Không khí lớp căng thẳng đến khó tả. Mọi thứ đều tĩnh lặng, thi thoảng có tiếng giấy sột soạt hay tiếng chép miệng thở dài của mấy đứa chuyên Anh. Lớp Xảo Liên đang thi bài kiểm tra 1 tiết môn Hóa- nỗi ám ảnh của lũ học sinh 12A1 nhưng là môn ruột của Xảo Liên. Cô cắm cúi làm bài, ngòi bút viết lia lịa không chút ngập ngừng. Là lớp trưởng gương mẫu suốt 11 năm, cô đã thề phải giữ cương vị này tới khi cô đỗ đại học. Mà cũng chẳng ai dám tranh cái chức này của Xảo Liên đâu. Một người từ Toán, Lý, Hóa cho đến Văn, Sử, Địa đều thông minh hết phần thiên hạ, điểm số lúc nào cũng cao tuốt trên giời, ý thức kỷ cương không chê vào đâu được thử hỏi ai xứng với cái chức lớp trưởng hơn cô nữa? Với IQ cao ngất ngưởng 170, không khó hiểu khi Xảo Liên đạt điểm tối đa cho bài kiểm tra khó như thể Louis Pasteur cũng không giải được này. Chuông báo hết giờ. Bọn học sinh bắt đầu túm 5 tụm 3 vào để hỏi: - Chúng mày ơi, 4 mẫu kim loại NA, CA, Al, Fe dùng thêm bao nhiêu chất để nhận biết được tối đa? -…
Chương 2: Nép sau lưng anh, bình yên vô tận
Yêu Đến Mức Này Ư?Tác giả: Ngọc DezyKhông khí lớp căng thẳng đến khó tả. Mọi thứ đều tĩnh lặng, thi thoảng có tiếng giấy sột soạt hay tiếng chép miệng thở dài của mấy đứa chuyên Anh. Lớp Xảo Liên đang thi bài kiểm tra 1 tiết môn Hóa- nỗi ám ảnh của lũ học sinh 12A1 nhưng là môn ruột của Xảo Liên. Cô cắm cúi làm bài, ngòi bút viết lia lịa không chút ngập ngừng. Là lớp trưởng gương mẫu suốt 11 năm, cô đã thề phải giữ cương vị này tới khi cô đỗ đại học. Mà cũng chẳng ai dám tranh cái chức này của Xảo Liên đâu. Một người từ Toán, Lý, Hóa cho đến Văn, Sử, Địa đều thông minh hết phần thiên hạ, điểm số lúc nào cũng cao tuốt trên giời, ý thức kỷ cương không chê vào đâu được thử hỏi ai xứng với cái chức lớp trưởng hơn cô nữa? Với IQ cao ngất ngưởng 170, không khó hiểu khi Xảo Liên đạt điểm tối đa cho bài kiểm tra khó như thể Louis Pasteur cũng không giải được này. Chuông báo hết giờ. Bọn học sinh bắt đầu túm 5 tụm 3 vào để hỏi: - Chúng mày ơi, 4 mẫu kim loại NA, CA, Al, Fe dùng thêm bao nhiêu chất để nhận biết được tối đa? -… Giọng Xảo Liên vẫn ngọt như mía lùi:- Tôi sao? Nào trả lời đi. Ôi, cây Hóa lớp ta chắc hẳn làm tốt lắm á. Lo ghê, kiểu này có khi mình chỉ được 9 thôi, 10 xin dành lại cho soái ca MINH MINH -Cô bỗng gằn giọng, mặt lạnh như tiền.Bỏ mặc Minh Minh vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì, Xảo Liên quay ngoắt đi. Cả ngày hôm đó, cô lặng lẽ một mình, không thèm nói chuyện với ai. Chẳng ai biết cô bị làm sao nhưng không dám hỏi sợ " núi lửa phun trào".Tan học, Xảo Liên về nhà. Bất chợt cô thấy 1 chú chó rất đáng yêu đang chạy về phía cô. Vốn thích chó, cô ngồi xuống ôm lấy chú chó mà v**t v*. Bỗng nhiên, chú chó nhảy ra khỏi vòng tay của Xảo Liên, phóng vụt đi. Cô vội chạy theo. Mải mê chạy theo chó, cô lạc vào rừng lúc nào không hay. Khu rừng ẩm ướt và rất tối. Xảo Liên sợ hãi run rẩy nhưng không dám khóc. Nghe thấy có tiếng chân người bước tới, cô gào thét:- Có ai không,cứu tôi với!Tên sát nhân tiến đến nhẹ nhàng như 1 con thú hoang, vồ lấy Xảo Liên và kề sát cổ cô con dao sắc lạnh:- Im mồm không tao giết.Xảo Liên sợ hãi hét to:- Bà con ơi, giết người. Có ai không cứu..