- A, nó kìa! - Trời! Coi cái mặt vầy mà cũng dám vác ra đường. - Ờ, gặp tao có cho vàng tao cũng không dám. Những lời nói từ đám đông cứ vẳng lại bên tai cô, chúng thi nhau như những mũi tên xuyên qua trái tim vốn đã bị thương chằng chịt. Ai đó đã từng nói, quãng thời gian học cấp ba là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất khi bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn đối với cô, lúc này chẳng khác nào một cực hình không hơn không kém. Bước qua cánh cổng trường chẳng thua gì địa ngục thì tất nhiên cô lại phải nghe những lời chòng ghẹo lúc nào cũng như xát muối vào lòng và dù đã cẩn thận che kín mặt bằng khẩu trang, cô vẫn xấu hổ giơ hai tay xoa xoa mái tóc dài óng ả và rũ chúng xuống hết cỡ để phủ vào làn da trắng không còn mấy mịn màng và cúi gằm mặt xuống chạy thẳng. Nhưng lần này, một điều bất ngờ khác xa các quy luật thường ngày mà cô không mấy mong đợi thậm chí là không mảy may nghĩ tới đang chờ đợi cô. Từ phía cửa lớp, một nữ sinh với chiếc váy ngắn có họa tiết ca rô đen đỏ rất bắt mắt bước ra,…
Chương 17: Unlucky
Màn Mỹ Nhân Lột Xác Của Thánh Nữ Học ĐườngTác giả: Song Ngư nghịch ngợm- A, nó kìa! - Trời! Coi cái mặt vầy mà cũng dám vác ra đường. - Ờ, gặp tao có cho vàng tao cũng không dám. Những lời nói từ đám đông cứ vẳng lại bên tai cô, chúng thi nhau như những mũi tên xuyên qua trái tim vốn đã bị thương chằng chịt. Ai đó đã từng nói, quãng thời gian học cấp ba là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất khi bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn đối với cô, lúc này chẳng khác nào một cực hình không hơn không kém. Bước qua cánh cổng trường chẳng thua gì địa ngục thì tất nhiên cô lại phải nghe những lời chòng ghẹo lúc nào cũng như xát muối vào lòng và dù đã cẩn thận che kín mặt bằng khẩu trang, cô vẫn xấu hổ giơ hai tay xoa xoa mái tóc dài óng ả và rũ chúng xuống hết cỡ để phủ vào làn da trắng không còn mấy mịn màng và cúi gằm mặt xuống chạy thẳng. Nhưng lần này, một điều bất ngờ khác xa các quy luật thường ngày mà cô không mấy mong đợi thậm chí là không mảy may nghĩ tới đang chờ đợi cô. Từ phía cửa lớp, một nữ sinh với chiếc váy ngắn có họa tiết ca rô đen đỏ rất bắt mắt bước ra,… Tại sao anh biết em...đã không còn trong trắng nữa.Cô gạt nước mắt hỏi anh sau khi đã trấn tĩnh.- Còn chẳng phải là tên bạn trai cũ quý giá của em sao?Anh khinh khỉnh nói.Cô ngạc nhiên tròn xoe mắt, rõ ràng hắn đã hứa, nếu cô làm xong việc ấy* thì sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai. Tại sao có thể lật lọng một cách trắng trợn như vậy.- Hôm đó anh đi tìm hắn...-DạLãnh bắt đầu câu chuyện.- Anh cảm thấy rất ấm ức thay cho em, biết trước đã không thể giúp em hạnh phúc thì tốt nhất đừng nên tiến tới ngay từ đầu. Anh nói với hắn như vậy. Sau đó lời qua tiếng lại một lúc thì đánh nhau. Đánh chán chê, đánh đến mệt phờ người, bọn anh mới nằm vật ra mỗi đứa một nơi. Hắn liếc anh rồi cười lớn, anh không hiểu, nên nói: Vui lắm sao? Em biết tên Đường Thần Dụê đó nói gì không? Hắn bảo vì một con đàn bà xấu xí, lại mất hết trinh tiết như...em mà đánh nhau, đáng sao? Anh không tin, cố lết tới, cưỡi lên người hắn, bặm môi đấm thật lực nhưng hắn cứ cố nói, hắn bảo nếu làm như những gì anh đã làm với em sáng nay thì sẽ biết thực hư ngay thôi. Nên anh mới...Xin lỗi!