-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi…
Chương 10: Anh nói dối là để lừa em sao???
Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… - tất nhiên là không rồi.Thôi em ngủ đây-tôi vội nói và nhắm mắt đi ngủ.Khi ánh bình minh chiếu vào mắt tôi,tôi thức dậy đã thấy Tiểu Ngôn nắm nhìn tôi mà cười mỉm.Anh lấy tay chọc vào mũi tôi:-Dậy rồi à?-Ừm,chào buổi sáng.ANH À!-tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn lên miệng nói Linh tinh.-Mộc Cảnh!Em nói gì vậy? Nhắc lại cho anh nghe coi!!-Tiểu Ngôn ngạc nhiên hỏi tôi.-Hả?-Đến bây giờ tôi mới thật sự tỉnh ngủ và vẫn chưa bít cái mồm mình đang nói gì,thốt ra điều gì.-Anh bảo em nói lại câu vừa nãy.-Tiểu Ngôn cười và cố hỏi lại.-Em có nói gì đâu??-tôi bắt đầu đứng dậy vào trong phòng đánh răng.-Chẳng phải em vừa bảo:Chào buổi sáng ,Anh à đó!!!-Tiểu Ngôn nhạo giọng tôi,xem ra Anh rất vui thì phải.Tôi sặc sụa ho trong phòng tắm.Chết,có thể vừa nãy do ko suy nghĩ mà tôi lỡ buột miệng nói ra thì có hơi.....Tôi vội đánh răng xong và bước ra,chối:-Em ko có nói.!!!-Mộc Cảnh,em còn dám chối sao? Có Cần tôi cho em nghe lại đoạn băng vừa nãy không?-Tiểu Ngôn giơ đoạn băng trên tay lên cười khúc khích.Mà,ảnh thu giọng mình lúc nào không biết.Chậc,Mộc Cảnh,mày phải cướp cuộn băng thui.Không thì xấu hổ đến chết mất.-Tiểu Ngôn,mau đưa cho em cuộn băng!!.- tôi chạy ra định giựt thì ảnh đứng lên.Ảnh cười đểu:-Mộc Cảnh ngốc nghếch à,em làm sao mà với tới được chứ? Thật may mắn khi Anh sở hữu cô gái có chiều cao khiêm tốn như em.-Anh cứ chờ đấy!! Em sẽ với tới được cho xem.- tôi chạy đến bám vào áo Tiểu Ngôn ,kiễng chân lên cao,tay khua khua,chới với lấy cuộn băng thì Tiểu Ngôn cúi xuống.Anh đã MI tôi một cách bất ngờ... Tôi tròn to mắt ngạc nhiên...
- tất nhiên là không rồi.Thôi em ngủ đây-
tôi vội nói và nhắm mắt đi ngủ.
Khi ánh bình minh chiếu vào mắt tôi,tôi
thức dậy đã thấy Tiểu Ngôn nắm nhìn tôi
mà cười mỉm.
Anh lấy tay chọc vào mũi tôi:
-Dậy rồi à?
-Ừm,chào buổi sáng.ANH À!-tôi vẫn chưa
tỉnh ngủ hẳn lên miệng nói Linh tinh.
-Mộc Cảnh!Em nói gì vậy? Nhắc lại cho
anh nghe coi!!-Tiểu Ngôn ngạc nhiên hỏi
tôi.
-Hả?-Đến bây giờ tôi mới thật sự tỉnh ngủ
và vẫn chưa bít cái mồm mình đang nói
gì,thốt ra điều gì.
-Anh bảo em nói lại câu vừa nãy.-Tiểu
Ngôn cười và cố hỏi lại.
-Em có nói gì đâu??-tôi bắt đầu đứng dậy
vào trong phòng đánh răng.
-Chẳng phải em vừa bảo:Chào buổi sáng
,Anh à đó!!!-Tiểu Ngôn nhạo giọng tôi,xem
ra Anh rất vui thì phải.