ứ..- Mày chán sống rồi con ạ. Tao phải giết mày thôi - Tên sát nhân gằn giọngBỗng từ đâu một bóng người trông khá quen hét to:- Thả cô ấy ra!- Mày là ai?Người đó tiến đến, giật lấy cô từ tay hắn. Là Minh Minh. Cô sững người. Tên sát nhân hét lên rồi...lăm lăm con dao, hắn đâm thẳng vào Minh MinhMINH MINH!!Xảo Liên thấy toàn thân anh ướt đẫm máu, người chao đảo như muốn gục thì khóc toáng lên. Giờ đây đầu anh choáng váng như muốn nổ tung. Máu từ vết thương chảy ra càng nhiều. Minh Minh đã kiệt sức nhưng anh vẫn nén đau, đẩy cô ra sau lưng, giọng yếu ớt:- Đừng sợ. Anh không sao đâuRồi dốc hết toàn bộ sức lực cuối cùng, anh đẩy mạnh tên sát nhân ra. Hắn ngã ngửa xuống đất, Minh Minh cũng gục xuống. Mặt Xảo Liên biến sắc. Cô chạy vội đến bên Minh Minh, gào khóc.Minh Minh!
Giọng Xảo Liên vẫn ngọt như mía lùi:
- Tôi sao? Nào trả lời đi. Ôi, cây Hóa lớp ta chắc hẳn làm tốt lắm á. Lo ghê, kiểu này có khi mình chỉ được 9 thôi, 10 xin dành lại cho soái ca MINH MINH -Cô bỗng gằn giọng, mặt lạnh như tiền.
Bỏ mặc Minh Minh vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì, Xảo Liên quay ngoắt đi. Cả ngày hôm đó, cô lặng lẽ một mình, không thèm nói chuyện với ai. Chẳng ai biết cô bị làm sao nhưng không dám hỏi sợ " núi lửa phun trào".
Tan học, Xảo Liên về nhà. Bất chợt cô thấy 1 chú chó rất đáng yêu đang chạy về phía cô. Vốn thích chó, cô ngồi xuống ôm lấy chú chó mà v**t v*. Bỗng nhiên, chú chó nhảy ra khỏi vòng tay của Xảo Liên, phóng vụt đi. Cô vội chạy theo. Mải mê chạy theo chó, cô lạc vào rừng lúc nào không hay. Khu rừng ẩm ướt và rất tối. Xảo Liên sợ hãi run rẩy nhưng không dám khóc. Nghe thấy có tiếng chân người bước tới, cô gào thét:
- Có ai không,cứu tôi với!
Tên sát nhân tiến đến nhẹ nhàng như 1 con thú hoang, vồ lấy Xảo Liên và kề sát cổ cô con dao sắc lạnh:
- Im mồm không tao giết.
Xảo Liên sợ hãi hét to:
- Bà con ơi, giết người. Có ai không cứu..ứ..
- Mày chán sống rồi con ạ. Tao phải giết mày thôi - Tên sát nhân gằn giọng
Bỗng từ đâu một bóng người trông khá quen hét to:
- Thả cô ấy ra!
- Mày là ai?
Người đó tiến đến, giật lấy cô từ tay hắn. Là Minh Minh. Cô sững người. Tên sát nhân hét lên rồi...lăm lăm con dao, hắn đâm thẳng vào Minh Minh
MINH MINH!!
Xảo Liên thấy toàn thân anh ướt đẫm máu, người chao đảo như muốn gục thì khóc toáng lên. Giờ đây đầu anh choáng váng như muốn nổ tung. Máu từ vết thương chảy ra càng nhiều. Minh Minh đã kiệt sức nhưng anh vẫn nén đau, đẩy cô ra sau lưng, giọng yếu ớt:
- Đừng sợ. Anh không sao đâu
Rồi dốc hết toàn bộ sức lực cuối cùng, anh đẩy mạnh tên sát nhân ra. Hắn ngã ngửa xuống đất, Minh Minh cũng gục xuống. Mặt Xảo Liên biến sắc. Cô chạy vội đến bên Minh Minh, gào khóc.