- Tại sao phải xin lỗi em?-Cô đột nhiên bình tĩnh lạ lùng.- Em đúng là quá ngốc khi đi tin lời một kẻ như hắn.- Không phải hoàn toàn do lỗi của em.-Anh cố biện hộ.- Thực sự là lỗi của em mà!-Nước mắt cô muốn trào ra. Cô lại khóc.Anh đau đớn nhìn khuôn mặt ấy dằn vặt trong nước mắt mà lòng đau nhói, anh ôm cô và nói:- Để anh đưa em về nhà.Nhà cô thực ra cũng không xa trường học là mấy, chỉ là muốn vào nhà thì phải đi qua một con hẻm nhỏ, chính tại nơi đây, cô đã bị cưỡng h**p và đen đủi làm sao lại bị Thần Dụê phát hiện. Cô ngồi sau yên xe, thi thoảng vuốt vuốt mái tóc cho thẳng, mắt nhìn về xa xăm.- Sắp đến nhà rồi.-Anh nói, điệu bộ như bác tài xế taxi.- Anh dừng ở đây được rồi. Em sẽ tự đi vào. Cô bước xuống và đứng trước con hẻm, vẫy tay.- Vậy được, hẹn mai gặp lại.-Anh cười duyên rồi phóng xe lao đi. Cô cũng cười, sải bước vào con hẻm nửa tối nửa sáng. Bỗng, từ đâu, bốn bóng người lực lưỡng đi tới, đứng chắn ngay trước mặt Đài Trang.* Xem lại chương: Threesome
Tại sao anh biết em...đã không còn trong trắng nữa.
Cô gạt nước mắt hỏi anh sau khi đã trấn tĩnh.
- Còn chẳng phải là tên bạn trai cũ quý giá của em sao?
Anh khinh khỉnh nói.
Cô ngạc nhiên tròn xoe mắt, rõ ràng hắn đã hứa, nếu cô làm xong việc ấy* thì sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai. Tại sao có thể lật lọng một cách trắng trợn như vậy.
- Hôm đó anh đi tìm hắn...-Dạ
Lãnh bắt đầu câu chuyện.
- Anh cảm thấy rất ấm ức thay cho em, biết trước đã không thể giúp em hạnh phúc thì tốt nhất đừng nên tiến tới ngay từ đầu. Anh nói với hắn như vậy. Sau đó lời qua tiếng lại một lúc thì đánh nhau. Đánh chán chê, đánh đến mệt phờ người, bọn anh mới nằm vật ra mỗi đứa một nơi. Hắn liếc anh rồi cười lớn, anh không hiểu, nên nói: Vui lắm sao? Em biết tên Đường Thần Dụê đó nói gì không? Hắn bảo vì một con đàn bà xấu xí, lại mất hết trinh tiết như...em mà đánh nhau, đáng sao? Anh không tin, cố lết tới, cưỡi lên người hắn, bặm môi đấm thật lực nhưng hắn cứ cố nói, hắn bảo nếu làm như những gì anh đã làm với em sáng nay thì sẽ biết thực hư ngay thôi. Nên anh mới...Xin lỗi!
- Tại sao phải xin lỗi em?-Cô đột nhiên bình tĩnh lạ lùng.
- Em đúng là quá ngốc khi đi tin lời một kẻ như hắn.
- Không phải hoàn toàn do lỗi của em.-Anh cố biện hộ.
- Thực sự là lỗi của em mà!-Nước mắt cô muốn trào ra. Cô lại khóc.
Anh đau đớn nhìn khuôn mặt ấy dằn vặt trong nước mắt mà lòng đau nhói, anh ôm cô và nói:
- Để anh đưa em về nhà.
Nhà cô thực ra cũng không xa trường học là mấy, chỉ là muốn vào nhà thì phải đi qua một con hẻm nhỏ, chính tại nơi đây, cô đã bị cưỡng h**p và đen đủi làm sao lại bị Thần Dụê phát hiện. Cô ngồi sau yên xe, thi thoảng vuốt vuốt mái tóc cho thẳng, mắt nhìn về xa xăm.
- Sắp đến nhà rồi.-Anh nói, điệu bộ như bác tài xế taxi.
- Anh dừng ở đây được rồi. Em sẽ tự đi vào. Cô bước xuống và đứng trước con hẻm, vẫy tay.
- Vậy được, hẹn mai gặp lại.-Anh cười duyên rồi phóng xe lao đi. Cô cũng cười, sải bước vào con hẻm nửa tối nửa sáng. Bỗng, từ đâu, bốn bóng người lực lưỡng đi tới, đứng chắn ngay trước mặt Đài Trang.
