Tác giả:

- Á!!!! Chuột kìa!!!!!!!! - Ái Lạp! Thôi ngay!! - Ôi!! Sao nồi canh cháu đang nấu lại có chiếc tất thế này!!?? - Ái Lạp! Cháu có thôi ngay không thì bảo!? - Mọi người cứ dọn tự nhiên, không cần khách sáo đâu - Nó ngây ngô trả lời - Ái Lạp, đứng lại ngay!!!!! Nó - Tên Trịnh Gia Ái Lạp. Nghỉ hè, ngày nào nó cũng chăm chỉ luyện tập cho mấy vụ phá phách của mình. Hôm nào mà không tạo dựng nên đống đổ nát vĩ đại thì nó không "yên lòng hả dạ" được. Chỉ khổ cho mấy đầu bếp riêng ở nhà nó, luôn luôn là những nạn nhân của bao chiến trường hùng vĩ do nó là nhà thiết kế. Lần này, nó bắt chuột để dọa mấy chị đầu bếp, thả tất vào nồi canh, đập vỡ hết chén đĩa chỉ để trả đũa ba nó với cái tội danh vô cùng kh*ng b* và đáng chém là: "Nhốt nó ở nhà, không cho đi chơi". Nó tức quá nên đành trút giận lên đầu mấy "em" dụng cụ bếp núc xấu số. Sau khi hoàn thành tác phẩm nghệ thuật để đời của thế kỉ, nó liền lẻn ra ngoài chơi mặc cho mọi người dọn thoải mái. Qua kì nghỉ hè này nó sẽ nhập học tại trường…

Chương 45: Tình địch!?

