- A, nó kìa! - Trời! Coi cái mặt vầy mà cũng dám vác ra đường. - Ờ, gặp tao có cho vàng tao cũng không dám. Những lời nói từ đám đông cứ vẳng lại bên tai cô, chúng thi nhau như những mũi tên xuyên qua trái tim vốn đã bị thương chằng chịt. Ai đó đã từng nói, quãng thời gian học cấp ba là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất khi bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn đối với cô, lúc này chẳng khác nào một cực hình không hơn không kém. Bước qua cánh cổng trường chẳng thua gì địa ngục thì tất nhiên cô lại phải nghe những lời chòng ghẹo lúc nào cũng như xát muối vào lòng và dù đã cẩn thận che kín mặt bằng khẩu trang, cô vẫn xấu hổ giơ hai tay xoa xoa mái tóc dài óng ả và rũ chúng xuống hết cỡ để phủ vào làn da trắng không còn mấy mịn màng và cúi gằm mặt xuống chạy thẳng. Nhưng lần này, một điều bất ngờ khác xa các quy luật thường ngày mà cô không mấy mong đợi thậm chí là không mảy may nghĩ tới đang chờ đợi cô. Từ phía cửa lớp, một nữ sinh với chiếc váy ngắn có họa tiết ca rô đen đỏ rất bắt mắt bước ra,…

Chương 13: Tên cặn bã

Màn Mỹ Nhân Lột Xác Của Thánh Nữ Học ĐườngTác giả: Song Ngư nghịch ngợm- A, nó kìa! - Trời! Coi cái mặt vầy mà cũng dám vác ra đường. - Ờ, gặp tao có cho vàng tao cũng không dám. Những lời nói từ đám đông cứ vẳng lại bên tai cô, chúng thi nhau như những mũi tên xuyên qua trái tim vốn đã bị thương chằng chịt. Ai đó đã từng nói, quãng thời gian học cấp ba là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất khi bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn đối với cô, lúc này chẳng khác nào một cực hình không hơn không kém. Bước qua cánh cổng trường chẳng thua gì địa ngục thì tất nhiên cô lại phải nghe những lời chòng ghẹo lúc nào cũng như xát muối vào lòng và dù đã cẩn thận che kín mặt bằng khẩu trang, cô vẫn xấu hổ giơ hai tay xoa xoa mái tóc dài óng ả và rũ chúng xuống hết cỡ để phủ vào làn da trắng không còn mấy mịn màng và cúi gằm mặt xuống chạy thẳng. Nhưng lần này, một điều bất ngờ khác xa các quy luật thường ngày mà cô không mấy mong đợi thậm chí là không mảy may nghĩ tới đang chờ đợi cô. Từ phía cửa lớp, một nữ sinh với chiếc váy ngắn có họa tiết ca rô đen đỏ rất bắt mắt bước ra,… Sáng hôm sau, cô đến lớp với chiếc ba lô nặng trĩu và đôi mắt thâm quầng do phải thức trắng đêm. Đang chuẩn bị mở cửa lớp thì từ xa, cô trông thấy thấp thoáng hình bóng Thần Dụê. Chẳng mất tới một giây do dự, cô tiến lại và hét vào mặt hắn:- THẦN DỤÊ!!!Hắn giả vờ như chỉ vừa mới trông thấy cô, giọng kẻ cả:- Ơ!? Đài Trang đấy hả? Chúc buổi sáng tốt lành.Cô tức giận tát mạnh vào mặt hắn, điên cuồng như một con dã thú, cô lao vào đấm đá cái thân hình to lớn, vạm vỡ của hắn, vừa đánh, cô vừa chửi bới om sòm:- Khốn nạn! Đúng là bỉ ổi!Hắn nắm lấy cổ tay cô, siết mạnh lấy chúng và nghiến răng nói:- Con đ* này! Mày muốn tao giết mày không hả?Ngưng lại một chút, hắn nhanh chóng trở về với giọng nói đểu cáng:- À, mà không. Vậy mới giống anh ngày xưa chứ! Từ khi chúng ta chia tay, em đã thay đổi rất nhiều rồi đấy! Bây giờ em thành cô gái đanh đá rồi sao? Anh đau lòng lắm đấy! Sao em lại có thể trở nên như vậy nhỉ?Cô giật mạnh cổ tay đang bị hắn siết chặt, tặng thêm cho hắn một cái tát và gằn giọng:- Anh nghĩ anh là ai chứ? Hả? Anh nghĩ là có thể thắng tôi một cách dễ dàng sao? Đừng hòng! Tôi nhắc lại cho anh nhớ, tôi đã không còn là một đứa trẻ từ lâu rồi, vậy nên tôi không còn sợ anh nữa.Mặt hắn đỏ bừng lên như phải sốt, hai bàn tay hết bắm chặt lại mở ra chứng tỏ hắn cũng đang cố gắng kiềm chế sự tức giận. Với nụ cười ngạo nghễ, hắn chỉ ngón trỏ lên má phải:- Nè! Còn đây nè! Đánh luôn đi, đánh đi.Cô đẩy mạnh hắn, bật khóc thành tiếng:- Đồ khốn nạn.Hắn quát lên:- ĐÁNH! Tôi bảo đánh cơ mà! Đài Trang khóc tấm tức, trong tiếng sụt sùi, cô nấc lên:- Anh là tên cặn bã. Tôi đã làm gì để khiến anh phải đối xử với tôi như vậy.Hắn hừ hắng giọng, liếc cô một cái, hắn nhếch mép cười:- Em ơi, đàn ông là như thế đấy, bớt ngu lại giùm anh cái đi, nếu không có việc gì thì đừng đến làm phiền tôi. Biến!Hắn chỉ thẳng tay ra cửa, mắt trợn ngược và long lên. Biết không thể nào làm động lòng tên cầm thú ác ôn này được, cô chỉ còn cách đưa tay quẹt nước mắt và lủi thủi đi vào trong lớp.Ah! âm đ*o cô lại đau và miệng cô cũng đang cảm thấy rất nhức nhối. Cô chưa nao giờ làm nhiều như đêm qua cả. Bị tổn thương về thể xác đã đủ lắm rồi, giờ đây, Thần Dụê lại bồi tiếp vào vết thương tưởng chừng như không thể sâu hơn được nữa. Cô cay đắng nhủ thầm và cảm giác như mình đang tan biến dần đi tựa những làn khói sương mờ ảo.

