhất định không được ngủ_Ôm đứa em gái trong tình trạng bất tỉnh và thân thể hoàn toàn buốt lạnh khiến anh khẩn trương gấp bội
NGÀY HÔM SAU
-Bác sĩ,em ấy không sao chứ???_ Nhìn người bác sĩ trung niên bước ra từ phòng em gái, anh nhanh chân chạy tới trước mặt và lo lắng hỏi
-Bình tĩnh một chút, em gái cậu chỉ là vận động mạnh quá sức trong thời gian dài lại còn bị ngấm nước mưa nên cơ thể chịu không nổi mà ngất đi thôi_ Ông bác sĩ từ tốn lên tiếng
-Vậy khi nào nó có thể rời giường để rèn..._Không biết từ lúc nào phía sau hai người bọn họ xuất hiện một người khác
-Nếu Đại Tướng muốn cô ấy tiếp tục rèn luyện thì mong ông đừng hy vọng nhiều. Tuy chỉ ngất đi vì mất sức nhưng theo tôi thấy thì khó mà đoán trước được khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại, ý chí cô ấy dường như không muốn..., Thôi tôi xin đi trước vì có chuyện bận_ Vị bác sĩ bước đi trong sự bất bình trước thái độ hờ hững của vị Đại Tướng đối với con gái mình
Bác sĩ đi rồi để lại hai người đàn ông đứng đối mặt nhau, nhìn họ bây giờ chắc khó đoán ra họ là cha con ruột thịt
-Tôi chăm nó_ Chỉ có ba từ phát ra từ miệng của người đàn ông trẻ sau đó mọi thứ lại trở về trạng thái yên lặng.
Khi Thiếu Tướng Quân Đội Xuyên KhôngTác giả: Bạch Thiên HànTruyện Xuyên KhôngĐại tướng, tôi thấy trời cũng chuyển gió ngày một càng lớn rồi hay là chúng ta cho Thiếu Tướng dừng..._Một người đàn ông trung niên nhỏ giọng lên tiếng -Im lặng đi Trung Tướng Tô_Người đàn ông được gọi là Đại Tướng vội cắt ngang lời của người kia -Bố à, con cũng thấy hay chúng ta cho em ấy dừng tay nghỉ ngơi một chút, trời cũng.._Lần này là tiếng nói của một thanh niên ước chừng khoảng 30 tuổi -CÓ THÔI ĐI KHÔNG, MƯA GIÓ THÌ SAO, MỚI VỪA ẤY THÌ LÀ HIỂM TRỞ GÌ NẾU MUỐN DỪNG LẠI THÌ ĐỪNG BƯỚC VÀO BẠCH GIA CỦA TA, HỪ_Vị Đại Tướng kia đứng phắt dậy từ ghế dựa hung hăng quát lớn khiến mọi người nín thở. Nói xong ông bỏ ra ngoài không màn đến cảnh tượng sau lưng mình -Thiếu Tướng Bạch Mạnh Vũ à chúng ta nên làm gì đây, có nên bảo..._ Ngài Tô do dự hỏi người thanh niên đứng bên cạnh mình - Ngài Tô, ông nghĩ em ấy nghe lời chúng ta sao_Người thanh niên lên tiếng, ánh mắt chung thủy dán chặt về nơi mà thân ảnh bé nhỏ kia đang thét gào tập luyện trong mưa. -Tôi thấy Thiếu Tướng Bạch Thiên Hàn… Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, gió càng lúc càng gào thét có phải chẳng đây là dấu hiệu của ngày tận thế-Thiếu Tướng ngài nhìn xem, nhìn xem_Trung Tướng hốt hoảng nhìn ra phía mưa gió đang nổi loạn hô to-Ngài Tô bình tĩnh tôi...tôi đi xem em ấy_Người tên Bạch Mạnh Vũ cũng nóng lòng vội vàng chạy ra ngoài phía mưa. Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ từ ngả xuống dưới mưa lòng anh như lửa đốt chỉ muốn bay thẳng ra bên ngoài để bảo vệ cho người em gái bất hạnh này.-Thiên Hàn, Bạch Thiên Hàn em mau mở mắt ra đi, không được ngủ nhất định không được ngủ_Ôm đứa em gái trong tình trạng bất tỉnh và thân thể hoàn toàn buốt lạnh khiến anh khẩn trương gấp bộiNGÀY HÔM SAU-Bác sĩ,em ấy không sao chứ???_ Nhìn người bác sĩ trung niên bước ra từ phòng em gái, anh nhanh chân chạy tới trước mặt và lo lắng hỏi-Bình tĩnh một chút, em gái cậu chỉ là vận động mạnh quá sức trong thời gian dài lại còn bị ngấm nước mưa nên cơ thể chịu không nổi mà ngất đi thôi_ Ông bác sĩ từ tốn lên tiếng-Vậy khi nào nó có thể rời giường để rèn..._Không biết từ lúc nào phía sau hai người bọn họ xuất hiện một người khác-Nếu Đại Tướng muốn cô ấy tiếp tục rèn luyện thì mong ông đừng hy vọng nhiều. Tuy chỉ ngất đi vì mất sức nhưng theo tôi thấy thì khó mà đoán trước được khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại, ý chí cô ấy dường như không muốn..., Thôi tôi xin đi trước vì có chuyện bận_ Vị bác sĩ bước đi trong sự bất bình trước thái độ hờ hững của vị Đại Tướng đối với con gái mìnhBác sĩ đi rồi để lại hai người đàn ông đứng đối mặt nhau, nhìn họ bây giờ chắc khó đoán ra họ là cha con ruột thịt -Tôi chăm nó_ Chỉ có ba từ phát ra từ miệng của người đàn ông trẻ sau đó mọi thứ lại trở về trạng thái yên lặng.