* Xem lại chương: Threesome
Màn Mỹ Nhân Lột Xác Của Thánh Nữ Học ĐườngTác giả: Song Ngư nghịch ngợm- A, nó kìa! - Trời! Coi cái mặt vầy mà cũng dám vác ra đường. - Ờ, gặp tao có cho vàng tao cũng không dám. Những lời nói từ đám đông cứ vẳng lại bên tai cô, chúng thi nhau như những mũi tên xuyên qua trái tim vốn đã bị thương chằng chịt. Ai đó đã từng nói, quãng thời gian học cấp ba là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất khi bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn đối với cô, lúc này chẳng khác nào một cực hình không hơn không kém. Bước qua cánh cổng trường chẳng thua gì địa ngục thì tất nhiên cô lại phải nghe những lời chòng ghẹo lúc nào cũng như xát muối vào lòng và dù đã cẩn thận che kín mặt bằng khẩu trang, cô vẫn xấu hổ giơ hai tay xoa xoa mái tóc dài óng ả và rũ chúng xuống hết cỡ để phủ vào làn da trắng không còn mấy mịn màng và cúi gằm mặt xuống chạy thẳng. Nhưng lần này, một điều bất ngờ khác xa các quy luật thường ngày mà cô không mấy mong đợi thậm chí là không mảy may nghĩ tới đang chờ đợi cô. Từ phía cửa lớp, một nữ sinh với chiếc váy ngắn có họa tiết ca rô đen đỏ rất bắt mắt bước ra,… Tại sao anh biết em...đã không còn trong trắng nữa.Cô gạt nước mắt hỏi anh sau khi đã trấn tĩnh.- Còn chẳng phải là tên bạn trai cũ quý giá của em sao?Anh khinh khỉnh nói.Cô ngạc nhiên tròn xoe mắt, rõ ràng hắn đã hứa, nếu cô làm xong việc ấy* thì sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai. Tại sao có thể lật lọng một cách trắng trợn như vậy.- Hôm đó anh đi tìm hắn...-DạLãnh bắt đầu câu chuyện.- Anh cảm thấy rất ấm ức thay cho em, biết trước đã không thể giúp em hạnh phúc thì tốt nhất đừng nên tiến tới ngay từ đầu. Anh nói với hắn như vậy. Sau đó lời qua tiếng lại một lúc thì đánh nhau. Đánh chán chê, đánh đến mệt phờ người, bọn anh mới nằm vật ra mỗi đứa một nơi. Hắn liếc anh rồi cười lớn, anh không hiểu, nên nói: Vui lắm sao? Em biết tên Đường Thần Dụê đó nói gì không? Hắn bảo vì một con đàn bà xấu xí, lại mất hết trinh tiết như...em mà đánh nhau, đáng sao? Anh không tin, cố lết tới, cưỡi lên người hắn, bặm môi đấm thật lực nhưng hắn cứ cố nói, hắn bảo nếu làm như những gì anh đã làm với em sáng nay thì sẽ biết thực hư ngay thôi. Nên anh mới...Xin lỗi!- Tại sao phải xin lỗi em?-Cô đột nhiên bình tĩnh lạ lùng.- Em đúng là quá ngốc khi đi tin lời một kẻ như hắn.- Không phải hoàn toàn do lỗi của em.-Anh cố biện hộ.- Thực sự là lỗi của em mà!-Nước mắt cô muốn trào ra. Cô lại khóc.Anh đau đớn nhìn khuôn mặt ấy dằn vặt trong nước mắt mà lòng đau nhói, anh ôm cô và nói:- Để anh đưa em về nhà.Nhà cô thực ra cũng không xa trường học là mấy, chỉ là muốn vào nhà thì phải đi qua một con hẻm nhỏ, chính tại nơi đây, cô đã bị cưỡng h**p và đen đủi làm sao lại bị Thần Dụê phát hiện. Cô ngồi sau yên xe, thi thoảng vuốt vuốt mái tóc cho thẳng, mắt nhìn về xa xăm.- Sắp đến nhà rồi.-Anh nói, điệu bộ như bác tài xế taxi.- Anh dừng ở đây được rồi. Em sẽ tự đi vào. Cô bước xuống và đứng trước con hẻm, vẫy tay.- Vậy được, hẹn mai gặp lại.-Anh cười duyên rồi phóng xe lao đi. Cô cũng cười, sải bước vào con hẻm nửa tối nửa sáng. Bỗng, từ đâu, bốn bóng người lực lưỡng đi tới, đứng chắn ngay trước mặt Đài Trang.* Xem lại chương: Threesome