Sáng hôm sau, cô đến lớp với chiếc ba lô nặng trĩu và đôi mắt thâm quầng do phải thức trắng đêm. Đang chuẩn bị mở cửa lớp thì từ xa, cô trông thấy thấp thoáng hình bóng Thần Dụê. Chẳng mất tới một giây do dự, cô tiến lại và hét vào mặt hắn:

- THẦN DỤÊ!!!

Hắn giả vờ như chỉ vừa mới trông thấy cô, giọng kẻ cả:

- Ơ!? Đài Trang đấy hả? Chúc buổi sáng tốt lành.

Cô tức giận tát mạnh vào mặt hắn, điên cuồng như một con dã thú, cô lao vào đấm đá cái thân hình to lớn, vạm vỡ của hắn, vừa đánh, cô vừa chửi bới om sòm:

- Khốn nạn! Đúng là bỉ ổi!

Hắn nắm lấy cổ tay cô, siết mạnh lấy chúng và nghiến răng nói:

- Con đ* này! Mày muốn tao giết mày không hả?

Ngưng lại một chút, hắn nhanh chóng trở về với giọng nói đểu cáng:

- À, mà không. Vậy mới giống anh ngày xưa chứ! Từ khi chúng ta chia tay, em đã thay đổi rất nhiều rồi đấy! Bây giờ em thành cô gái đanh đá rồi sao? Anh đau lòng lắm đấy! Sao em lại có thể trở nên như vậy nhỉ?

Cô giật mạnh cổ tay đang bị hắn siết chặt, tặng thêm cho hắn một cái tát và gằn giọng:

- Anh nghĩ anh là ai chứ? Hả? Anh nghĩ là có thể thắng tôi một cách dễ dàng sao? Đừng hòng! Tôi nhắc lại cho anh nhớ, tôi đã không còn là một đứa trẻ từ lâu rồi, vậy nên tôi không còn sợ anh nữa.

Mặt hắn đỏ bừng lên như phải sốt, hai bàn tay hết bắm chặt lại mở ra chứng tỏ hắn cũng đang cố gắng kiềm chế sự tức giận. Với nụ cười ngạo nghễ, hắn chỉ ngón trỏ lên má phải:

- Nè! Còn đây nè! Đánh luôn đi, đánh đi.

Cô đẩy mạnh hắn, bật khóc thành tiếng:

- Đồ khốn nạn.

Hắn quát lên:

- ĐÁNH! Tôi bảo đánh cơ mà! 

Đài Trang khóc tấm tức, trong tiếng sụt sùi, cô nấc lên:

- Anh là tên cặn bã. Tôi đã làm gì để khiến anh phải đối xử với tôi như vậy.

Hắn hừ hắng giọng, liếc cô một cái, hắn nhếch mép cười:

- Em ơi, đàn ông là như thế đấy, bớt ngu lại giùm anh cái đi, nếu không có việc gì thì đừng đến làm phiền tôi. Biến!

Hắn chỉ thẳng tay ra cửa, mắt trợn ngược và long lên. Biết không thể nào làm động lòng tên cầm thú ác ôn này được, cô chỉ còn cách đưa tay quẹt nước mắt và lủi thủi đi vào trong lớp.

Ah! âm đ*o cô lại đau và miệng cô cũng đang cảm thấy rất nhức nhối. Cô chưa nao giờ làm nhiều như đêm qua cả. Bị tổn thương về thể xác đã đủ lắm rồi, giờ đây, Thần Dụê lại bồi tiếp vào vết thương tưởng chừng như không thể sâu hơn được nữa. Cô cay đắng nhủ thầm và cảm giác như mình đang tan biến dần đi tựa những làn khói sương mờ ảo.