Minh Minh!
Yêu Đến Mức Này Ư?Tác giả: Ngọc DezyKhông khí lớp căng thẳng đến khó tả. Mọi thứ đều tĩnh lặng, thi thoảng có tiếng giấy sột soạt hay tiếng chép miệng thở dài của mấy đứa chuyên Anh. Lớp Xảo Liên đang thi bài kiểm tra 1 tiết môn Hóa- nỗi ám ảnh của lũ học sinh 12A1 nhưng là môn ruột của Xảo Liên. Cô cắm cúi làm bài, ngòi bút viết lia lịa không chút ngập ngừng. Là lớp trưởng gương mẫu suốt 11 năm, cô đã thề phải giữ cương vị này tới khi cô đỗ đại học. Mà cũng chẳng ai dám tranh cái chức này của Xảo Liên đâu. Một người từ Toán, Lý, Hóa cho đến Văn, Sử, Địa đều thông minh hết phần thiên hạ, điểm số lúc nào cũng cao tuốt trên giời, ý thức kỷ cương không chê vào đâu được thử hỏi ai xứng với cái chức lớp trưởng hơn cô nữa? Với IQ cao ngất ngưởng 170, không khó hiểu khi Xảo Liên đạt điểm tối đa cho bài kiểm tra khó như thể Louis Pasteur cũng không giải được này. Chuông báo hết giờ. Bọn học sinh bắt đầu túm 5 tụm 3 vào để hỏi: - Chúng mày ơi, 4 mẫu kim loại NA, CA, Al, Fe dùng thêm bao nhiêu chất để nhận biết được tối đa? -… Giọng Xảo Liên vẫn ngọt như mía lùi:- Tôi sao? Nào trả lời đi. Ôi, cây Hóa lớp ta chắc hẳn làm tốt lắm á. Lo ghê, kiểu này có khi mình chỉ được 9 thôi, 10 xin dành lại cho soái ca MINH MINH -Cô bỗng gằn giọng, mặt lạnh như tiền.Bỏ mặc Minh Minh vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì, Xảo Liên quay ngoắt đi. Cả ngày hôm đó, cô lặng lẽ một mình, không thèm nói chuyện với ai. Chẳng ai biết cô bị làm sao nhưng không dám hỏi sợ " núi lửa phun trào".Tan học, Xảo Liên về nhà. Bất chợt cô thấy 1 chú chó rất đáng yêu đang chạy về phía cô. Vốn thích chó, cô ngồi xuống ôm lấy chú chó mà v**t v*. Bỗng nhiên, chú chó nhảy ra khỏi vòng tay của Xảo Liên, phóng vụt đi. Cô vội chạy theo. Mải mê chạy theo chó, cô lạc vào rừng lúc nào không hay. Khu rừng ẩm ướt và rất tối. Xảo Liên sợ hãi run rẩy nhưng không dám khóc. Nghe thấy có tiếng chân người bước tới, cô gào thét:- Có ai không,cứu tôi với!Tên sát nhân tiến đến nhẹ nhàng như 1 con thú hoang, vồ lấy Xảo Liên và kề sát cổ cô con dao sắc lạnh:- Im mồm không tao giết.Xảo Liên sợ hãi hét to:- Bà con ơi, giết người. Có ai không cứu..ứ..- Mày chán sống rồi con ạ. Tao phải giết mày thôi - Tên sát nhân gằn giọngBỗng từ đâu một bóng người trông khá quen hét to:- Thả cô ấy ra!- Mày là ai?Người đó tiến đến, giật lấy cô từ tay hắn. Là Minh Minh. Cô sững người. Tên sát nhân hét lên rồi...lăm lăm con dao, hắn đâm thẳng vào Minh MinhMINH MINH!!Xảo Liên thấy toàn thân anh ướt đẫm máu, người chao đảo như muốn gục thì khóc toáng lên. Giờ đây đầu anh choáng váng như muốn nổ tung. Máu từ vết thương chảy ra càng nhiều. Minh Minh đã kiệt sức nhưng anh vẫn nén đau, đẩy cô ra sau lưng, giọng yếu ớt:- Đừng sợ. Anh không sao đâuRồi dốc hết toàn bộ sức lực cuối cùng, anh đẩy mạnh tên sát nhân ra. Hắn ngã ngửa xuống đất, Minh Minh cũng gục xuống. Mặt Xảo Liên biến sắc. Cô chạy vội đến bên Minh Minh, gào khóc.Minh Minh!