-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi…
Chương 13: End....
Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… Khi mọi người trong Phủ kia ra về, ông chủ gọi tôi vào phòng rồi quỳ xuống nói với tôi -"Mộc Cảnh, ta xin lỗi con. Hãy tha lỗi cho ta... Xin con,hãy rời bỏ..- con..con sẽ rời đi - nước mắt tôi đầm đìa rơi, cúi người xuống và bước ra ngoài.Tôi ra đi một cách lặng lẽ y như cách tôi đến đây.Tôi dọn dẹp hết sạch rồi:) gặp anh cũng gặp rồi, tạm biệt anh rồi.Tôi chỉ là một cơn gió thoáng qua trong cuộc đời bão tố của anh.Anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh... nhưng xin lỗi, tôi không phải là người ở cùng anh suốt đời.Vì anh đã có một vị hôn thê hoàn hảo rồi...Hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc của tôi...Sống tốt nhé:)Tôi bước ra khỏi cửa, ngoảnh đầu lại.Tôi đã quá phí tuổi thanh xuân của anh rồi....xin lỗi...The end # phần 1
Khi mọi người trong Phủ kia ra về, ông chủ gọi tôi vào phòng rồi quỳ xuống nói với tôi
-"Mộc Cảnh, ta xin lỗi con. Hãy tha lỗi cho ta... Xin con,hãy rời bỏ..
- con..con sẽ rời đi - nước mắt tôi đầm đìa rơi, cúi người xuống và bước ra ngoài.
Tôi ra đi một cách lặng lẽ y như cách tôi đến đây.
Tôi dọn dẹp hết sạch rồi:) gặp anh cũng gặp rồi, tạm biệt anh rồi.
Tôi chỉ là một cơn gió thoáng qua trong cuộc đời bão tố của anh.
Anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh... nhưng xin lỗi, tôi không phải là người ở cùng anh suốt đời.Vì anh đã có một vị hôn thê hoàn hảo rồi...
Hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc của tôi...
Sống tốt nhé:)
Tôi bước ra khỏi cửa, ngoảnh đầu lại.Tôi đã quá phí tuổi thanh xuân của anh rồi....xin lỗi...
The end
# phần 1
Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… Khi mọi người trong Phủ kia ra về, ông chủ gọi tôi vào phòng rồi quỳ xuống nói với tôi -"Mộc Cảnh, ta xin lỗi con. Hãy tha lỗi cho ta... Xin con,hãy rời bỏ..- con..con sẽ rời đi - nước mắt tôi đầm đìa rơi, cúi người xuống và bước ra ngoài.Tôi ra đi một cách lặng lẽ y như cách tôi đến đây.Tôi dọn dẹp hết sạch rồi:) gặp anh cũng gặp rồi, tạm biệt anh rồi.Tôi chỉ là một cơn gió thoáng qua trong cuộc đời bão tố của anh.Anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh... nhưng xin lỗi, tôi không phải là người ở cùng anh suốt đời.Vì anh đã có một vị hôn thê hoàn hảo rồi...Hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc của tôi...Sống tốt nhé:)Tôi bước ra khỏi cửa, ngoảnh đầu lại.Tôi đã quá phí tuổi thanh xuân của anh rồi....xin lỗi...The end # phần 1