Lũ Học Sinh Cá BiệtTác giả: AQ - Siêu Quậy- Á!!!! Chuột kìa!!!!!!!! - Ái Lạp! Thôi ngay!! - Ôi!! Sao nồi canh cháu đang nấu lại có chiếc tất thế này!!?? - Ái Lạp! Cháu có thôi ngay không thì bảo!? - Mọi người cứ dọn tự nhiên, không cần khách sáo đâu - Nó ngây ngô trả lời - Ái Lạp, đứng lại ngay!!!!! Nó - Tên Trịnh Gia Ái Lạp. Nghỉ hè, ngày nào nó cũng chăm chỉ luyện tập cho mấy vụ phá phách của mình. Hôm nào mà không tạo dựng nên đống đổ nát vĩ đại thì nó không "yên lòng hả dạ" được. Chỉ khổ cho mấy đầu bếp riêng ở nhà nó, luôn luôn là những nạn nhân của bao chiến trường hùng vĩ do nó là nhà thiết kế. Lần này, nó bắt chuột để dọa mấy chị đầu bếp, thả tất vào nồi canh, đập vỡ hết chén đĩa chỉ để trả đũa ba nó với cái tội danh vô cùng kh*ng b* và đáng chém là: "Nhốt nó ở nhà, không cho đi chơi". Nó tức quá nên đành trút giận lên đầu mấy "em" dụng cụ bếp núc xấu số. Sau khi hoàn thành tác phẩm nghệ thuật để đời của thế kỉ, nó liền lẻn ra ngoài chơi mặc cho mọi người dọn thoải mái. Qua kì nghỉ hè này nó sẽ nhập học tại trường… Biết thì biết, nhưng không thích!- Không thích cũng phải thích!Nhóc gân cổ, bắt đầu xuất chiêu lí sự cùn. Kỳ Dã nghĩ ngợi, lát sau, cậu ta lên tiếng:- Tôi không có hứng thúHừ, đồ cứng đầu! Tên đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Biết vậy hồi nãy để cậu chết luôn cho xong! Nhóc định nói gì đó rồi lại thôi, cả hai rơi vào im lặng. Lát sau, đột nhiên nhóc tra hỏi:- Nói, ai đã sai bảo cậu!?- Sa... sai bảo gì cơ?Kỳ Dã xanh mặt ấp úng, né tránh ánh mắt của nhóc. Nhóc bắt cậu ta nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sắc lạnh, khác hẳn với vẻ công tử đào hoa đi trêu hoa ghẹo nguyệt ban nãy:- Đừng có giả vờ không biết! Nói mau!Kỳ Dã tìm cách chạy trốn, nhưng lại không muốn làm tổn thương đến nhóc. Rồi, một giọng nói vang lên từ đằng sau nhóc:- Ê Khánh Phương!Nhóc giật mình, quay đầu, ngạc nhiên- Đình... Đình Mặc!? Sao mày lại ở đây??Cậu chạy tới gần nhóc, cười cười, nói bông đùa- Tao ở đây thì có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới à?- Chính xác! Mày ở đây là cả một thảm họa đấy nhé!Nhóc giơ ngón tay cái lên, lắc lắc và vui vẻ hùa theo- Thảm họa gì vậy?Cậu ngây thơ hỏi lại. Không để nhóc trả lời, cậu nhìn người đang đứng phía sau nhóc, rồi hỏi tiếp- Ai đây?- Tôi là...Kỳ Dã lên tiếng. Chưa cả nói hết câu thì nó vội vàng bịt miệng cậu ta lại, nói chen- A, người quen, người quen thôi!- Đúng rồi, theo tao, tao giới thiệu cho mày một người!Cậu vui vẻ kéo nhóc đi. Nhóc nán lại, tính tóm cổ Kỳ Dã thì cậu ta đã mất hút. Nhóc tức giận, đá cậu một cái, mắng:- Tại mày đấy!Trong đầu cậu xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng- Mày định giới thiệu ai?Nhóc hỏi thẳng vấn đề. Cậu quay sang, gọi to:- Anh Vũ! Phong, Tiểu Lạp, ba người mau qua đây!Từ đằng xa, bóng dáng ba người nào đó chạy tới. Là hắn, gã và nó!Nhìn thấy nhóc, nó và gã chết sững tại chỗ, còn hắn thì đáy mắt lập tức xuất hiện tia thù địch- Khánh... Khánh... Khánh...Nó cứ lặp đi lặp lại từ Khánh mãi mà chả nói nổi tên nhóc. Gã trợn mắt nhìn nhóc, rồi lại nhìn cánh tay của nhóc đang bị cậu tóm chặt. Nhóc nhìn nó, vẻ mặt như kiểu bắt nó câm mồm ngay và luôn. Nhóc “tươi cười” nói:- Chào, tôi là Vũ Phong Khánh!Đình Mặc trố mắt nhìn nhóc, định lên tiếng hỏi thì lại nhận được cái trừng mắt đầy “yêu thương” của nhóc, liền im bặt- Tôi là bạn của Đình Mặc!- Chào, chúng ta lại gặp nhau rồiNgười lên tiếng là gã. Gã giơ tay ra, ý muốn bắt tay làm quen. Nhóc liếc nhìn tay gã, rồi lại ngoảnh mặt đi, nói một câu cụt lủn- Chào.Nó “cười tươi roi rói”:- Tao... à tôi thì không cần giới thiệu nhỉ?- Tôi là Hàn Dịch Phong. Chào, tình địch!Hắn nói, giọng đầy ý muốn khiêu chiến. Nhóc xì một hơi rõ dài- Tôi có tên đàng hoàngGã ngơ ngác nhìn nhóc và hắn, rồi lại quay sang nhìn nóTrong nhiều năm nhóc đột ngột biến mất, gã phát hiện ra hắn thích nó, rồi 3 đứa trở thành bạn thân. Gã cũng chỉ là bất đắc dĩ, vì hắn luôn bám theo nó, gã lại là bạn thân của hắn và nó lại là sợi dây liên kết duy nhất với nhóc. Sau 2 năm kể từ khi nhóc đi, Đình Mặc – em trai ruột của gã trở về từ Anh, đến ở nhà gã và học cùng trường luôn.- Thôi mà thôi mà, đi chơi đi!Nó vội vàng lên tiếng hòa giải, nắm tay nhóc kéo đi. Hắn nhìn nó như vậy, trừng mắt với nhóc. Nhóc vui vẻ, quay mặt lại làm mặt quỷ với hắn khiến hắn đã tức lại càng tức hơn....Công viên, nơi bán vé trò chơi tàu điện siêu tốcNó vui vẻ mua vé cho cả nhóm, gã và cậu nhìn chằm chằm nhóc và hắnCòn nhóc và hắn, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, rất ư là kh*ng b* nha

Biết thì biết, nhưng không thích!

