Tác giả:

-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi…

Chương 3: Cuộc chiến hay tình yêu?

Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… -Còn đứng đấy làm gì? Ba ta kêu mi kìa,xuống ngay đi,thằng oắt con.Phiền thật!-hắn ta đứng ngoài nói.-Ăn nói thế mà được à? Bộ không ai dạy Anh cách lịch sự với con gái sao?-không chịu được vì bị gọi là thằng oắt con nên tôi nói toẹt ra mà không suy nghĩ.-Mi là con gái sao? -Anh ta liếc mắt nhìn chằm chằm tôi.Đến lúc này tôi mới bình tĩnh lại và hối hận vì không suy nghĩ trước,mồm mấp máy nói:-Ơ...ơ,không,tui là con trai chính hãng đấy!Tui không phải là con gái.-Phải rồi,trong mắt tôi cậu không hề có nét gì của con gái hết!-cậu ta túm lấy cổ áo tôi và kéo lên với vẻ mặt hết sức khinh thường.Hắn cuối cùng cũng buông xuống và bước ra ngoài.Ngồi trong phòng,tôi cảm thấy thật tủi nhục.Đừng khóc,đừng khóc-tôi tự nhủ với bản thân mình.Một nụ cười đâu đó chợi thoáng qua cửa phòng tôi.Sáng hôm sau-ngày làm việc đầy lo lắng..Tôi phải đi theo cậu ta tới trường,phụ giúp cậu ta.Đôi lúc mệt đến phát chán."thân con gái mạo con trai đâu có dễ".Cha ơi,sao cha lại bán con?tôi luôn thì thầm câu nói đó trong từng giấc ngủ.Thấm thoát đã 3 tháng trôi qua,những công việc tôi đã làm rất tốt.Nhưng riêng hắn,tên Tiểu Ngôn kia,hắn vẫn cứng đầu và luôn mồm phun ra toàn câu đáng sợ.À quên,khi có những tiểu thư xung quanh thì hắn lại tỏ ra lịch sự và dễ mến.Đúng là con người hai mặt.Hứ,không thèm quan tâm nữa.Đang tưới cây,cậu ta chợt hù tôi làm tôi giật mình và bắn hết nước vào mặt,hắn cười đắc ý.Ủa?Cái quái gì vậy?Làm người ta giật mình mà còn cười được à? Điên lắm rồi đấy!!!!Chợt tôi quay người lại,Hà Hà Hà,hắn trốn kia sao?Bà bít rùi nhá! Chuẩn bị xơi chưởng đi là vừa....

-Còn đứng đấy làm gì? Ba ta kêu mi kìa,xuống ngay đi,thằng oắt con.Phiền thật!-hắn ta đứng ngoài nói.

-Ăn nói thế mà được à? Bộ không ai dạy Anh cách lịch sự với con gái sao?-không chịu được vì bị gọi là thằng oắt con nên tôi nói toẹt ra mà không suy nghĩ.

-Mi là con gái sao? -Anh ta liếc mắt nhìn chằm chằm tôi.

Đến lúc này tôi mới bình tĩnh lại và hối hận vì không suy nghĩ trước,mồm mấp máy nói:

-Ơ...ơ,không,tui là con trai chính hãng đấy!Tui không phải là con gái.

-Phải rồi,trong mắt tôi cậu không hề có nét gì của con gái hết!-cậu ta túm lấy cổ áo tôi và kéo lên với vẻ mặt hết sức khinh thường.

Hắn cuối cùng cũng buông xuống và bước ra ngoài.Ngồi trong phòng,tôi cảm thấy thật tủi nhục.Đừng khóc,đừng khóc-tôi tự nhủ với bản thân mình.Một nụ cười đâu đó chợi thoáng qua cửa phòng tôi.

Sáng hôm sau-ngày làm việc đầy lo lắng..

Tôi phải đi theo cậu ta tới trường,phụ giúp cậu ta.Đôi lúc mệt đến phát chán."thân con gái mạo con trai đâu có dễ".Cha ơi,sao cha lại bán con?tôi luôn thì thầm câu nói đó trong từng giấc ngủ.

Thấm thoát đã 3 tháng trôi qua,những công việc tôi đã làm rất tốt.Nhưng riêng hắn,tên Tiểu Ngôn kia,hắn vẫn cứng đầu và luôn mồm phun ra toàn câu đáng sợ.À quên,khi có những tiểu thư xung quanh thì hắn lại tỏ ra lịch sự và dễ mến.Đúng là con người hai mặt.Hứ,không thèm quan tâm nữa.

Đang tưới cây,cậu ta chợt hù tôi làm tôi giật mình và bắn hết nước vào mặt,hắn cười đắc ý.Ủa?Cái quái gì vậy?Làm người ta giật mình mà còn cười được à? Điên lắm rồi đấy!!!!

Chợt tôi quay người lại,Hà Hà Hà,hắn trốn kia sao?Bà bít rùi nhá! Chuẩn bị xơi chưởng đi là vừa....

Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… -Còn đứng đấy làm gì? Ba ta kêu mi kìa,xuống ngay đi,thằng oắt con.Phiền thật!-hắn ta đứng ngoài nói.-Ăn nói thế mà được à? Bộ không ai dạy Anh cách lịch sự với con gái sao?-không chịu được vì bị gọi là thằng oắt con nên tôi nói toẹt ra mà không suy nghĩ.-Mi là con gái sao? -Anh ta liếc mắt nhìn chằm chằm tôi.Đến lúc này tôi mới bình tĩnh lại và hối hận vì không suy nghĩ trước,mồm mấp máy nói:-Ơ...ơ,không,tui là con trai chính hãng đấy!Tui không phải là con gái.-Phải rồi,trong mắt tôi cậu không hề có nét gì của con gái hết!-cậu ta túm lấy cổ áo tôi và kéo lên với vẻ mặt hết sức khinh thường.Hắn cuối cùng cũng buông xuống và bước ra ngoài.Ngồi trong phòng,tôi cảm thấy thật tủi nhục.Đừng khóc,đừng khóc-tôi tự nhủ với bản thân mình.Một nụ cười đâu đó chợi thoáng qua cửa phòng tôi.Sáng hôm sau-ngày làm việc đầy lo lắng..Tôi phải đi theo cậu ta tới trường,phụ giúp cậu ta.Đôi lúc mệt đến phát chán."thân con gái mạo con trai đâu có dễ".Cha ơi,sao cha lại bán con?tôi luôn thì thầm câu nói đó trong từng giấc ngủ.Thấm thoát đã 3 tháng trôi qua,những công việc tôi đã làm rất tốt.Nhưng riêng hắn,tên Tiểu Ngôn kia,hắn vẫn cứng đầu và luôn mồm phun ra toàn câu đáng sợ.À quên,khi có những tiểu thư xung quanh thì hắn lại tỏ ra lịch sự và dễ mến.Đúng là con người hai mặt.Hứ,không thèm quan tâm nữa.Đang tưới cây,cậu ta chợt hù tôi làm tôi giật mình và bắn hết nước vào mặt,hắn cười đắc ý.Ủa?Cái quái gì vậy?Làm người ta giật mình mà còn cười được à? Điên lắm rồi đấy!!!!Chợt tôi quay người lại,Hà Hà Hà,hắn trốn kia sao?Bà bít rùi nhá! Chuẩn bị xơi chưởng đi là vừa....

Chương 3: Cuộc chiến hay tình yêu?