Tôi sặc sụa ho trong phòng tắm.Chết,có
thể vừa nãy do ko suy nghĩ mà tôi lỡ buột
miệng nói ra thì có hơi.....
Tôi vội đánh răng xong và bước ra,chối:
-Em ko có nói.!!!
-Mộc Cảnh,em còn dám chối sao? Có
Cần tôi cho em nghe lại đoạn băng vừa
nãy không?-Tiểu Ngôn giơ đoạn băng trên
tay lên cười khúc khích.Mà,ảnh thu giọng
mình lúc nào không biết.Chậc,Mộc
Cảnh,mày phải cướp cuộn băng
thui.Không thì xấu hổ đến chết mất.
-Tiểu Ngôn,mau đưa cho em cuộn băng!!.-
tôi chạy ra định giựt thì ảnh đứng lên.Ảnh
cười đểu:
-Mộc Cảnh ngốc nghếch à,em làm sao mà
với tới được chứ? Thật may mắn khi Anh
sở hữu cô gái có chiều cao khiêm tốn như
em.
-Anh cứ chờ đấy!! Em sẽ với tới được cho
xem.- tôi chạy đến bám vào áo Tiểu Ngôn
,kiễng chân lên cao,tay khua khua,chới với
lấy cuộn băng thì Tiểu Ngôn cúi xuống.Anh
đã MI tôi một cách bất ngờ... Tôi tròn to
mắt ngạc nhiên...
Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… - tất nhiên là không rồi.Thôi em ngủ đây-tôi vội nói và nhắm mắt đi ngủ.Khi ánh bình minh chiếu vào mắt tôi,tôi thức dậy đã thấy Tiểu Ngôn nắm nhìn tôi mà cười mỉm.Anh lấy tay chọc vào mũi tôi:-Dậy rồi à?-Ừm,chào buổi sáng.ANH À!-tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn lên miệng nói Linh tinh.-Mộc Cảnh!Em nói gì vậy? Nhắc lại cho anh nghe coi!!-Tiểu Ngôn ngạc nhiên hỏi tôi.-Hả?-Đến bây giờ tôi mới thật sự tỉnh ngủ và vẫn chưa bít cái mồm mình đang nói gì,thốt ra điều gì.-Anh bảo em nói lại câu vừa nãy.-Tiểu Ngôn cười và cố hỏi lại.-Em có nói gì đâu??-tôi bắt đầu đứng dậy vào trong phòng đánh răng.-Chẳng phải em vừa bảo:Chào buổi sáng ,Anh à đó!!!-Tiểu Ngôn nhạo giọng tôi,xem ra Anh rất vui thì phải.Tôi sặc sụa ho trong phòng tắm.Chết,có thể vừa nãy do ko suy nghĩ mà tôi lỡ buột miệng nói ra thì có hơi.....Tôi vội đánh răng xong và bước ra,chối:-Em ko có nói.!!!-Mộc Cảnh,em còn dám chối sao? Có Cần tôi cho em nghe lại đoạn băng vừa nãy không?-Tiểu Ngôn giơ đoạn băng trên tay lên cười khúc khích.Mà,ảnh thu giọng mình lúc nào không biết.Chậc,Mộc Cảnh,mày phải cướp cuộn băng thui.Không thì xấu hổ đến chết mất.-Tiểu Ngôn,mau đưa cho em cuộn băng!!.- tôi chạy ra định giựt thì ảnh đứng lên.Ảnh cười đểu:-Mộc Cảnh ngốc nghếch à,em làm sao mà với tới được chứ? Thật may mắn khi Anh sở hữu cô gái có chiều cao khiêm tốn như em.-Anh cứ chờ đấy!! Em sẽ với tới được cho xem.- tôi chạy đến bám vào áo Tiểu Ngôn ,kiễng chân lên cao,tay khua khua,chới với lấy cuộn băng thì Tiểu Ngôn cúi xuống.Anh đã MI tôi một cách bất ngờ... Tôi tròn to mắt ngạc nhiên...