- Không thích cũng phải thích!

Nhóc gân cổ, bắt đầu xuất chiêu lí sự cùn. Kỳ Dã nghĩ ngợi, lát sau, cậu ta lên tiếng:

- Tôi không có hứng thú

Hừ, đồ cứng đầu! Tên đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Biết vậy hồi nãy để cậu chết luôn cho xong! Nhóc định nói gì đó rồi lại thôi, cả hai rơi vào im lặng. Lát sau, đột nhiên nhóc tra hỏi:

- Nói, ai đã sai bảo cậu!?

- Sa... sai bảo gì cơ?

Kỳ Dã xanh mặt ấp úng, né tránh ánh mắt của nhóc. Nhóc bắt cậu ta nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sắc lạnh, khác hẳn với vẻ công tử đào hoa đi trêu hoa ghẹo nguyệt ban nãy:

- Đừng có giả vờ không biết! Nói mau!

Kỳ Dã tìm cách chạy trốn, nhưng lại không muốn làm tổn thương đến nhóc. Rồi, một giọng nói vang lên từ đằng sau nhóc:

- Ê Khánh Phương!

Nhóc giật mình, quay đầu, ngạc nhiên

- Đình... Đình Mặc!? Sao mày lại ở đây??

Cậu chạy tới gần nhóc, cười cười, nói bông đùa

- Tao ở đây thì có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới à?

- Chính xác! Mày ở đây là cả một thảm họa đấy nhé!

Nhóc giơ ngón tay cái lên, lắc lắc và vui vẻ hùa theo

- Thảm họa gì vậy?

Cậu ngây thơ hỏi lại. Không để nhóc trả lời, cậu nhìn người đang đứng phía sau nhóc, rồi hỏi tiếp

- Ai đây?

- Tôi là...

Kỳ Dã lên tiếng. Chưa cả nói hết câu thì nó vội vàng bịt miệng cậu ta lại, nói chen

- A, người quen, người quen thôi!

- Đúng rồi, theo tao, tao giới thiệu cho mày một người!

Cậu vui vẻ kéo nhóc đi. Nhóc nán lại, tính tóm cổ Kỳ Dã thì cậu ta đã mất hút. Nhóc tức giận, đá cậu một cái, mắng:

- Tại mày đấy!

Trong đầu cậu xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng

- Mày định giới thiệu ai?

Nhóc hỏi thẳng vấn đề. Cậu quay sang, gọi to:

- Anh Vũ! Phong, Tiểu Lạp, ba người mau qua đây!

Từ đằng xa, bóng dáng ba người nào đó chạy tới. Là hắn, gã và nó!

Nhìn thấy nhóc, nó và gã chết sững tại chỗ, còn hắn thì đáy mắt lập tức xuất hiện tia thù địch

- Khánh... Khánh... Khánh...

Nó cứ lặp đi lặp lại từ Khánh mãi mà chả nói nổi tên nhóc. Gã trợn mắt nhìn nhóc, rồi lại nhìn cánh tay của nhóc đang bị cậu tóm chặt. Nhóc nhìn nó, vẻ mặt như kiểu bắt nó câm mồm ngay và luôn. Nhóc “tươi cười” nói:

- Chào, tôi là Vũ Phong Khánh!

Đình Mặc trố mắt nhìn nhóc, định lên tiếng hỏi thì lại nhận được cái trừng mắt đầy “yêu thương” của nhóc, liền im bặt

- Tôi là bạn của Đình Mặc!

- Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi

Người lên tiếng là gã. Gã giơ tay ra, ý muốn bắt tay làm quen. Nhóc liếc nhìn tay gã, rồi lại ngoảnh mặt đi, nói một câu cụt lủn

- Chào.

Nó “cười tươi roi rói”:

- Tao... à tôi thì không cần giới thiệu nhỉ?

- Tôi là Hàn Dịch Phong. Chào, tình địch!