Màn Mỹ Nhân Lột Xác Của Thánh Nữ Học ĐườngTác giả: Song Ngư nghịch ngợm- A, nó kìa! - Trời! Coi cái mặt vầy mà cũng dám vác ra đường. - Ờ, gặp tao có cho vàng tao cũng không dám. Những lời nói từ đám đông cứ vẳng lại bên tai cô, chúng thi nhau như những mũi tên xuyên qua trái tim vốn đã bị thương chằng chịt. Ai đó đã từng nói, quãng thời gian học cấp ba là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất khi bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn đối với cô, lúc này chẳng khác nào một cực hình không hơn không kém. Bước qua cánh cổng trường chẳng thua gì địa ngục thì tất nhiên cô lại phải nghe những lời chòng ghẹo lúc nào cũng như xát muối vào lòng và dù đã cẩn thận che kín mặt bằng khẩu trang, cô vẫn xấu hổ giơ hai tay xoa xoa mái tóc dài óng ả và rũ chúng xuống hết cỡ để phủ vào làn da trắng không còn mấy mịn màng và cúi gằm mặt xuống chạy thẳng. Nhưng lần này, một điều bất ngờ khác xa các quy luật thường ngày mà cô không mấy mong đợi thậm chí là không mảy may nghĩ tới đang chờ đợi cô. Từ phía cửa lớp, một nữ sinh với chiếc váy ngắn có họa tiết ca rô đen đỏ rất bắt mắt bước ra,… Sáng hôm sau, cô đến lớp với chiếc ba lô nặng trĩu và đôi mắt thâm quầng do phải thức trắng đêm. Đang chuẩn bị mở cửa lớp thì từ xa, cô trông thấy thấp thoáng hình bóng Thần Dụê. Chẳng mất tới một giây do dự, cô tiến lại và hét vào mặt hắn:- THẦN DỤÊ!!!Hắn giả vờ như chỉ vừa mới trông thấy cô, giọng kẻ cả:- Ơ!? Đài Trang đấy hả? Chúc buổi sáng tốt lành.Cô tức giận tát mạnh vào mặt hắn, điên cuồng như một con dã thú, cô lao vào đấm đá cái thân hình to lớn, vạm vỡ của hắn, vừa đánh, cô vừa chửi bới om sòm:- Khốn nạn! Đúng là bỉ ổi!Hắn nắm lấy cổ tay cô, siết mạnh lấy chúng và nghiến răng nói:- Con đ* này! Mày muốn tao giết mày không hả?Ngưng lại một chút, hắn nhanh chóng trở về với giọng nói đểu cáng:- À, mà không. Vậy mới giống anh ngày xưa chứ! Từ khi chúng ta chia tay, em đã thay đổi rất nhiều rồi đấy! Bây giờ em thành cô gái đanh đá rồi sao? Anh đau lòng lắm đấy! Sao em lại có thể trở nên như vậy nhỉ?Cô giật mạnh cổ tay đang bị hắn siết chặt, tặng thêm cho hắn một cái tát và gằn giọng:- Anh nghĩ anh là ai chứ? Hả? Anh nghĩ là có thể thắng tôi một cách dễ dàng sao? Đừng hòng! Tôi nhắc lại cho anh nhớ, tôi đã không còn là một đứa trẻ từ lâu rồi, vậy nên tôi không còn sợ anh nữa.Mặt hắn đỏ bừng lên như phải sốt, hai bàn tay hết bắm chặt lại mở ra chứng tỏ hắn cũng đang cố gắng kiềm chế sự tức giận. Với nụ cười ngạo nghễ, hắn chỉ ngón trỏ lên má phải:- Nè! Còn đây nè! Đánh luôn đi, đánh đi.Cô đẩy mạnh hắn, bật khóc thành tiếng:- Đồ khốn nạn.Hắn quát lên:- ĐÁNH! Tôi bảo đánh cơ mà! Đài Trang khóc tấm tức, trong tiếng sụt sùi, cô nấc lên:- Anh là tên cặn bã. Tôi đã làm gì để khiến anh phải đối xử với tôi như vậy.Hắn hừ hắng giọng, liếc cô một cái, hắn nhếch mép cười:- Em ơi, đàn ông là như thế đấy, bớt ngu lại giùm anh cái đi, nếu không có việc gì thì đừng đến làm phiền tôi. Biến!Hắn chỉ thẳng tay ra cửa, mắt trợn ngược và long lên. Biết không thể nào làm động lòng tên cầm thú ác ôn này được, cô chỉ còn cách đưa tay quẹt nước mắt và lủi thủi đi vào trong lớp.Ah! âm đ*o cô lại đau và miệng cô cũng đang cảm thấy rất nhức nhối. Cô chưa nao giờ làm nhiều như đêm qua cả. Bị tổn thương về thể xác đã đủ lắm rồi, giờ đây, Thần Dụê lại bồi tiếp vào vết thương tưởng chừng như không thể sâu hơn được nữa. Cô cay đắng nhủ thầm và cảm giác như mình đang tan biến dần đi tựa những làn khói sương mờ ảo.

Chương 13: Tên cặn bã