Hắn nói, giọng đầy ý muốn khiêu chiến. Nhóc xì một hơi rõ dài

- Tôi có tên đàng hoàng

Gã ngơ ngác nhìn nhóc và hắn, rồi lại quay sang nhìn nó

Trong nhiều năm nhóc đột ngột biến mất, gã phát hiện ra hắn thích nó, rồi 3 đứa trở thành bạn thân. Gã cũng chỉ là bất đắc dĩ, vì hắn luôn bám theo nó, gã lại là bạn thân của hắn và nó lại là sợi dây liên kết duy nhất với nhóc. Sau 2 năm kể từ khi nhóc đi, Đình Mặc – em trai ruột của gã trở về từ Anh, đến ở nhà gã và học cùng trường luôn.

- Thôi mà thôi mà, đi chơi đi!

Nó vội vàng lên tiếng hòa giải, nắm tay nhóc kéo đi. Hắn nhìn nó như vậy, trừng mắt với nhóc. Nhóc vui vẻ, quay mặt lại làm mặt quỷ với hắn khiến hắn đã tức lại càng tức hơn.

...

Công viên, nơi bán vé trò chơi tàu điện siêu tốc

Nó vui vẻ mua vé cho cả nhóm, gã và cậu nhìn chằm chằm nhóc và hắn

Còn nhóc và hắn, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, rất ư là kh*ng b* nha

Lũ Học Sinh Cá BiệtTác giả: AQ - Siêu Quậy- Á!!!! Chuột kìa!!!!!!!! - Ái Lạp! Thôi ngay!! - Ôi!! Sao nồi canh cháu đang nấu lại có chiếc tất thế này!!?? - Ái Lạp! Cháu có thôi ngay không thì bảo!? - Mọi người cứ dọn tự nhiên, không cần khách sáo đâu - Nó ngây ngô trả lời - Ái Lạp, đứng lại ngay!!!!! Nó - Tên Trịnh Gia Ái Lạp. Nghỉ hè, ngày nào nó cũng chăm chỉ luyện tập cho mấy vụ phá phách của mình. Hôm nào mà không tạo dựng nên đống đổ nát vĩ đại thì nó không "yên lòng hả dạ" được. Chỉ khổ cho mấy đầu bếp riêng ở nhà nó, luôn luôn là những nạn nhân của bao chiến trường hùng vĩ do nó là nhà thiết kế. Lần này, nó bắt chuột để dọa mấy chị đầu bếp, thả tất vào nồi canh, đập vỡ hết chén đĩa chỉ để trả đũa ba nó với cái tội danh vô cùng kh*ng b* và đáng chém là: "Nhốt nó ở nhà, không cho đi chơi". Nó tức quá nên đành trút giận lên đầu mấy "em" dụng cụ bếp núc xấu số. Sau khi hoàn thành tác phẩm nghệ thuật để đời của thế kỉ, nó liền lẻn ra ngoài chơi mặc cho mọi người dọn thoải mái. Qua kì nghỉ hè này nó sẽ nhập học tại trường… Biết thì biết, nhưng không thích!- Không thích cũng phải thích!Nhóc gân cổ, bắt đầu xuất chiêu lí sự cùn. Kỳ Dã nghĩ ngợi, lát sau, cậu ta lên tiếng:- Tôi không có hứng thúHừ, đồ cứng đầu! Tên đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Biết vậy hồi nãy để cậu chết luôn cho xong! Nhóc định nói gì đó rồi lại thôi, cả hai rơi vào im lặng. Lát sau, đột nhiên nhóc tra hỏi:- Nói, ai đã sai bảo cậu!?- Sa... sai bảo gì cơ?Kỳ Dã xanh mặt ấp úng, né tránh ánh mắt của nhóc. Nhóc bắt cậu ta nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sắc lạnh, khác hẳn với vẻ công tử đào hoa đi trêu hoa ghẹo nguyệt ban nãy:- Đừng có giả vờ không biết! Nói mau!Kỳ Dã tìm cách chạy trốn, nhưng lại không muốn làm tổn thương đến nhóc. Rồi, một giọng nói vang lên từ đằng sau nhóc:- Ê Khánh Phương!Nhóc giật mình, quay đầu, ngạc nhiên- Đình... Đình Mặc!? Sao mày lại ở đây??Cậu chạy tới gần nhóc, cười cười, nói bông đùa- Tao ở đây thì có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới à?- Chính xác! Mày ở đây là cả một thảm họa đấy nhé!Nhóc giơ ngón tay cái lên, lắc lắc và vui vẻ hùa theo- Thảm họa gì vậy?Cậu ngây thơ hỏi lại. Không để nhóc trả lời, cậu nhìn người đang đứng phía sau nhóc, rồi hỏi tiếp- Ai đây?- Tôi là...Kỳ Dã lên tiếng. Chưa cả nói hết câu thì nó vội vàng bịt miệng cậu ta lại, nói chen- A, người quen, người quen thôi!- Đúng rồi, theo tao, tao giới thiệu cho mày một người!Cậu vui vẻ kéo nhóc đi. Nhóc nán lại, tính tóm cổ Kỳ Dã thì cậu ta đã mất hút. Nhóc tức giận, đá cậu một cái, mắng:- Tại mày đấy!Trong đầu cậu xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng- Mày định giới thiệu ai?Nhóc hỏi thẳng vấn đề. Cậu quay sang, gọi to:- Anh Vũ! Phong, Tiểu Lạp, ba người mau qua đây!Từ đằng xa, bóng dáng ba người nào đó chạy tới. Là hắn, gã và nó!Nhìn thấy nhóc, nó và gã chết sững tại chỗ, còn hắn thì đáy mắt lập tức xuất hiện tia thù địch- Khánh... Khánh... Khánh...Nó cứ lặp đi lặp lại từ Khánh mãi mà chả nói nổi tên nhóc. Gã trợn mắt nhìn nhóc, rồi lại nhìn cánh tay của nhóc đang bị cậu tóm chặt. Nhóc nhìn nó, vẻ mặt như kiểu bắt nó câm mồm ngay và luôn. Nhóc “tươi cười” nói:- Chào, tôi là Vũ Phong Khánh!Đình Mặc trố mắt nhìn nhóc, định lên tiếng hỏi thì lại nhận được cái trừng mắt đầy “yêu thương” của nhóc, liền im bặt- Tôi là bạn của Đình Mặc!- Chào, chúng ta lại gặp nhau rồiNgười lên tiếng là gã. Gã giơ tay ra, ý muốn bắt tay làm quen. Nhóc liếc nhìn tay gã, rồi lại ngoảnh mặt đi, nói một câu cụt lủn- Chào.Nó “cười tươi roi rói”:- Tao... à tôi thì không cần giới thiệu nhỉ?- Tôi là Hàn Dịch Phong. Chào, tình địch!Hắn nói, giọng đầy ý muốn khiêu chiến. Nhóc xì một hơi rõ dài- Tôi có tên đàng hoàngGã ngơ ngác nhìn nhóc và hắn, rồi lại quay sang nhìn nóTrong nhiều năm nhóc đột ngột biến mất, gã phát hiện ra hắn thích nó, rồi 3 đứa trở thành bạn thân. Gã cũng chỉ là bất đắc dĩ, vì hắn luôn bám theo nó, gã lại là bạn thân của hắn và nó lại là sợi dây liên kết duy nhất với nhóc. Sau 2 năm kể từ khi nhóc đi, Đình Mặc – em trai ruột của gã trở về từ Anh, đến ở nhà gã và học cùng trường luôn.- Thôi mà thôi mà, đi chơi đi!Nó vội vàng lên tiếng hòa giải, nắm tay nhóc kéo đi. Hắn nhìn nó như vậy, trừng mắt với nhóc. Nhóc vui vẻ, quay mặt lại làm mặt quỷ với hắn khiến hắn đã tức lại càng tức hơn....Công viên, nơi bán vé trò chơi tàu điện siêu tốcNó vui vẻ mua vé cho cả nhóm, gã và cậu nhìn chằm chằm nhóc và hắnCòn nhóc và hắn, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, rất ư là kh*ng b* nha

Chương 45: Tình địch!?